Trong bí cảnh, mọi người chém giết nhau khắp nơi, Giang Thiếu Bạch không cần nhọc lòng tìm kiếm người chết vẫn hấp thu được tử khí dày đặc.
Có tử khí tẩm bổ, hắn nhanh chóng củng cố tu vi trung kỳ Toàn Đan vững chắc. Nguyên khí trong người cũng tăng lên.
Mặc dù có đầy đủ tử khí để hấp thu đối với Giang Thiếu Bạch là chuyện tốt, nhưng thực tế thì nhiều người bỏ mạng như vậy khiến hắn không khỏi cám thán.
“Nhìn bên kia kìa, là tín hiệu cầu cứu của Tinh Nguyệt Thần Tông.”
Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Đi qua xem sao.” Tốt xấu gì hắn cũng có cái danh trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông, thấy chết mà không cứu thì không hay lắm.
Lúc Giang Thiếu Bạch chạy đến nơi thì thấy ba tu sĩ Toàn Đan dẫn theo mười mấy tu sĩ Động Thiên lập trận pháp, đang đánh nhau với mấy tu sĩ Tu La tộc.
Giang Thiếu Bạch thấy quá đông tu sĩ Động Thiên mà cau mày.
Mười mấy tu sĩ Động Thiên tạm thời lập trận pháp phòng hộ, trận pháp có không ít lỗ hỏng, xem ra rất yếu.
Tu sĩ Toàn Đan của Tinh Nguyệt Thần Tông có thực lực tương đương tu sĩ Toàn Đan phía Tu La tộc, nhưng vì tu sĩ Tinh Nguyệt Thần Tông phải đề phòng bị đánh lén nên rơi vào thế yếu.
Tu Chân giới có quy định bất thành văn, khi trưởng bối hai bên đấu nhau sẽ không tổn thương đến tiểu bối. Nhưng rõ ràng quy định này không có tác dụng với Tu La tộc.
Mấy tu sĩ Tu La tộc liên tục đánh lén tu sĩ Động Thiên sau lưng tu sĩ Toàn Đan của Minh Nguyệt Thần Tông, Giang Thiếu Bạch thấy đã có vài thi thể tu sĩ Động Thiên nằm rải rác dưới đất.
Trong quả cầu đất có không ít tu sĩ dị tộc, những người có thực lực yếu kém ở trong quả cầu thời gian dài đã chết hết, những người sống sót là người có tu vi cao thâm.
“Hai vị đạo hữu, mau đến hỗ trợ!”
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa xuất hiện, các trưởng lão của Tinh Nguyệt Thần Tông lập tức kêu cứu.
Hai người không giả vờ giả vịt mà nhanh chóng gia nhập trận chiến.
Thế lực hai bên vốn ngang bằng, nay có Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân gia nhập, cục diện lập tức nghiêng về phía Tinh Nguyệt Thần Tông.
Giang Thiếu Bạch dùng lôi ấn đánh trúng một tu sĩ Tu La tộc có tu vi Toàn Đan, trực tiếp giết chết người kia, khiến các trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông kinh ngạc không thôi.
Hắn tiến giai Toàn Đan nhưng thực lực không cao, các trưởng lão không thể ngờ hắn vừa ra tay đã lợi hại như vậy. Vả lại hắn vừa tiến giai trung kỳ Toàn Đan, mặc dù thực lực có tăng lên, nhưng không ngờ hắn lại dễ dàng hành động như vậy.
“Muốn chết!” Một luồng uy áp khiếp người ập đến.
Uy áp quen thuộc, Giang Thiếu Bạch không do dự lập tức thả cổ thi hoàng kim ra. hắn thuần thục điều khiển cổ thi đối chiến với đại tu sĩ vừa xuất hiện trên bầu trời.
“A!” Đại tu sĩ Tu La tộc trên bầu trời so mấy chiêu với cổ thi hoàng kim, đối phương lộ vẻ kinh ngạc.
Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương mà cau mày, thầm nghĩ hắn quá xui xẻo, đầu tiên đụng phải tu sĩ Ma tộc Bách Kiếp, bây giờ lại đụng phải tu sĩ Tu La tộc Bách Kiếp, rốt cuộc trong bí cảnh có bao nhiêu tu sĩ Bách Kiếp vậy? Mấy tu sĩ dị tộc có tu vi Bách Kiếp này là ai thả ra, bộ muốn chết rồi hả?!
May là thực lực của hắn đã tăng thêm một chút, nếu không thì rắc rối to.
Giang Thiếu Bạch chỉ huy cổ thi hoàng kim, liên tục đối đầu với Tu La hoàng Bách Kiếp. Cơ thể của cổ thi vô cùng cứng rắn, hai bên giao đấu mà chưa từng rơi xuống thế yếu.
Tu La hoàng thấy Giang Thiếu Bạch khó giải quyết bèn dẫn theo mấy tu sĩ Toàn Đan phe y rút lui. Xem ra là từ bỏ bọn họ mà đi tìm máu ở nơi khác.
Giang Thiếu Bạch chú ý thấy trước khi bỏ đi, ánh mắt của tu sĩ Tu La tộc cầm đầu nhìn hắn vô cùng độc ác, tựa hồ đã nhớ kỹ hắn.
Các đệ tử Tinh Nguyệt Thần Tông thấy Tu La hoàng đã bỏ đi mà gương mặt vẫn còn sợ hãi, lúc nhìn sang Giang Thiếu Bạch thì ánh mắt đầy sợ hãi và thán phục. Vừa nãy Tu La hoàng xuất hiện, bọn họ cho rằng e là lần này không tránh khỏi kiếp nạn, không ngờ cuối cùng tình thế xoay chuyển.
“Giang đạo hữu thật lợi hại, ngay cả Tu La hoàng cũng phải rút lui.” Tang Trầm Thủy cười gượng nói.
Giang Thiếu Bạch cười khổ đáp: “May mắn là Tu La hoàng rút lui, nếu không ta sẽ bị lộ tẩy là đã cạn kiệt sức lực.”
Tang Trầm Thủy nghe hắn nói thế, thầm hiểu rõ khẽ gật đầu. Ông ngầm hiểu là với thực lực của Giang Thiếu Bạch, muốn điều khiển con rối hoàng kim thì phải tiêu hao rất nhiều nguyên khí, đã đến lúc nỏ mạnh hết đà, nếu Tu La hoàng không bỏ đi mà kéo dài thêm thì Giang Thiếu Bạch sẽ không cầm cự nổi nữa.
Các đệ tử Động Thiên của Tinh Nguyệt Thần Tông thì vô cùng tò mò nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.
“Giang trưởng lão thật lợi hại, điều khiển được con rối Bách Kiếp luôn.”
“Đúng vậy đúng vậy! Giang trưởng lão, nghe nói nhiều tu sĩ điều khiển con rối đồng cấp với bản thân sẽ bị mất sức rất nhiều phải không?”
“Giang trưởng lão, con rối của ngài là từ đâu mà có vậy?” Người vừa lên tiếng hỏi là một nữ tu có ngoại hình xinh đẹp, pháp y và linh khí trên người nhìn là biết không tầm thường, hẳn là được người nhà vô cùng nuông chiều.
Tang Trầm Thủy trừng mắt nhìn nữ tu, khẽ quát: “Hỗn láo, chuyện của trưởng lão mà ngươi dám dò hỏi.”
Tang Trầm Thủy cau mày, các đệ tử Động Thiên trong tông môn không biết lai lịch của cổ thi hoàng kim, nhưng các trưởng lão thì biết rất rõ. Giang Thiếu Bạch từng đối đầu với đệ tử Minh Thi Tông trong bí cảnh Thiên Tinh, chiếm được con rối của đối phương, đây là con rối quý hiếm, có điều không biết Minh Thi Tông có được nó từ đâu.
Sau khi ra khỏi bí cảnh Thiên Tinh, Giang Thiếu Bạch dựa vào cổ thi này mà bức lui hai tu sĩ Toàn Đan, gây chấn động khắp đại lục Vân Hoang, tin tức truyền đến đại lục U Minh, vì chuyện này mà Minh Thi Tông mất hết mặt mũi.
Mặc dù Tinh Nguyệt Thần Tông thăm dò được gốc gác con rối của Giang Thiếu Bạch, nhưng bọn họ không ngờ nó lại là con rối địa giai.
Tang Trầm Thủy nghĩ sơ sơ liền đoán được, có lẽ trên cổ thi có phong ấn, sau khi Giang Thiếu Bạch tiến giai Toàn Đan thì đã giải phong ấn cho cổ thi.
Con rối địa giai, thứ này quý đến nỗi mấy tổ sư Bách Kiếp của Minh Thi Tông đều phải nóng mắt, chí bảo như vậy mà lại sơ ý rơi vào tay Giang Thiếu Bạch, thực tế Tang Trầm Thủy cũng có chút đố kỵ vận may của Giang Thiếu Bạch.
Diệp Đình Vân nhìn Tang Trầm Thủy hỏi: “Tang trưởng lão, ngài đang định dẫn các đệ tử rút lui sao?”
Ông cau mày đáp: “Hiện tại trong bí cảnh có nhiều tu sĩ dị tộc, nếu tiếp tục ở lại đây thì e là lành ít dữ nhiều, đành rút lui ra ngoài trước rồi tính toán sau.”
Giang Thiếu Bạch cau mày, hắn không nỡ từ bỏ cơ hội này, trong bí cảnh có quá nhiều thứ tốt, nhưng đối với hắn thì tình hình hiện tại không quá an toàn.
Hắn là tu sĩ Toàn Đan, lần lượt bị hai đại tu sĩ dị tộc tấn công, mặc dù Ma tu trước đó để lộ tu vi chỉ là sơ kỳ Bách Kiếp, nhưng không chừng đối phương là hậu kỳ Bách Kiếp, chẳng qua không ăn uống trong thời gian dài nên thực lực mới giảm xuống như vậy.
Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài nói: “Vậy cũng tốt.”
Hắn nhìn mấy tu sĩ Động Thiên sau lưng Tang Trầm Thủy, thầm nghĩ tu sĩ Động Thiên chính là cái bánh thơm trong bí cảnh, là món mà đám tu sĩ dị tộc thích nhất.
Tang Trầm Thủy khẽ gật đầu: “Địa vực này rộng lớn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, không biết bên trong còn ẩn giấu bao nhiêu tu sĩ dị tộc, nếu xử lý không tốt thì e là các đại lục sẽ gặp đại loạn.”
Giang Thiếu Bạch cau mày, trong lòng có vài phần bất đắc dĩ. Hiện tại trong Thiên Môn có đủ loại tu sĩ, sớm muộn gì chúng cũng sẽ ra ngoài, đến lúc đó đại lục Vân Hoang đứng mũi chịu sào, sẽ bị nghiền ra bã trước tiên, e là…
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, tình hình như thế, hắn không cách nào cứu vãn được.
Sau khi tạm biệt Tang Trầm Thủy, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân suy nghĩ một lúc, cho rằng không thể bỏ qua cơ hội lần này, thế là hai người thay quần áo khác rồi dùng ẩn tức đan, tiếp tục đi trong bí cảnh.
Tử khí bên trong vô cùng nồng đậm, chỉ cần hấp thu một phút là Giang Thiếu Bạch có thể cảm nhận được nguyên khí của hắn dày thêm một chút.
Mặc dù trong Thiên Môn rất nguy hiểm nhưng vẫn có không ít tu sĩ tới lui.
“Tông Dương sư huynh, ta vừa nhìn thấy Giang Thiếu Bạch lần nữa.” Mai Lĩnh lên tiếng.
Nét mặt Tông Dương rất khó coi: “Tên này mạng thật lớn, tốt nhất đừng để ta gặp lại hắn.”
Tông Dương chính là người mà Minh Thi Tông phái đến đại lục Vân Hoang tìm kiếm Giang Thiếu Bạch năm đó, hai bên giao đấu với nhau, sau đó Giang Thiếu Bạch chạy thoát, chuyện này lan truyền khắp nơi khiến Tông Dương mất mặt không thôi.
Diễm Nguyên Thần lắc đầu nói: “Tông Dương sư huynh, tên Giang Thiếu Bạch này không đơn giản. Hắn còn giao đấu được với ma tu Bách Kiếp, rất khó đối phó.”
Nét mặt Tông Dương càng thêm khó coi, cự hoàng kim rất nổi bật, vừa xuất hiện là lan truyền khắp bí cảnh.
***
Giang Thiếu Bạch không biết trưởng lão Minh Thi Tông từng truy sát hắn cũng có mặt trong Thiên Môn, nếu hắn mà biết, có lẽ hắn sẽ hào hứng muốn so tài một trận.
Giang Thiếu Bạch chợt cảm nhận được một hư ảnh màu xám đang bay tới gần, hắn hưng phấn tóm lấy hư ảnh nuốt vào bụng. Một tiếng rít chói tai vang lên trong thức hải, hắn thờ ơ hấp thu hồn thể.
Diệp Đình Vân nhìn hắn, ngờ vực hỏi: “Ngươi vừa mới ăn cái gì phải không?”
“Ngươi cũng nhìn thấy sao?”
Cậu lắc đầu đầu: “Không thấy được, chỉ là trực giác mà thôi, vừa rồi có thứ gì đó tới đây.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Có thể là Hồn tộc, nhưng ta ăn sạch rồi.”
Diệp Đình Vân: “…”
Giang Thiếu Bạch híp mắt, bản thân Hồn tộc không có thực thể, thế nên chúng thường theo đuổi cơ thể khỏe mạnh rắn chắc. Hồn tộc vừa rồi đầu tiên là nhìn trúng hắn, nhưng có lẽ nhận ra hắn không dễ chọc bèn chuyển qua Diệp Đình Vân. Không sao cả, dù sao đã vào bụng hắn rồi.
Giang Thiếu Bạch vận chuyển linh hồn lực, phát hiện sau khi ăn Hồn tộc kia, dường như hắn lĩnh hội được một loại bí pháp tấn công hồn thuật. Hắn liếm liếm môi, có chút say mê.
Diệp Đình Vân cau này nói: “Ngày càng nhiều tu sĩ tự chém giết lẫn nhau trong bí cảnh.”
Cậu có được thảo mộc chi nhãn, có thể xuyên qua cây cỏ thấy được nhiều sự việc trong bí cảnh ở những nơi khác nhau. Cậu còn nhìn thấy nhiều cặp tình nhân, sư đồ, sư huynh đệ trở mặt thành thù.
Lòng người phức tạp, Diệp Đình Vân cũng không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người đã bị Hồn tộc đoạt xá.
Giang Thiếu Bạch: “Xem ra Hồn tộc đã đoạt xá được không ít người.”
“Đúng là một chủng tộc đáng sợ.” Cậu tiếp lời.
“Cũng không đáng sợ lắm đâu, nếu tên nào mắt mù nhìn trúng ta thì coi như hắn không may.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Đi nhanh lên, thu thập nhiều một chút rồi chúng ta rời khỏi đây, nơi quỷ quái này càng lúc càng nguy hiểm.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu, nghe đồn có một lão tổ Bách Kiếp của Minh Thi Tông cũng đến đây, đối phương nghe nói về cổ thi hoàng kim nên đang tìm kiếm hắn. Cộng thêm hai tu sĩ dị tộc Bách Kiếp từng giao đấu với hắn lần trước, hiện tại trong bí cảnh đã có ba tu sĩ Bách Kiếp để mắt đến hắn.
Đa Đa nhảy lên người Giang Thiếu Bạch, luôn miệng nói: “Căng thẳng quá, khẩn trương quá.”
Nó đứng trên vai hắn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi rước thù hận như thế, đương nhiên ta phải căng thẳng rồi.”
Hắn ném chuột ngố xuống: “Mau làm việc đi, làm xong việc sớm thì rời khỏi đây sớm.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ hắn mạo hiểm tính mạng lưu lại đây còn không phải vì phát tài sao, đã mạo hiểm như vậy thì phải có thu hoạch mới được.
Ma Huyết Đằng vui vẻ nhìn quanh bốn phía, nó hóa thành hàng ngàn dây leo, lén hấp thu huyết dịch của tu sĩ đã tử vong. Các tu sĩ ngã xuống, máu tươi chảy đầy đất, Ma Huyết Đằng tựa như công nhân quét đường, những nơi nó đi qua, huyết dịch được hấp thu không còn một giọt.
Cơn nóng giận của Ma Huyết Đằng đến nhanh mà đi cũng nhanh, vì bị bắt ép nhận chủ mà nó tức giận không thôi, nhưng hiện tại được lấp đầy bụng nên tâm trạng nó không tồi.
Ma Huyết Đằng có thể dựa vào hấp thu huyết dịch mà nhanh chóng trưởng thành, bí cảnh lại chém giết khắp nơi, đối với nó thì đây là mảnh đất có thể giúp nó nhanh chóng trưởng thành.
Đa Đa và Ma Huyết Đằng càn quét bốn phía, chợt chuột ngố khựng lại, nó chạy đến một quả cầu đất đã bị phá vỡ rồi chạy mấy vòng quanh mảnh vỡ.
Diệp Đình Vân vừa đến gần các mảnh vỡ, Thanh Mộc Diễm trong thức hải của cậu lập tức làm ầm ĩ.
Giang Thiếu Bạch nhìn Đa Đa hỏi: “Ngươi cảm thấy trong mảnh vỡ có thứ gì à?”
Khắp nơi trong bí cảnh đều có thể nhìn thấy các quả cầu đất đã bị phá vỡ, quả cầu đất trước mặt họ đã bị phá ra, rõ ràng bị bỏ lại. Chẳng lẽ họ nhặt được thứ tốt, càng lúc càng cảm thấy giống đánh bạc. Nếu người phá vỡ quả cầu đất không có mắt nhìn, không chừng sẽ cho rằng quả cầu cất giấu ngọc thạch là phế liệu.
Đa Đa nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Giang Thiếu Bạch lấy lôi ấn ra đập xuống, đất đá bị nện nứt ra từng khe hở, hắn nhìn thấy một cái hộp bằng ngọc, dường như phong ấn thứ gì đó.
Lúc này Thanh Mộc Diễm trong thức hải của Diệp Đình Vân nhìn thấy hộp ngọc, nó lập tức vọt ra ôm lấy hộp ngọc thật chặt. Thanh Mộc Diễm dùng toàn bộ thân thể nằm sấp trên hộp ngọc, bộ dạng sống chết bảo vệ khẩu phần của nó.
Diệp Đình Vân thu hộp ngọc vào nhẫn không gian: “Là Thiên Hỏa Dung Kim Dịch.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đúng là thứ tốt.”
Thiên Hỏa Dung Kim Dịch có thể nâng cao phẩm chất hỏa diễm, có tác dụng cao hơn Thạch Trung Hỏa rất nhiều. Nếu có đủ Thiên Hỏa Dung Kim Dịch thì có thể giúp Thanh Mộc Diễm tiến lên cấp độ mới.
Diệp Đình Vân cũng cười: “Đúng là rất tốt.”
Hắn nhíu mày nói: “Đi nhanh lên, đừng để người khác phát hiện động tĩnh.”
“Được.”
“Hai vị phát hiện thứ gì tốt vậy? Ai thấy có phần, ăn một mình không tốt đâu!” Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa định rời đi thì có hai bóng người xuất hiện cách đó không xa lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch cau mày, dứt khoát lấy lôi ấn ra đánh tới. Không biết hai tu sĩ kia phát hiện cái gì, đột nhiên kinh hãi hô to: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!” Sau đó cả hai lập tức rời đi.
Đối phương rút lui, Giang Thiếu Bạch cũng thu tay chứ không đuổi theo.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Người kia nhìn thấy ngươi lấy ra lôi ấn, có lẽ nhận ra thân phận của ngươi nên rút lui.”
Hắn nghe thế bật cười: “Nói vậy thì ta khá nổi tiếng rồi!”
Cậu cũng cười nói: “Chắc là vậy đó.”
Mỗi tu sĩ Bách Kiếp trong bí cảnh đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, Giang Thiếu Bạch có được con rối địa giai, cũng coi như là tu sĩ Bách Kiếp một nửa rồi.