Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch ở lại Thánh Thành chớp mắt đã hai năm, trong vòng hai năm này, Diệp Đình Vân nghe theo đề nghị của Giang Thiếu Bạch, dùng tên giả Lạc Văn Phong mà bán kha khá đan dược cho chi nhánh thương hội Thiên Kỳ ở Thánh Thành, cuối cùng kết quan hệ với một quản sự tên là Minh Thu.
Mà so với thương hội Thiên Kỳ khổng lồ thì thương hội Thiên Kỳ ở đại lục Phi Diễm chỉ là một phân bộ nhỏ.
Có vẻ như Lạc Kỳ rất chuyên tâm phát triển sự nghiệp giải trí ở đại lục Thiên Yêu, bồi dưỡng “nghệ nhân hàng đầu”, còn các phương diện khác thì ít chú ý tới.
Muốn Lạc Kỳ chú ý đến một đan sư huyền cấp bình thường ở đại lục khác thì rất khó khăn.
Suốt một thời gian dài không nhận được phản hồi từ Lạc Kỳ, Diệp Đình Vân chỉ đành cảm thán anh làm ăn kinh doanh quá lớn.
Trong hai năm này, thuật luyện khí của Giang Thiếu Bạch tiến bộ rất nhanh, hiện tại hắn đã lấy được chứng nhận luyện khí sư huyền cấp từ Hiệp Hội Luyện Khí Sư.
Cùng lúc đó, thuật luyện đan của Diệp Đình Vân cũng tăng lên, cậu đã có thể luyện chế được đan dược địa giai. Tuy nhiên tỷ lệ thành công không cao lắm, với tình huống bình thường thì một lần thành công trên mấy chục lần thất bại đã là may mắn lắm rồi.
Linh thảo địa giai không dễ kiếm được, với tỷ lệ thành công như vậy thì lợi nhuận không cao, thậm chí là thua lỗ.
Có điều chỉ cần Diệp Đình Vân trích máu của cậu trong quá trình luyện chế thì tỷ lệ thành công sẽ tăng lên rất nhiều. Phải bảo đảm tỷ lệ thành công khi luyện chế đan dược địa cấp, một lần cần không ít máu, thế nên mỗi lần luyện đan xong, Diệp Đình Vân sẽ vô cùng suy yếu.
Cậu tự biết lượng máu trong người có hạn, thế nên không thường luyện đan.
Giang Thiếu Bạch cũng không thích Diệp Đình Vân tự trích máu, hắn không tán thành cậu dùng cách này để luyện chế đan dược địa giai.
Nếu không lấy máu mà muốn nâng cao tỷ lệ luyện chế thành công thì chỉ có một cách là nâng cao kỹ thuật luyện đan.
Thế nhưng dù Diệp Đình Vân có tư chất cao nhưng lại không có truyền thừa, không được đạo sư xuất sắc đích thân dạy dỗ, cậu chỉ tự mày mò mà luyện chế đan dược địa giai đã vô cùng khó khăn rồi, muốn tiến thêm một bước thì độ khó cao hơn rất nhiều.
“Vẫn chưa có tin tức của đại ca.” Giang Thiếu Bạch buồn rầu nói.
Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Ừm, không chút tin tức.”
Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch, lắc đầu nói: “Lão đại, ý tưởng của ngươi không hay ho gì cả.”
Hắn trừng chuột ngố: “Ngươi thì biết cái gì, ý tưởng của ta rất hay biết không hả?” Xảy ra vấn đề chắc là do trong quá trình áp dụng có người không phối hợp, ví dụ như chủ quản phân bộ Thiên Kỳ không phối hợp, không báo cáo thành tích của Đình Vân lên trên.
Giang Thiếu Bạch gãi gãi đầu nói: “Nếu không liên lạc được thì đành chờ từ từ đến vậy.”
Nghe nói đại ca ở Long tộc có mấy bảo tiêu là tu sĩ Bách Kiếp. Vì Cửu hoàng tử mà Long Đế bảo hộ đại ca rất chu toàn, so với hắn luôn bị người ta ngấp nghé tài sản thì đại ca an toàn hơn nhiều.
Giang Thiếu Bạch lấy một cái mặt nạ ra nói: “Ngươi xem thứ ta vừa luyện chế được nè.”
Hắn cầm mặt nạ dán lên mặt, dung mạo lập tức thay đổi hoàn toàn khác.
“Đây là?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đây là mặt nạ bách biến ta luyện chế được đó. Có thứ này rồi, chúng ta có thể tùy ý biến ra các gương mặt khác nhau, càng lợi hại hơn chính là mặt nạ này vô cùng tự nhiên, có thể lừa được tu sĩ Bách Kiếp thăm dò. Có nó rồi thì mỗi lần dịch dung không phải phiền phức như trước nữa.”
“Ngươi học được từ truyền thừa trong bí cảnh Thiên Tinh đó hả?”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Đa Đa nhìn mặt nạ trên tay Giang Thiếu Bạch, hào hứng nói: “Có thể lừa gạt khi tu sĩ Bách Kiếp thăm dò thần hồn sao? Là sự thật hay là do ngươi ảo tưởng đó?”
Hắn nghe thế lập tức cho chuột ngố ăn một đấm: “Ta dùng phương pháp luyện khí cổ, trong đó nói rõ là có thể.”
Đa Đa chớp mắt: “Chỉ là trên lý thuyết thôi.”
Giang Thiếu Bạch túm lấy lông chuột ú xách nó lên cao, âm u nói: “Không chỉ trên lý thuyết mà thực tế chính là vậy.”
Diệp Đình Vân nhìn gương mặt sau khi đã dịch dung của hắn, nếu như không biết trước gương mặt này là ngụy trang thì có lẽ cậu sẽ không phát hiện ra manh mối gì. Xem ra cái mặt nạ này không tồi, nhưng có qua mặt cao thủ Bách Kiếp được hay không thì chưa thể nói chắc chắn được.
Khoảng thời gian này Giang Thiếu Bạch tựa như khai khiếu, thuật luyện khí tiến bộ thần tốc.
Diệp Đình Vân hơi ao ước, thầm nghĩ đây chính là ích lợi của truyền thừa.
Giang Thiếu Bạch đã mở được hết truyền thừa luyện khí trong bí cảnh Thiên Tinh, có truyền thừa hỗ trợ, thuật luyện khí của hắn tiến bộ rất nhanh trong thời gian ngắn, còn cậu thì không may mắn như vậy.
Diệp Đình Vân nhìn một người một chuột cãi nhau ầm ĩ, cậu chuyển đề tài nói: “Gần đây rất nhiều đan sư đang tìm kiếm Tiên Vân Chi Cư, ngươi có nghe nói không?”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Có nghe nói, nhưng mà… không có manh mối gì.”
Nghe đồn Tiên Vân Chi Cư từng là động thiên pháp bảo của một vị đan sư thánh cấp, trong động thiên pháp bảo có một dược viên, trồng rất nhiều linh thảo quý báu, còn có cả linh thảo kéo dài tuổi thọ trăm năm.
Nhiều tu sĩ khi đại nạn sắp tới sẽ tìm kiếm Tiên Vân Chi Cư, nhưng từ trước đến nay chưa ai tìm được.
Nghe đồn rằng trước khi *tọa hóa, vị đan sư kia đã thả động thiên pháp bảo vào trong hư không, chỉ khi nào tìm được đúng tọa độ không gian thì mới tìm được động phủ đó.
*Trong Phật giáo ý chỉ Hoàng thượng ngồi chết, ở đây là trước khi đan sư chết.
Đương nhiên đó là trên lý thuyết, còn trong thực tế thì rất đáng tiếc, từng có hơn mười cao thủ hoàng cấp liên thủ thăm dò toàn diện đại lục Phi Diễm, cuối cùng thất bại mà về.
Ngàn năm trôi qua, dù hy vọng xa vời nhưng các tu sĩ chưa bao giờ ngừng tìm kiếm, vẫn có khá nhiều người từ xa xôi ngàn dặm tìm kiếm một con đường sống.
Sở dĩ gần đây nhiều người tìm kiếm Tiên Vân Chi Cư là vì nghe nói không gian ẩn giấu Tiên Vân Chi Cư xuất hiện vết nứt, cứ năm trăm năm một lần, khe hở sẽ buông lỏng, khiến khí tức của Tiên Vân Chi Cư bay ra ngoài, lúc này tỷ lệ tìm được Tiên Vân Chi Cư sẽ cao hơn.
Diệp Đình Vân hơi động lòng: “Chúng ta cũng đi tìm đi, được không?”
Cậu đã là đan sư địa cấp, mà linh thảo địa giai có giá trị không thấp, mỗi lần cậu mua đều là đại xuất huyết. Chuyện làm cậu càng buồn bực là nhiều linh thảo địa giai chỉ cho phép người có huy hiệu đan sư địa giai mua mà thôi.
Diệp Đình Vân cấp thiết muốn đi đâu đó giành được một dược viên, trùng hợp lúc này nghe được tin tức về Tiên Vân Chi Cư, cậu lờ mờ có cảm giác đây chính là thiên ý, chỉ cần tìm được dược viên thì cậu và Giang Thiếu Bạch không cần phải sầu lo về đan dược tiến giai Bách Kiếp nữa.
Đó chính là động phủ của đan sư thánh cấp đó! Nếu có thể tìm được truyền thừa đan thuật thì càng hoàn mỹ.
Nghe nói trong Tiên Vân Chi Cư có rất nhiều thứ tốt, nếu có thể lấy được nó thì tài sản của hắn sẽ tăng mấy lần nữa. Dù sao nhất thời không liên lạc được với đại ca, vậy đi tìm thứ trong truyền thuyết trước cũng được. Nếu tìm được thì hai người sẽ đại phát tài.
Giang Thiếu Bạch quay qua nhìn Đa Đa, nghiêm túc nói: “Sắp tới chúng ta sẽ đi tầm bảo, ngươi phải biểu hiện tốt một chút.”
Đa Đa ngẩng đầu, gương mặt đầy tự tin.
Chuột ú lấy một cái la bàn ra, đây là la bàn cướp được từ băng không tặc lần trước, Đa Đa rất thích cái la bàn này nên đã luyện hóa đó. Sau khi luyện hóa xong, chuột ngố có cảm giác năng lực tăng mạnh, chẳng qua không có cơ hội để nó trổ tài, cuối cùng đã có cơ hội để nó thể hiện tài năng rồi.
***
Tổng bộ thương hội Thiên Kỳ.
“Lạc tổng, đây là danh sách thu mua đan dược từ Nhân tộc đưa tới.” Lạc Già đi vào nói.
“Đã đưa tới rồi sao? Đưa ta xem.” Lạc Kỳ nhận danh sách, tùy tiện lướt nhìn rồi cười cười nói: “Không ít đan dược.”
“Vẫn là Lạc tổng có biện pháp, có thể mua nhiều đan dược với giá thấp như vậy.”
“A, số lượng đoàn linh đan tăng rồi.” Lạc Kỳ ngạc nhiên nói.
Lạc Già khẽ gật đầu: “Đúng vậy, loại đan dược này luôn thiếu hàng, trước đây từng có hai vị đại tu sĩ đánh nhau vì đan dược này. Lần này số lượng đoàn linh đan tăng gấp đôi, hẳn là có thể xoa dịu tình trạng khan hiếm.”
Lạc Kỳ nhìn Lạc Già, cho rằng đối phương suy nghĩ quá đơn giản. Đoàn linh đan có bao nhiêu cũng không đủ bán, số lượng nhiều gấp đôi, nếu làm không tốt chỉ khiến cạnh tranh càng kịch liệt gấp đôi mà thôi.
Sư nhiều cháo ít mà!
Nếu việc mua được đoàn linh đan bị loan truyền đi thì e là mấy ngày tiếp theo của anh sẽ không được yên tĩnh.
Lạc Kỳ bỗng nảy ra một ý xấu, cứ giao đan dược này cho Ngao Dạ phân phối, vậy thì mấy người kia sẽ không làm phiền đến anh nữa.
“Có biết vì sao số lượng đan dược đột nhiên tăng lên không?” Nhân tộc luôn làm theo nguyên tắc “Vật hiếm thì quý”, từ trước đến giờ không bán nhiều.
||||| Truyện đề cử: Dưới Bóng Cây Sồi |||||
“Nghe nói ở Thánh Thành tại đại lục Phi Diễm có một luyện đan sư mới tới, có vẻ rất am hiểu luyện chế đoàn linh đan.”
Lạc Kỳ thuận miệng hỏi: “Đan sư mới tới à, tên là gì?”
“Hình như tên là Lạc Văn Phong…”
Lạc Kỳ vừa nghe lập tức giật mình, may là anh không uống nước, chứ nếu không thì nhất định anh sẽ ngạc nhiên đến nỗi phun hết nước ra ngoài.
Lạc Già thấy phản ứng của anh như vậy bèn hỏi: “Lạc tổng biết đan sư Lạc Văn Phong sao? Có phải là người trong tộc của huynh?”
“Không phải…” Cha anh hẳn là đang ở Trung Quốc, năm đó khi anh xuyên đến đây đã từng hỏi ý của ông, nhưng ông không muốn rời khỏi Trung Quốc.
Lạc Già tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, nếu là người nhà của Lạc tổng thì có thể nhận nhau rồi, hai người có thể liên thủ.”
“Chất lượng đan dược của đan sư này thế nào? Ngươi lấy hàng mẫu ta xem.”
Lạc Già khẽ gật đầu, vội vàng nói: “Vâng, để ta đi lấy.”
Một phần đoàn linh đan hàng mẫu nhanh chóng được đưa đến trước mặt Lạc Kỳ, tất cả đều được đựng trong hộp ngọc, trên hộp có một ký hiệu nhỏ tinh xảo.
Lạc Già thấy anh nhìn chằm chằm ký hiệu trên hộp ngọc bèn nói: “Hình như đây là dấu ấn riêng của đan sư kia.”
Vài đan sư xuất sắc sẽ lưu dấu ấn đặc thù làm ký hiệu riêng trên đan dược tự luyện chế, thỉnh thoảng đan dược có dấu hiệu giá cả sẽ tăng lên không ít.
Lạc Kỳ khẽ gật đầu nói: “Để hàng mẫu lại đây, ngươi đi ra trước đi.”
Lạc Già rời khỏi phòng làm việc, đi vào phòng thư ký, nhớ lại phản ứng của Lạc Kỳ, cô hơi nghi ngờ đảo mắt.
“Lạc Già tỷ tỷ, sao vậy?” Thố Tuyết lên tiếng hỏi.
Lạc Già lắc đầu: “Không có gì.” Cô cứ cảm thấy lúc Lạc tổng nhìn thấy đan dược thì cảm xúc hơi kích động, không biết lý do là gì.
Lạc Kỳ sờ sờ dấu hiệu trên hộp ngọc, trái tim đập điên cuồng căn bản không cách nào không chế, dấu hiệu đan sư này chính là logo của tập đoàn Diệp thị.
Theo tin tức anh có được thì Diệp Đình Vân đã trở thành đan sư huyền cấp từ lâu, có thể luyện chế được đoàn linh đan cũng không kỳ quái.
Nếu muốn gây chú ý với anh thì dùng tên của cha là một ý hay.
Có điều đây hẳn là ý của Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân sẽ không nghĩ ra sẽ dùng tên của cha anh. Nếu Giang Thiếu Bạch đang thử tiếp xúc với thương hội Thiên Kỳ ở đại lục Phi Diễm, vậy chứng tỏ em trai đã phát hiện nơi ở và tình cảnh hiện tại của anh, không những vậy, Giang Thiếu Bạch đang cố liên hệ với anh.
Lạc Kỳ cong khóe miệng, trong lòng ấm áp không thôi. Rốt cuộc anh không cô đơn một mình ở thế giới này.
Lạc Kỳ nhắm hai mắt, thỏa mãn dựa ra lưng ghế, cuối cùng cũng có tin tức của em trai rồi.
Lúc anh mở mắt thì đập vào mắt là gương mặt phóng đại của Ngao Dạ.
Anh bất đắc dĩ nói: “Ngươi đến lúc nào vậy?”
“Vừa mới đến.”
Lạc Kỳ xoa xoa lông mày, thầm nghĩ Ngao Dạ xuất quỷ nhập thần, chẳng lẽ y dùng không gian võ hồn, trực tiếp thuấn di tới đây?!
“Thoạt nhìn ngươi rất cao hứng, đang mộng đẹp à?”
Anh khẽ gật đầu: “Ta nằm mơ tiến vào Bách Kiếp.”
Ngao Dạ khinh thường bật cười một tiếng, đắc ý nói: “Ngươi chỉ có thể tiến giai Bách Kiếp trong mộng mà thôi.”
Lạc Kỳ: “…” Nếu anh không thể tiến giai Bách Kiếp được thì Ngao Dạ cũng không có lợi gì, không biết tên này vui cái gì nữa.
***
Đại lục Phi Diễm.
Đa Đa cầm la bàn, dẫn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi lung tung.
“Đã tìm được chưa?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.
Giang Thiếu Bạch không vui ném hai tinh thạch màu đỏ đi: “Tìm được, lại là Hỏa Sơn Tinh.”
Đại lục Phi Diễm có rất nhiều núi lửa đã ngừng hoạt động, trong núi lửa lại chứa rất nhiều Hỏa Sơn Tinh. Hỏa Sơn Tinh là một loại linh tài vô cùng quý giá, có thể thúc đẩy hỏa diễm tiến giai.
Không Không đã bị tinh thể gốc ngôi sao làm kén ăn, nó không còn quá khao khát Hỏa Sơn Tinh, nhưng Liệt Liệt lại rất thích thứ này bèn cất giữ làm lương thực dự trữ.
Giang Thiếu Bạch vừa bước vào khu vực núi lửa đã tắt, Đa Đa lập tức có phát hiện lớn. Hắn không ngờ lại thuận lợi như vậy nê đã rất mừng rỡ, kết quả, mất công mất sức nửa ngày mà chỉ tìm được tầm mười Hỏa Sơn Tinh.
Mặc dù Hỏa Sơn Tinh cũng là thứ tốt, nhưng so với Tiên Vân Chi Cư mà bọn họ muốn tìm thì Hỏa Sơn Tinh chẳng là gì.
Giang Thiếu Bạch không ngờ tìm tầm mười viên Hỏa Sơn Tinh chỉ là mới bắt đầu, kế tiếp, Đa Đa lục tục tìm được hơn một trăm viên Hỏa Sơn Tinh.
Đào bới Hỏa Sơn Tinh không dễ, mỗi lần như vậy hắn đều tốn công sức không nhỏ mới lấy được Hỏa Sơn Tinh lên.
Giang Thiếu Bạch có cảm giác Đa Đa đã quên mất mục đích ban đầu của bọn họ mà hoàn toàn tập trung tìm kiếm Hỏa Sơn Tinh. Đối với hành động này của chuột ngố, người vui nhất ở đây là Liệt Liệt, nó đã tích lũy đủ lương thực trong thời gian ngắn.
Diệp Đình Vân nhìn vẻ mặt mất mát của Giang Thiếu Bạch, cậu cười nói: “Không tìm được Tiên Vân Chi Cư thì tìm một chút Hỏa Sơn Tinh cũng tốt.” Ít ra không về tay không.
“Chúng ta lo tìm Hỏa Sơn Tinh thì Tiên Vân Chi Cư sẽ bị người khác nhanh chân tìm được trước, không phải sẽ phiền phức sao?”
Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi đáp: “Không dễ tìm ra như vậy đâu. Nếu có người tìm được thì họ đã tìm ra từ lâu rồi.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Nói cũng đúng. Nhưng chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì không dễ tìm được Tiên Vân Chi Cư đâu.”
“Ngươi có tinh võ hồn, có cảm ứng gì không?”
“Ta lờ mờ cảm giác được một hướng.”
Nhưng chỉ là một hướng chung chung mà thôi, muốn khóa chặt khu vực, tìm ra mục tiêu thì không dễ, tạm thời cứ đi xem sao.
Đa Đa lại vui sướng nhảy nhót trên con đường tầm bảo, Tiên Vân Chi Cư không thấy tăm hơi nhưng lại tìm được kha khá thứ tốt. Thậm chí chuột ngố còn phát hiện một động phủ của tiền nhân, là của một tu sĩ Toàn Đan lưu lại, không còn nhiều thứ giá trị trong động phủ.