Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 334: Võ hồn thời gian



Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân hoàn toàn không biết gì về Hạo Thiên Kính.

Cậu đến thế giới này chưa lâu nên không hiểu nhiều nội tình, biết rất ít về các đồ vật thần kỳ ở thế giới này, căn bản không ngờ dị giới lại có thứ thần kỳ như Hạo Thiên Kính, càng không ngờ mọi hành động của cậu trong Ân Khư đều phơi bày trước mặt mọi người.

Không chỉ Diệp Đình Vân mà các tu sĩ tiến vào Ân Khư cũng không mấy ai nghĩ rằng các đại tu sĩ bên ngoài sẽ mượn dùng Hạo Thiên Kính để dò xét bí cảnh.

Diệp Đình Vân đi khắp nơi trong Ân Khư suốt tám ngày mà không hề có tung tích của Giang Thiếu Bạch, trái lại phát hiện tung tích của Lạc Kỳ.

Hiện tại Diệp Đình Vân đang đứng trên một cây đại thụ, nhìn hai tu sĩ áo đen bên dưới.

“Lấy được chưa?”

“Dễ như trở bàn tay.”

“Thế nào, liên hệ với Lạc Kỳ được không?” Một nữ tu che nửa bên mặt nói.

“Thông tin thạch có phản ứng, hẳn là hắn ở gần đây.”

Diệp Đình Vân đứng trên tàng cây, lạnh lùng nhìn hai tu sĩ bên dưới.

Mấy ngày gần đây, cậu luôn dùng thảo mộc chi nhãn quan sát bốn phía, không tìm được Lạc Kỳ mà lại phát hiện một hộ vệ thuộc chủng tộc phụ thuộc Long tộc, người này được bố trí bảo vệ Lạc Kỳ. Dường như hộ vệ kia bị người ta theo dõi.

Rất không khéo, khi Diệp Đình Vân chạy đến nơi thì hộ vệ kia đã bị giết chết.

“Tìm hắn nhanh đi. Một khi hắn chết rồi thì Ngao Dạ cũng xong đời.” Một nam tu sĩ cười âm trầm.

“Tên Ngao Dạ cũng quá xúi quẩy, khi không ký khế ước với một Nhân tộc yếu ớt, tự hủy tương lai.” Nữ tu bật cười nói.

Diệp Đình Vân đứng trên tàng cây, híp mắt nhìn hai người bên dưới.

“Kẻ nào?” Nam tu sĩ chợt quát lớn.

Diệp Đình Vân thấy hành tung bị bại lộ, dứt khoát không tiếp tục ẩn thân nữa. Cậu giơ tay lên, vô số cành trúc bén nhọn từ trên trời giáng xuống. Hai tu sĩ kia thấy Diệp Đình Vân không nói tiếng nào đã ra tay thì tức giận, vội vàng ứng chiến tập kích từ trên trời giáng xuống.

Cây cỏ dưới mặt đất bỗng hóa thành gai nhọn trong chớp mắt, hình thành thế giáp công cả trên lẫn dưới, cành trúc đan thành lưới kiếm kín không một kẽ hở, hai tu sĩ bị vây bên trong nhanh chóng bị võng kiếm giết chết.

Hai tu sĩ này có thực lực không tồi, nhưng dù sao vẫn chỉ là tu sĩ Toàn Đan mà thôi. Mà Diệp Đình Vân lại có kinh nghiệm giao chiến với tu sĩ Bách Kiếp vài lần, lúc này đối đầu với tu sĩ Toàn Đan, cậu cảm thấy chiến đấu dễ dàng hơn rất nhiều, giống như đang làm đề toán Olympic thì đột nhiên quay lại bài thi phổ thông, lập tức cảm giác dễ như trở bàn tay.

Ma Huyết Đằng hí ha hí hửng nhảy xuống, nhanh chóng hút hết tinh huyết, biến hai tu sĩ thành thây khô.

Yêu Yêu lắc lắc một chạc cây nói: “Diệp lão đại, hai tên này yếu xìu à.”

Diệp Đình Vân nhắc nhở nó: “Cẩn thận một chút, hai tên này yếu không có nghĩa tất cả mọi người trong bí cảnh đều yếu.”



Lạc Kỳ thu chiến lợi phẩm rồi rời đi, hoàn toàn không biết tất cả hành động của cậu đã bị các tu sĩ bên ngoài nhìn thấy. Bọn họ nhìn hành động của cậu mà vừa kinh ngạc vừa thán phục.

“Tu sĩ Diệp Đình Vân này có kiếm thuật mộc linh, không tầm thường!”

“Người này chính là đạo lữ của Giang Thiếu Bạch đó, hắn từng liên hợp với Giang Thiếu Bạch giết chết tu sĩ Bách Kiếp, đã từng gặp tình cảnh nguy hiểm rồi.”

“Đó là Ma Huyết Đằng phải không, một trong thập đại hung vật, thoạt nhìn không dễ sống chung.”

Mấy tu sĩ Bách Kiếp lập tức coi trọng Diệp Đình Vân, cho rằng trước kia cậu bị hào quang của Giang Thiếu Bạch che lấp, hiện giờ hai người tách ra, rốt cuộc Diệp Đình Vân bộc lộ được năng lực lợi hại.

Ngao Thanh nhìn Diệp Đình Vân qua tấm kính nói: “Bọn họ nói người này tên là Diệp Đình Vân à?”

Ngao Lập gật đầu: “Hình như vậy.”

Giang Thiếu Bạch khá có tiếng tăm, vài tu sĩ Bách Kiếp tâm huyết dâng trào muốn nhìn xem Giang Thiếu Bạch đang làm gì trong bèn đọc tên hắn, quả nhiên nhìn thấy một người, chính là gương mặt cải trang của Giang Thiếu Bạch khi dùng tên giả Giang Nhất Chỉ. Biết hắn đang ở trong Ân Khư, bọn họ lại thuận miệng đọc tên Diệp Đình Vân, cuối cùng chứng kiến cảnh Diệp Đình Vân giết chết hai tu sĩ Toàn Đan kia.

Ngao Thanh gãi gãi đầu nói: “Người này là ai? Theo lời những người kia thì tên này rất nổi tiếng, nhưng ta lại thấy hắn không có gì đặc biệt.”

Một tu sĩ Toàn Đan đứng cạnh Ngao Thanh nghe vậy bèn nói: “Hình như Diệp Đình Vân dùng tên giả là Lạc Văn Phong khi ở đại lục Phi Diễm, hắn là một luyện đan sư rất lợi hại, cực kỳ am hiểu luyện chế đoàn linh đan.”

Ngao Lập hơi kích động nói: “Đoàn linh đan là do hắn luyện chế sao?”

Đa số Long tộc chỉ có hứng thú với đoàn linh đan, còn việc do ai luyện chế thì bọn họ lại không để tâm cho lắm.

“Thông tin thạch của Lạc Kỳ đã nằm trong tay hắn. Hắn không có ác ý gì chứ?”

Ngao Thanh gãi gãi đầu nói: “Chuyện này khó mà nói trước được.”

Đối phương chỉ có chút giao tình với thương hội ở đại lục Phi Diễm, cũng không phải quan hệ thân thiết gì lắm.

Nhiều tu sĩ tiến vào Ân Khư để tìm kiếm tài nguyên, Lạc Kỳ lại vì giữ mạng mà mang theo không ít tài nguyên. Tiền tài động nhân tâm, nếu một tên giấu đầu lộ đuôi có hứng thú với đồ vật mà Lạc Kỳ mang theo thì rắc rối to.

Ngao Thanh mở to mắt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Diệp Đình Vân, bất an chờ đợi hành động tiếp theo của cậu, kết quả hình ảnh lập tức biến mất, đã hết thời gian.

Ngao Thanh như phát điên: “Hết rồi, hết rồi.”

Ngao Lập nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đệ bình tĩnh một chút đi, chưa chắc hắn có ác ý với Lạc Kỳ, mà dù có đi nữa thì muốn tìm được Lạc Kỳ cũng phải mất một thời gian.”

Ngao Lập và Ngao Thanh đều đã khởi động Hạo Thiên Kính, trong thời gian ngắn không cách nào khởi động lần nữa.

Ngao Lập đảo mắt, muốn kéo một tráng đinh đến xem tình hình trong bí cảnh.

***

Diệp Đình Vân lấy được thông tin thạch của Lạc Kỳ, trong lòng kinh hỉ không thôi. Cậu thông qua thông tin thạch truyền tin tức đi, sau đó nhìn Yêu Yêu nói: “Đi thôi.”

Yêu Yêu nhìn Diệp Đình Vân, không cam lòng nói: “Đi tìm Giang ác bá hả?”

Cậu lắc đầu đáp: “Không phải, đi tìm Lạc Kỳ.”

Yêu Yêu bày dáng vẻ u mê nói: “Đi tìm Lạc Kỳ? Được, ta thích phim của hắn, không biết hắn có đồng ý làm một bộ phim cho ta không.”

Diệp Đình Vân nghe vậy giật giật khóe miệng, thầm nghĩ mấy sản phẩm huyền ảo của Lạc Kỳ được yêu thích quá, người và yêu đều mê mệt luôn.

Cậu nhanh chóng tìm được đến nơi thông tin thạch chỉ dẫn, lại thấy có ba tu sĩ áo đen đã đến trước. Có một động phủ bị trận phòng hộ tạm thời che giấu, ba tu sĩ kia đang đi lòng vòng bên ngoài trận phòng hộ.

Diệp Đình Vân nấp một bên quan sát ba người, cậu không xác định được ba người này là Long tộc phái đến bảo vệ Lạc Kỳ, hay là giống hai tu sĩ trước đó, giết bảo tiêu của Long tộc, cướp thông tin thạch để đi tìm Lạc Kỳ.

Yêu Yêu nói với Diệp Đình Vân: “Lão đại, không gian bị phong tỏa rồi.”

Diệp Đình Vân quá lo lắng cho an nguy của Lạc Kỳ nên sẽ bỏ sót một số việc, hiện tại được Yêu Yêu nhắc nhở, cậu lập tức nhận ra.

Không gian bị phong tỏa, vậy thì bùa truyền tống hay bùa thuấn di đều vô dụng. Trước khi Lạc Kỳ tiến vào bí cảnh đã chuẩn bị rất đầy đủ, với thân phận là người đứng đầu thương hội, anh không thiếu tiền, thế nên anh đã chuẩn bị không ít các loại bùa chú dùng để thoát thân.

Nếu ba tên này là bảo tiêu của Lạc Kỳ thì không cần phải phong tỏa hư không, chỉ có kẻ không có ý tốt mới làm vậy.

Lúc này hai tu sĩ cầm pháp khí bắt đầu tấn công động phủ.



“Kẻ nào ở đó?” Một tu sĩ áo đen quay về phía Diệp Đình Vân đang nấp hét lớn.

Cậu bước ra, cười cười nói: “Mấy vị đạo hữu phát hiện thứ gì tốt sao? Thiên tài địa bảo, người gặp có phần.”

Khí tức của ba người này dồi dào hơn hai tên cậu vừa giết lúc nãy, thế nên cậu không xuất chiêu ngay lập tức.

“Ha, ngươi cũng muốn chia một phần, không sợ nguy hiểm?” Nữ tu thâm trầm nói.

Diệp Đình Vân cười nhạt: “Ân Khư vốn đã rất nguy hiểm rồi. Nếu sợ nguy hiểm thì ta đã không vào đây.”

Nữ tu cười nói: “Nếu ngươi có gan giết chết người trong động phủ thì có thể chia cho ngươi một phần.”

Diệp Đình Vân híp mắt, nhanh chóng hiểu rõ ý đồ của mấy người này. Trên người Lạc Kỳ có ký hiệu của Long tộc, ai giết anh thì ký hiệu sẽ đóng dấu lên người kẻ đó. Đám người này định để cậu làm dê thế tội.

“Trong động có người khó giải quyết sao?” Diệp Đình Vân giả vờ không hiểu hỏi.

Nữ tu đáp: “Không khó lắm, chỉ muốn xem ngươi có dám giết người hay không mà thôi.”

Diệp Đình Vân cố làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất: “Nếu có đại thu hoạch thì giết người có gì mà không dám.”

Quá trình Diệp Đình Vân thương lượng với ba người kia đều bị các đại tu sĩ bên ngoài chứng kiến.

“Diệp Đình Vân có ý đồ gì? Hắn thật sự muốn…” Ngao Thanh nóng nảy nói.

Ngao Lập lắc đầu: “Trông hắn như đang cố làm ra vẻ.”

Rõ ràng vừa rồi Diệp Đình Vân giải quyết hai tu sĩ kia gọn gàng nhanh chóng, nhưng lúc này lại cố ý ra vẻ yếu thế.

Ngao Thanh hơi kích động nói: “Màn sáng động, có người ra.”

Ngao Lập cau mày, khó hiểu nói: “Lạc Kỳ làm sao vậy, sao lại tự đi ra?”

Cửa hang có trận phòng hộ, hẳn là có thể cầm cự một thời gian nữa mới đúng.

Lạc Kỳ nhìn bốn cái tu sĩ trước mặt, giơ tay lên khẽ quát một tiếng: “Động thủ!”

“Lạc Kỳ đang nói với ai vậy?” Ngao Thanh không hiểu ra sao.

Ngao Lập trông thấy Lạc Kỳ giơ tay làm pháp quyết, ngay lập tức có vô số mộc kiếm từ trên trời giáng xuống.

Ba tu sĩ đang bao vây cửa hang bị cố định cơ thể một cách quỷ dị, dưới đòn tấn công của kiếm trúc, cơ thể cả ba bị đâm thủng cả trăm ngàn lỗ trong chớp mắt.

Thông qua màn sáng, mọi người có thể thấy được nét mặt kinh khủng của ba tu sĩ kia, rõ ràng trông thấy đối phương tấn công nhưng lại bất lực phản kháng.

“Sát chiêu võ hồn thời gian, thời không ngưng trệ, sao có thể?” Ngao Lập khó tin nói.

Ngao Dạ thức tỉnh võ hồn thời không, chẳng lẽ vì khế ước đồng tâm mà Lạc Kỳ thức tỉnh võ hồn thời gian.

Ngao Thanh nhíu mày: “Nhưng võ hồn thời gian tiêu hao rất lớn.”

Với thực lực của Lạc Kỳ, một khi đã xuất chiêu một lần thì e là sẽ bị suy yếu suốt mấy ngày tiếp theo.

Quả nhiên, Lạc Kỳ lập tức ngã xuống đất, vài tu sĩ Bách Kiếp thấy thế lén nhìn qua hai vị hoàng tử Long tộc.

Không ít thế lực kiêng kị thực lực của Ngao Dạ, bọn họ lo lắng tương lai sau này Ngao Dạ sẽ tiến giai lên Ngự Không Cảnh, phá hỏng thế cân bằng của các bên, thế nên khi thấy cảnh này, không ít tu sĩ cảm thấy hả hê.

Nếu có thể giải quyết Ngao Dạ trong Ân Khư thì đối với bọn họ là một chuyện rất tốt.

Ngao Thanh nhìn màn sáng mà thầm lau mồ hôi. Mặc dù vừa rồi có vẻ như Lạc Kỳ và Diệp Đình Vân đứng cùng chiến tuyến, nhưng tình trạng hiện giờ của Lạc Kỳ chính là thời cơ tốt để giết người đoạt bảo.

Thế nhưng thật bất ngờ, khi Lạc Kỳ vừa ngã quỵ xuống, Diệp Đình Vân lập tức đỡ lấy anh, khẽ kêu lên: “Đại ca!”

Ngao Thanh và Ngao Lập hai mặt nhìn nhau, bị tiếng kêu này làm chấn động.

***

Trong bí cảnh.



Lạc Kỳ suy yếu nắm lấy tay Diệp Đình Vân: “Có lẽ còn có người khác tới đây, rời khỏi đây trước đi.”

Diệp Đình Vân phất tay, nhanh chóng biến ra một cái xe lăn bằng cây cỏ, cậu dìu Lạc Kỳ lên xe lăn rồi đẩy đi, nhanh chóng rời khỏi khu vực đó.

Diệp Đình Vân dùng thảo mộc chi nhãn quan sát bốn phía, tránh chạm mặt với các tu sĩ khác. Cậu vừa đi trong bí cảnh vừa nói chuyện với Lạc Kỳ.

“Đại ca, vừa rồi là võ hồn thời gian phải không?” Cậu hiếu kỳ hỏi.

Lạc Kỳ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng dùng nó vẫn hơi quá sức.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Võ hồn thời gian thật lợi hại.”

Có thể cố định đối phương trong nháy mắt, khiến đối thủ rơi vào trạng thái mặc người chém giết, quả nhiên là võ hồn đáng sợ đến quỷ dị. Không có nhiều người thức tỉnh võ hồn thời gian.

Lạc Kỳ lắc đầu nói: “Tiêu hao quá lớn, với năng lực của ta, chỉ cố định bọn chúng thôi đã dùng hết sức lực. Muốn lấy mạng bọn chúng trong thời gian ngắn là không có khả năng.”

Nếu là Ngao Dạ thì khác, lúc y sử dụng võ hồn thời gian còn có thể vận dụng võ hồn không gian, đồng thời cố định kẻ địch, dùng võ hồn không gian cắt đối thủ ra từng khúc.

Trong số các tu sĩ đồng cấp, Ngao Dạ gần như vô địch.

“Vì khế ước đồng tâm nên đại ca mới thức tỉnh võ hồn thời gian?”

Lạc Kỳ ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Ta đoán là vậy, ngoại trừ lý do đó ra thì không còn nguyên nhân nào khác.”

Diệp Đình Vân thầm hoài nghi Lạc Kỳ thức tỉnh võ hồn thời gian có liên quan đến thể chất nữa. Như Thiếu Bạch vốn không có kim võ hồn, là sau khi giết dị năng giả kim loại mới có được, có lẽ thể chất của Lạc Kỳ cũng có đặc tính cắn nuốt.

Lạc Kỳ nhìn Diệp Đình Vân hỏi: “Dùng tên giả Lạc Văn Phong là ý của Thiếu Bạch phải không?”

Cậu khẽ gật đầu, hơi ngượng ngùng đáp: “Vâng.”

Anh cười cười: “Ta cũng đoán được. Lần đầu nghe thấy cái tên này, ta đã giật nảy mình.”

Ngao Thanh nhìn Ngao Lập hỏi: “Quan hệ giữa Lạc Kỳ và Diệp Đình Vân không tồi, chẳng lẽ vì từng có giao dịch làm ăn với nhau?”

Ngao Lập híp mắt nói: “Ta mới nghe ngóng được, Lạc Kỳ từng muốn chiêu mộ Lạc Văn Phong tiến vào tổng bộ thương hội, nhưng lúc đó hắn không có mặt. Cái tên Lạc Văn Phong nghe rất bình thường mà.”

Ngao Thanh hơi nghiêng đầu nói: “Thoạt nhìn họ rất thân thiết, không phải quen biết bình thường.”

“Rốt cuộc là thế nào vậy?”

Từ khi Lạc Kỳ đến Long tộc thì bên cạnh không hề có tu sĩ Nhân tộc. Nếu không phải quen biết sau khi đến Long tộc thì chính là trước kia.

Lạc Kỳ là tu sĩ phi thăng đến, từ một phế tinh đánh bậy đánh bạ mà tới được đây. Lúc vừa đến Lạc Kỳ chỉ có tu vi Luyện Huyết Cảnh, có thể quen biết người nào được?! Có điều quan sát tiếp xúc giữa Diệp Đình Vân và Lạc Kỳ, nhìn thế nào cũng thấy có gì đó mờ ám.

Hết chương 335