Giang Thiếu Bạch ở lại Tinh Nguyệt Thần Tông suốt tám năm, thực lực từng bước tăng lên. Trong những năm này, hắn thường xuyên thông qua trận truyền tống đến Toái Tinh Đái.
Mỗi lần đến đó hắn đều bắt được không ít mảnh vỡ ngôi sao, phối hợp với các loại đan dược, tu vi của hắn đã lên đến đỉnh sơ kỳ Bách Kiếp.
Lúc mới bắt đầu, Giang Thiếu Bạch không chê bất kỳ mảnh vỡ ngôi sao nào, nhưng dần dần, năng lực bắt các mảnh vỡ của hắn tăng cao, lúc này hắn bắt đầu kén chọn, không thích các mảnh vỡ có chất lượng kém hoặc thuộc tính xung khắc với thể chất của hắn, không dễ tiêu hóa.
Giang Thiếu Bạch còn giữ lại một số mảnh vỡ ngôi sao để bán cho tông môn, thu được kha khá nguyên thạch, không bàn những việc khác, nội phí đi lại thôi cũng đủ bù rồi.
Vì hắn tìm được mảnh vỡ ngôi sao hết sức dễ dàng nên không lần nào hắn về tay không.
Các tu sĩ trong Tinh Nguyệt Thần Tông nhanh chóng phát hiện một việc, so với cực cực khổ khổ đi đến Toái Tinh Đái tìm mảnh vỡ ngôi sao, đối mặt với nguy hiểm mà lại thường là công dã tràng thì chi bằng bọn họ trực tiếp mua lại từ tông môn.
Thế là Giang Thiếu Bạch lại có thêm một cách kiếm tiền.
Hiện tại rất ít người muốn đến Toái Tinh Đái, một ngày kia hắn, chợt phát hiện ngoại trừ hắn ra thì trong Tinh Nguyệt Thần Tông không còn mấy ai dùng đến trận truyền tống.
Mấy năm nay, Giang Thiếu Bạch thông qua đường dây thương nghiệp của Chí Tôn Kim Thành mà tiêu thụ được không ít mật ong hoàng kim.
Còn Chí Tôn Kim Thành mượn quan hệ giữa Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch mà thành đối tượng hợp tác quan trọng của tập đoàn Thiên Kỳ.
Trong những năm này, Lạc Kỳ thường âm thần đưa cho Giang Thiếu Bạch không ít đặc sản của Long tộc, đều là những thứ hiếm gặp bên ngoài, cũng giúp bọn họ không ít.
Còn Diệp Đình Vân, ngoại trừ luyện đan thì chỉ có tu luyện. Cứ thế dần dà thuật luyện đan và tu vi của cậu tăng lên nhanh chóng, đan dược có thể luyện chế ngày càng nhiều.
Tinh Nguyệt Thần Tông có mấy đan sư huyền cấp, những lúc rảnh rỗi, Diệp Đình Vân sẽ dành chút thời gian chỉ dạy bọn họ. Các đan sư huyền cấp được cậu dạy bảo, thực lực tiến bộ thần tốc.
Tông môn có một đan sư địa cấp tọa trấn, thế nên đan dược cho các đệ tử rất đầy đủ. truyện đam mỹ
Mấy năm này, danh vọng của Diệp Đình Vân trong tông môn càng lúc càng cao, đệ tử cấp thấp sùng bái cậu còn hơn cả Giang Thiếu Bạch.
***
Tả Lâm đi đến bẩm bảo với Giang Thiếu Bạch: “Giang trưởng lão, tiền bối Chí Tôn Kim Thành đến.”
“Mau mời vào.”
Những năm nay, Giang Thiếu Bạch hợp tác vui vẻ với Chí Tôn Kim Thành, giao tình coi như không tồi.
“Giang đạo hữu thật lợi hại, một thời gian không gặp mà tu vi của các hạ đã lên đến đỉnh sơ kỳ Bách Kiếp, sắp tiến giai trung kỳ Bách Kiếp luôn rồi.” Minh Thần khâm phục nói.
Tinh Diệu đang ngồi bên cạnh nhìn Minh Thần, lại nhìn sang Giang Thiếu Bạch, trong lòng cười khổ.
Giang Thiếu Bạch tu luyện ngay trước mắt tông môn, mỗi lần gặp hắn là ông có thể cảm nhận được thực lực của hắn tăng vọt, nhưng thời gian qua lâu, ông đã mất cảm giác rồi. Bây giờ nghe Minh Thần nói như vậy, Tinh Diệu chợt phát hiện Giang Thiếu Bạch chỉ còn cách trung kỳ Bách Kiếp một bước nhỏ mà thôi.
Tuy luyện ở cảnh giới Bách Kiếp không giống các cảnh giới bình thường, trong vòng một trăm năm tiến lên một cấp nhỏ đã tính là nhanh rồi. Giang Thiếu Bạch mới tiến giai Bách Kiếp có mấy năm thôi, chỉ cần giữ vững tốc độ tu luyện thế này thì rất có khả năng sẽ tiến lên Ngự Không trong truyền thuyết.
Ngự Không đó nha! Đại lục rộng lớn như Phi Hồng cũng không có một ai là tu sĩ Ngự Không.
Tinh Diệu ngẫm nghĩ lại thấy Giang Thiếu Bạch tiến bộ như vậy cũng là chuyện bình thường.
Mấy năm nay hắn thường xuyên lui tới Toái Tinh Đái, không biết đã dung hợp bao nhiêu tinh hạch rồi, mỗi mảnh vỡ ngôi sao chứa năng lượng vô cùng dồi dào, người khác hấp thu nhiều như thế thì đã bị nổ tung từ lâu rồi. Giang Thiếu Bạch vẫn sống khỏe như vậy cũng là một chuyện lạ.
Nhưng rõ ràng hắn đã dung hợp rất nhiều tinh hạch, vậy mà vẫn chưa tiến giai trung kỳ Bách Kiếp, thật kỳ lạ.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không dễ gì vượt qua khe hẹp tiến giai trung kỳ Bách Kiếp, quả nhiên tu luyện ở cảnh giới này rất tốn sức.”
Tinh Diệu cười khan, đã bị kích thích nhiều lần nên ông đã quen với cách nói “khiêm tốn” của hắn, nhưng Minh Thần lại không được bình tĩnh như Tinh Diệu. Ông nhìn nét mặt của đối phương, chợt cảm thấy sảng khoái tinh thần, đã lâu lắm rồi, rốt cuộc có người cảm nhận được tâm tình của ông.
Giang Thiếu Bạch nhìn Minh Thần nói tiếp: “Minh đạo hữu tới có việc gì sao?”
“Giang đạo hữu có từng nghe nói đến đại hội Thiên Nam chưa?”
“Đại hội Thiên Nam? Là gì?”
Tinh Diệu giải thích: “Đại hội Thiên Nam là đại hội dành cho tu sĩ Bách Kiếp của Tu Tiên giới, một trăm năm tổ chức một lần. Tính ra đã đến lúc tổ chức đại hội rồi.”
Minh Thần gật đầu nói tiếp: “Không sai. Tài nguyên thích hợp cho tu sĩ Bách Kiếp tu luyện ngày càng ít, bình thường mọi người có thứ gì tốt sẽ giấu đi, ít khi mang ra giao dịch. Đại hội Thiên Nam thì khác, đó là đại hội giao dịch được tổ chức cho tu sĩ Bách Kiếp.”
“Các tu sĩ Bách Kiếp dễ dàng tìm được thứ cần thiết ở đại hội. Giang đạo hữu bị kẹt ở đỉnh sơ kỳ Bách Kiếp, có thể đến đại hội thử vận may.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ra là vậy.”
Hắn cho rằng chỉ cần bắt được một hai viên tinh hạch hoàn chỉnh là có thể nắm chắc tiến giai lên trung kỳ Bách Kiếp, thế nên hắn không quá hứng thú với đại hội này.
Minh Thần thấy dáng vẻ không mặn mà của Giang Thiếu Bạch bèn bồi thêm một cú: “Cửu hoàng tử có thể sẽ xuất hiện.”
Giang Thiếu Bạch ngẩng phắt đầu lên: “Long tộc có tin tức chính xác?” Trong bức thư mới nhất, đại ca không hề nhắc đến chuyện này.
Nếu Ngao Dạ đến đại hội Thiên Nam thì chắc chắn sẽ đưa đại ca đi cùng, không lý nào anh không nói rõ trong thư.
Minh Thần cười nói: “Long tộc chưa quyết định, nhưng rất có thể Ngao Dạ sẽ xuất hiện. Mặc dù võ hồn thời không rất lợi hại nhưng có một cản trở rất lớn, đó là không dễ thăng cấp. Tài nguyên thích hợp cực kỳ ít, người luyện võ hồn thời không đến một mức độ nhất định phải dựa vào giác ngộ. Rất nhiều tu sĩ luyện võ hồn thời không vì vấn đề tuổi thọ mà khó ngộ đại đạo.”
“Lần này nghe nói đá thời gian sẽ xuất hiện trong đại hội, có lẽ Cửu hoàng tử sẽ có hứng thú.”
Minh Thần uyển chuyển nói: “Đương nhiên đây chỉ là suy đoán mà thôi. Long tộc có tuổi thọ rất dài, còn rất nhiều thời gian từ từ giác ngộ.”
Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán, hít sâu một hơi, Long tộc có thời gian chậm rãi giác ngộ nhưng đại ca hắn thì không có nhiều thời gian như vậy. Khế ước đã được giải trừ, không thể cùng hưởng tuổi thọ nữa. Ở phương diện nào đó thì Ngao Dạ nói không sai, Nhân tộc bọn họ chính là ma chết sớm.
Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Ra là vậy. Chừng nào đại hội bắt đầu?”
“Còn một năm nữa.” Minh Thần đáp.
“Ta đã biết. Đa tạ Minh đạo hữu nhắc nhở.”
Ông ta cười cười: “Đừng khách sáo. Lần này ta muốn đổi sữa ong hoàng, không biết có thể không?”
Giang Thiếu Bạch nghẫm nghĩ rồi nói: “Số lượng sữa ong hoàng còn lại không nhiều.” Hắn thầm nghĩ sữa ong hoàng rất quý giá, mang đến đại hội sẽ bán rất chạy.
Minh Thần nói tiếp: “Ta không cần nhiều, chừng tám mười giọt là được.”
Hắn cười khẽ: “Vậy thì đúng là không nhiều.”
“Vậy đa tạ Giang đạo hữu. Nếu Giang đạo hữu muốn đi đến đại hội Thiên Nam thì có thể cùng xuất phát với Chí Tôn Kim Thành. Từ xưa đến nay, tam đại thế lực ở đại lục Phi Hồng đều cùng nhau đi đến đại hội Thiên Nam.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ra vậy.”
Hắn quay qua Tinh Diệu hỏi: “Tinh tông chủ có đi không?”
Ông lắc đầu: “Ta không đi, tông môn phải có người trấn thủ.”
Ông thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân như hình với bóng, Giang Thiếu Bạch mà đi, đương nhiên Diệp Đình Vân sẽ đi cùng.
“Lần trước ta đã đi rồi, đổi được không ít thứ tốt nhưng cũng tiêu hết bảy tám phần tài sản tích góp. Lần này có đi cũng chỉ nhìn mà thèm thôi, nên để Nguyệt Tôn đi.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu.
Hắn xoa xoa trán, mặc dù Lạc Kỳ luôn nói là vẫn ổn, nhưng Giang Thiếu Bạch bận tâm đại ca hắn tốt khoe xấu che. Dù chưa chắc anh có đi đến đại hội Thiên Nam hay không, hắn vẫn muốn thử vận may một phen.
***
Sau khi trao đổi sữa ong hoàng xong, Minh Thần ra về.
Diệp Đình Vân khá có hứng thú với đại hội Thiên Nam, mà mấy năm nay cậu luyện chế được không ít đan dược địa cấp, còn giữ lại một số, cậu nghĩ nên trao đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Lúc này cậu đang tò mò nhìn hắn hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Sắp đi đại hội Thiên Nam trao đổi đồ vật, phải tranh thủ thời gian nghĩ cách tiến giai trung kỳ mới được, lúc đó gặp Ngao Dạ mới có thể khoe khoang một chút.”
Diệp Đình Vân: “…” Thiếu Bạch vẫn còn ghim chuyện bị Ngao Dạ cướp mất Lạc Kỳ ở lối ra Ân Khư sao?
“Dù ngươi chỉ cách trung kỳ Bách Kiếp một bước, nhưng muốn tiến giai không dễ đâu.” Diệp Đình Vân bất đắc dĩ nói.
“Không sao, sẽ có cách.”
“Vậy ngươi cố gắng lên, chỉ là đừng quá nóng vội, tránh bị căn cơ bất ổn.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu.
***
Long tộc, thương hội Thiên Kỳ.
Lạc Kỳ đọc thư xong, như thường lệ cất vào.
Ngao Dạ khó chịu nói: “Mấy bức thư hắn viết chữ như gà bới, rốt cuộc hắn có biết viết chữ không vậy?”
Lạc Kỳ cười cười: “Thiếu Bạch viết chữ như vậy đó.”
Ngao Dạ: “…” Viết như vậy là có ý gì, rõ ràng Giang Thiếu Bạch đề phòng y đọc lén, cố ý dùng phương pháp mà y không hiểu.
Không biết Giang Thiếu Bạch học cách viết này ở đâu, y đã tìm rất nhiều người giải mã nhưng đều không thành công.
“Sắp tổ chức đại hội Thiên Nam, ngươi có muốn đi với ta ra ngoài giải sầu không?” Ngao Dạ hỏi.
Lạc Kỳ nhíu mày: “Ta có thể ra ngoài sao?” Mấy năm nay anh luôn ở trong lãnh thổ Long tộc, rất ít khi đi ra ngoài.
Ngao Dạ gật đầu: “Sao lại không thể, lần này đại ca và ngũ ca sẽ đi cùng, ngươi chú ý đừng để bị lạc.”
“Ta biết rồi.” Lạc Kỳ khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Chuyện này quyết định lúc nào vậy, sao không nói sớm với ta?”
Vì hai đại lục cách xa nhau nên đưa thư không dễ. Dù Chí Tôn Kim Thành có thể đưa thư thay nhưng cách hai tháng mới gửi một lần.
Ngao Dạ quay đầu nói: “Nói sớm cho ngươi biết để ngươi thông báo với Giang Thiếu Bạch sao?”
Lạc Kỳ: “…”
Y quay đầu đi: “Đệ đệ ngươi là người đã có gia đình. Ngươi đừng quản quá nhiều.”
Lạc Kỳ cười khẽ: “Thiếu Bạch và Đình Vân là hai người thân duy nhất của ta ở đây.”
Ngao Dạ: “…”
“Đúng rồi, Phao Phao thế nào rồi? Đã lâu rồi không nghe tin tức của nó.” Lạc Kỳ không kiềm được hỏi.
Y lơ đãng đáp: “Không nghe được tin của hắn cũng không kỳ quái, Quy tộc thích ngủ, có lẽ hắn đang ngủ.”
Lạc Kỳ: “…”
“Quy tộc nhìn thì trung thực nhưng thật ra rất gian xảo, không phải hạng tốt lành gì. Tin bọn chúng quá coi chừng bị bán luôn.” Y lắc đầu nói tiếp.
Lạc Kỳ thoáng nhìn Ngao Dạ, không biết y chỉ thuận miệng nói hay là có ý gì khác.
Năm đó anh và Lạc Kỳ ký khế ước đồng tâm, kỳ thật một nửa là ngoài ý muốn, một nửa là do có người ra tay.
Lúc đó anh bị thương rất nặng, Phao Phao trùng hợp phát hiện gần hướng truyền tống có trận pháp ký khế ước đồng sinh cộng tử, bèn thuận tay đưa anh đến giữa trung tâm trận đồng tâm.
“Không có gì. Ta có thể giữ được tính mạng là nhờ có Phao Phao bảo vệ.”
Ngao Dạ trợn mắt: “Ngươi quan tâm con rùa đen đó quá nhỉ, ngay cả sữa ong chúa cũng đưa cho hắn một phần.”
Lạc Kỳ bất đắc dĩ: “Không phải ngươi lấy nhiều nhất sao?”
Nét mặt Ngao Dạ hơi vặn vẹo: “Ta lấy nhiều nhất? Ngươi đưa người này một chút, đưa một nọ một chút, tặng một vòng, cuối cùng chỉ còn chừa cho ta chút bột phấn.” Mà chút đỉnh đó y còn phải đưa cho phụ thân nếm thử.
Trước kia quan hệ giữa Lạc Kỳ và Long Đế rất tốt, anh thường biếu tặng ông các món đồ hiếm lạ kỳ quái. Nhưng sau khi trở về từ Ân Khư thì anh bắt đầu tránh mặt Long Đế, ngay cả một phần lợi nhuận của thương hội cũng sai người chuyển giao.
Không biết Long Đế chột dạ hay nghĩ gì khác mà cũng không tìm Lạc Kỳ.
Có điều ông thầm cảm thán, nếu biết tình trạng sẽ thành thế này thì không cần hao tâm tổn trí giải trừ khế ước đồng tâm làm gì.
Ngao Dạ cũng không hiểu nổi ông. Trước kia y không thích Lạc Kỳ thì ông lại rất thích, Lạc Kỳ muốn thành lập thương hội, chính Long Đế xuất tiền, còn phái người hỗ trợ, làm như Lạc Kỳ mới là con của ông vậy, niềm nở không thôi. Sau này y đã thích Lạc Kỳ thì ông lại lén bảo y vào bí cảnh giải trừ khế ước.
Bây giờ thì hay rồi, khế ước đã được giải trừ, Long Đế lại bảo nếu biết vậy thì không cần giải trừ.
Không thể hiểu nổi!
“Thật ra ổng…”
Lạc Kỳ ngẩng đầu: “Long Đế làm sao?”
Trước kia anh muốn đứng vững gót chân ở Long tộc, không thể không lấy lòng Long Đế. Sau khi quay lại, vì khế ước đã giải trừ, Lạc Kỳ không xuất hiện trước mắt ông nữa. Bây giờ nghĩ lại, mấy năm qua anh gặp Long Đế không được mấy lần.
Mỗi lần đối mặt với thủ lĩnh Long tộc đã sống nhiều năm, Lạc Kỳ bị áp lực không nhỏ.
Ngao Dạ lắc đầu nói: “Không có gì, đại khái phụ thân lớn tuổi rồi nên đầu óc không minh mẫn, nói chuyện làm việc bừa bãi.”
“Dù sao Long Đế cũng là phụ thân của ngươi, ngươi không nên nói lung tung.”
Ngao Dạ trợn mắt: “Ta không nói lung tung, tùy chuyện mà nói.”
Lạc Kỳ: “…”
“Phụ thân thường hỏi thăm ngươi, tựa hồ rất thích nói chuyện với ngươi nhưng đại khái không xuống nước được.”