Mấy tu sĩ đang đứng bàn tán thì bỗng nhiên một luồng uy áp cực mạnh đánh tới, bọn họ không thể cử động được nữa.
“Lôi Nghị Tiên Vương!” Bọn họ trông thấy rõ người tới, ai cũng nơm nớp lo sợ.
Lôi Nghị Tiên Vương lướt mắt nhìn một lượt, nét mặt âm trầm nói: “Các ngươi có nhìn thấy con ta không?”
Các tu sĩ vội nói: “Không nhìn thấy.”
Bọn họ nhìn nhau, thấy nét mặt Lôi Nghị Tiên Vương khó coi như vậy, tất cả đều hiểu sợ là sự tình không đơn giản.
Tiểu Tiên Vương chết thật rồi sao? Không ai dám nói gì nhưng trong lòng đều tự hỏi câu này.
Lôi Nghị Tiên Vương dò hỏi tình hình, các tu sĩ cũng vừa mới đến nên không biết nhiều hơn ông ta là bao. Lôi Nghị Tiên Vương không hỏi được tin tức hữu dụng, dưới cơn nóng giận đã ra tay giết sạch các tu sĩ có mặt ở đây.
“Sư phụ, có phải cảm giác sai rồi không? Hay là sư đệ tiến vào động phủ nào đó nên sư phụ mới không cảm nhận được khí tức của sư đệ.”
Lôi Nghị Tiên Vương nhắm mắt lại, ông ta cũng hy vọng bản thân cảm nhận sai, nhưng vừa rồi ông cảm nhận được dấu ấn tinh thần trên người Lôi Kiêu bị kích phát, con trai ông ta chắc chắn đã bị giết chết, mà hung thủ còn hủy dấu ấn tinh thần của ông ta.
Có thể tìm được dấu ấn tinh thần đồng thời hủy nó, chỉ sợ là một tu sĩ cấp Tiên Vương.
Lôi Nghị Tiên Vương phát động cảm ứng huyết mạch, huyết dịch thấm dưới đất nhanh chóng ngưng tụ. Giang Thiếu Bạch vội vội vàng vàng xử lý thi thể của Lôi Kiêu, lại không xử lý hoàn toàn triệt để, có không ít máu thấm xuống đất.
“Sư phụ, đây là máu của sư đệ?”
Lôi Nghị Tiên Vương nghiến răng nghiến lợi: “Tốt! Rất tốt!”
Lôi Hỏa tiếp lời: “Kẻ ra tay quá độc ác!” Giết chết sư đệ thì thôi đi, còn không lưu lại thi thể.
Hắn thầm nghĩ trong Vạn Phương Cốc có rất đông tu sĩ, nhất thời khó xác định được ai là hung thủ, mà ngày thường sư đệ gây thù chuốc oán rất nhiều, ai cũng có khả năng là hung thủ.
Lôi Nghị Tiên Vương siết chặt nắm tay, đến nỗi đốt xương ngón tay kêu lên răng rắc.
Lôi Hỏa thấy phản ứng của ông ta như vậy, trong lòng căng thẳng không thôi. Lôi Kiêu là con ruột của Lôi Nghị Tiên Vương, từ nhỏ đã được gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, hiện tại Lôi Kiêu bỏ mạng tại đây, e là sư phụ sẽ gây ra một màn gió tanh mưa máu trong Vạn Phương Cốc.
***
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bỏ đi sớm, hoàn toàn không biết Lôi Nghị Tiên Vương đang có mặt trong Vạn Phương Cốc, ngoài ra còn có mấy tu sĩ chạy đến hóng chuyện bị tai bay vạ gió mà bỏ mạng.
Diệp Đình Vân khá cẩn thận, tuy Giang Thiếu Bạch ôm tâm lý may mắn nhưng vẫn nghe theo đề nghị của cậu, hai người phi độn mấy canh giờ, rời xa hiện trường án mạng mới ngừng lại.
Lôi Nghị Tiên Vương rất tin tưởng vào bản lĩnh của Lôi Kiêu, thế nên ông ta chắc chắn rằng tu sĩ Hư Tiên không có khả năng giết chết con trai ông, vì thế ông ta tập trung nhắm vào các Tiên Vương.
Lôi Nghị Tiên Vương lần lượt ra tay tấn công vài Tiên Vương gặp được trong Vạn Phương Cốc, ông ta có tu vi hậu kỳ Tiên Vương, thực lực cao hơn hẳn những người cùng cấp, Tiên Vương bình thường không phải là đối thủ của ông ta, nhưng bọn họ đánh không lại, không có nghĩa là không chạy trốn được.
Lôi Nghị Tiên Vương liên tục khiêu chiến các Tiên Vương, khiến bọn họ bất mãn không thôi.
***
Giang Thiếu Bạch thu được tổng cộng sáu gốc Thất Thải Dung Diễm Hoa, Tinh Không Diễm dung hợp năm gốc, còn lại một gốc cho Diệp Đình Vân.
Mặc dù Liệt Liệt chỉ có một gốc Thất Thải Dung Diễm Hoa nhưng phẩm chất hỏa diễm của nó tương đối thuần khiết, chỉ một gốc cây hoa đã đủ rồi, dùng nhiều chỉ tổ lãng phí.
Giang Thiếu Bạch kiểm tra nhẫn không gian của Lôi Kiêu, không khỏi giật nảy mình.
“Wow!”
Diệp Đình Vân liếc mắt hỏi: “Sao đó?”
Hắn hít sâu một hơi: “Thật không hổ là Tiểu Tiên Vương! Tài sản phong phú lắm!”
Cậu thử thăm dò chiếc nhẫn không gian vừa thu được, phát hiện bên trong có hai ngàn vạn nguyên thạch, còn có các loại linh đan và linh dược thích hợp với tu sĩ lôi võ hồn.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Phát tài rồi.”
Hắn còn đang nghĩ cách tìm tài nguyên tiến giai Tiên Vương đây, kết quả có người tự đưa tới cửa.
Dường như tu vi của Lôi Kiêu là đỉnh Hư Tiên, hẳn là chuẩn bị tiến giai Tiên Vương nên trong nhẫn không gian có hai viên Tiên Vương Đan có tác dụng hỗ trợ tiến giai Tiên Vương. Luyện chế Tiên Vương Đan rất phức tạp, cần các loại linh thảo vô cùng quý giá, không dễ có được, kết quả hiện tại đều thuộc về hắn.
Giang Thiếu Bạch dừng chân kiểm tra chiến lợi phẩm thu được, vậy mà có nguyên khí hệ hỏa đậm đặc liên tục truyền vào người hắn, hắn biết Tinh Không Diễm đang trưởng thành nhanh chóng, vì thế kéo nguyên lực của hắn tăng theo.
Không Không đã nuốt hỏa diễm màu xanh bay ra từ người Lôi Kiêu, đó hẳn là Lôi Tâm Diễm. Hỏa diễm này không tồi, cũng là một loại hỏa diễm lợi hại, không kém Không Không bao nhiêu. Dưới tình huống bình thường, Không Không muốn tiêu hóa hết hỏa diễm này phải cần mấy tháng trời, còn có thể bị Lôi Tâm Diễm phản công, nhưng trùng hợp là Không Không vừa hấp thu Thất Thải Dung Diễm Hoa, có linh hoa hỗ trợ, hiệu suất thôn phệ Lôi Tâm Diễm của nó tăng lên rất nhiều.
Tinh Không Diễm bay lơ lửng đến trước mặt Giang Thiếu Bạch, hắn phát hiện khí tức của nó đã hòa hợp và cường thịnh hơn, Không Không vốn có thuộc tính sao trời, lúc này có thêm thuộc tính lôi điện.
Diệp Đình Vân nhìn Tinh Không Diễm cười nói: “Không Không lợi hại hơn rất nhiều rồi đó.”
Không Không đắc ý phun ra mấy đốm lửa nho nhỏ, chúng nhảy múa giữa không trung, liên tục thay đổi hình thái, thoạt nhìn rất đáng yêu. Tuy mấy đốm lửa chỉ to bằng cái móng tay nhưng lại ẩn chứa chích viêm chi lực có tính hủy diệt cao. Diệp Đình Vân cảm giác được rõ ràng thực lực của Không Không tăng mạnh đến cỡ nào.
Lát sau Giang Thiếu Bạch thu Tinh Không Diễm vào trong thức hải, hắn cảm giác bình chướng Tiên Vương lại mỏng đi một chút.
Hắn lấy một cái đỉnh trong nhẫn không gian ra ngắm nghía, vô cùng phấn khích nói: “Cái đỉnh này không tồi, nếu vừa nãy gã Tiểu Tiên Vương kia lấy cái đỉnh này ra sớm một chút thì muốn giết được ã phải tốn không ít công sức, có điều…”
Giang Thiếu Bạch thử điều động nguyên khí, muốn khống chế cái đỉnh này, lại phát hiện rất khó điều khiển.
“Cái đỉnh có chút vấn đề, muốn điều khiển nó cần tốn rất nhiều nguyên khí.”
Diệp Đình Vân nhìn cái đỉnh này: “Đây là bán thành phẩm.”
“A!” Giang Thiếu Bạch cau chặt lông mày, phát hiện mấy dấu ấn tinh thần trên đỉnh, vì tinh thần lực của hắn không cùng đồng nguyên với dấu ấn tinh thần nên chúng rất kháng cự hắn. Giang Thiếu Bạch vận chuyển tinh thần lực, luyện hóa mấy dấu ấn tinh thần trên cái đỉnh.
“Chúng ta đi chỗ khác đi.”
Diệp Đình Vân không hiểu hỏi lại: “Sao vậy?”
“Dấu ấn tinh thần trên đỉnh có đồng nguyên với dấu ấn tinh thần trên người gã Tiểu Tiên Vương, trước đó dấu ấn còn muốn chui vào thức hải ta, hẳn là cùng một người lưu lại.”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Vậy chúng ta đi nhanh lên.”
Giang Thiếu Bạch xóa dấu ấn tinh thần trên cái đỉnh, nếu người kia đang ở trong Vạn Phương Cốc, chắc chắn sẽ cảm nhận được.
Hắn vừa phi độn vừa nói: “Ta cảm giác sắp đột phá bình chướng, hiện giờ cần tìm một nơi yên tĩnh bế quan.”
Vạn Phương Cốc đầy linh thảo, hiện tại ngồi một chỗ tu luyện thì quá lãng phí thời gian, nhưng nếu hắn thành công tiến giai Tiên Vương thì tốc độ thu thập linh thảo sẽ nhanh hơn rất nhiều. Mà mục đích hắn tiến vào bí cảnh cũng vì tiến giai Tiên Vương.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Cũng được.”
Trong Vạn Phương Cốc, khí tức thảo mộc rất đậm đặc, cậu lại có thể chất linh mộc, sau khi vào bí cảnh, khí tức thảo mộc dày đặc cứ từ bốn phương tám hướng truyền vào người cậu. Hiện tại tu luyện ở đây có hiệu quả còn cao hơn phòng tu luyện ở Đan Đỉnh Các.
***
Lúc Giang Thiếu Bạch xóa dấu ấn tinh thần trên Vạn Lôi Đỉnh, Lôi Nghị Tiên Vương lập tức cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra.
“Sư phụ, có chuyện gì sao?”
Lôi Nghị Tiên Vương đen mặt nói: “Tên kia vừa xóa dấu ấn linh hồn trên Vạn Lôi Đỉnh.”
Lôi Hỏa cau mày: “Chuyện này…”
Lúc luyện chế Vạn Lôi Đỉnh đã tốn rất nhiều linh tài, vốn muốn luyện chế linh bảo cấp bốn nhưng trong quá trình luyện chế xảy ra vài vấn đề, cuối cùng Vạn Lôi Đỉnh thành bán thành phẩm. Tuy uy lực kém xa mong đợi nhưng dù vậy nó vẫn có giá trị rất cao.
Vì Lôi Kiêu có thể chất ngũ lôi, Lôi Nghị Tiên Vương bèn giao Vạn Lôi Đỉnh cho Lôi Kiêu ôn dưỡng, chỉ cần thành công luyện chế Vạn Lôi Đỉnh thì uy lực của nó sẽ tăng vọt.
Vạn Lôi Đỉnh có là bán thành phẩm vẫn không thể xem nhẹ giá trị của nó, vậy mà giờ bị người ta cướp đi.
“Sư phụ có cảm nhận được phương hướng không?”
Lôi Nghị Tiên Vương đen mặt: “Cách khá xa, e là tới nơi thì hung thủ đã chạy từ lâu rồi.”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng ông ta vẫn chạy đến địa điểm cảm ứng được, tiếc là đúng như dự đoán của ông ta, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã bỏ đi từ lâu.
“Tên này thật trơn trợt.” Lôi Nghị Tiên Vương bực tức nói.
Lôi Hỏa cẩn thận từng li từng tí nói: “Sư phụ đừng nóng nảy, tên này rất cẩn thận, có thể thấy thực lực không mạnh, sẽ không trốn thoát khỏi bàn tay của sư phụ đâu.”
Lôi Nghị Tiên Vương lắc đầu: “Kỳ quái, khí tức lưu lại giống của hai tu sĩ Hư Tiên.”
Lôi Hỏa nhíu mày, chẳng lẽ sư phụ nhầm lẫn, sư đệ bị tu sĩ Hư Tiên giết chết sao? Mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn không nói ra, sư phụ rất coi trọng Lôi Kiêu, cho rằng sư đệ là vô địch so với những người cùng cấp, nếu bị tu sĩ Tiên Vương lấy mạnh hiếp yếu giết chết còn đỡ, thật sự bị tu sĩ cùng cấp giết chết thì không khỏi mất mặt.
***
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tìm một sơn cốc kín đáo trong Vạn Phương Cốc, hai người mở một động phủ rồi bắt đầu tu luyện.
Giang Thiếu Bạch lấy số lượng lớn nguyên thạch ra, chất đầy toàn bộ động phủ.
Mới đầu hắn còn lo không đủ nguyên thạch để tiến giai, nhưng may là có số nguyên thạch kiếm được nhờ bán Vạn Phương Lệnh, cộng thêm nguyên thạch của tên Tiểu Tiên Vương kia, tổng cộng hắn đã có gần ba ngàn vạn nguyên thạch, thêm hai viên Tiên Vương Đan, Giang Thiếu Bạch nghĩ có lẽ đã đủ để tiến giai.
Điều kiện tu luyện trong Vạn Phương Cốc không tệ, vô số nguyên khí bị hút vào người Giang Thiếu Bạch, bình cảnh Tiên Vương bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh, theo nguyên khí vận chuyển, hắn cảm nhận được tử khí từ khắp nơi lượn lờ bay tới.
Mặc dù Vạn Phương Cốc không nhỏ nhưng tu sĩ tràn vào rất đông, vì tranh đoạt linh thảo, khó tránh khỏi xảy ra giao chiến. Mà một khi giao chiến là sẽ có máu chảy.
Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, dồn sức hấp thu nguyên lực từ nguyên thạch và tử khí xung quanh.
Một năm sau, Giang Thiếu Bạch dùng đến viên Tiên Vương Đan thứ hai, cuối cùng nghênh đón lôi kiếp Tiên Vương.
Hắn vốn định để dành một viên Tiên Vương Đan cho Diệp Đình Vân, bất đắc dĩ hắn cần tài nguyên tiến giai quá nhiều, một viên Tiên Vương Đan không đủ. Mà Diệp Đình Vân cho rằng nếu Giang Thiếu Bạch tiến giai thành công thì sau này muốn có Tiên Vương Đan là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn ngẫm nghĩ, thấy lời cậu nói có lý, thế là hắn dùng hết hai viên Tiên Vương Đan.
Giang Thiếu Bạch nghênh đón lôi kiếp long trời lở đất, sấm sét cuồn cuộn ầm ầm giáng xuống, cả sơn cốc vang dội tiếng sấm sét và tia chớp.
Diệp Đình Vân cảm nhận được rất đông tu sĩ đang tới gần xung quanh, có lẽ là họ bị khí tức lôi kiếp dẫn đến.
Giang Thiếu Bạch liên tục vận chuyển nguyên lực, hấp thu lôi lực trong lôi kiếp. Diệp Đình Vân nhìn lên bầu trời cuồn cuộn sấm sét giáng xuống mà thầm lắc đầu, vì để hấp thu được nhiều lôi lực từ lôi kiếp mà hắn không phòng hộ, trực tiếp hấp thu lôi lực.
Tinh Không Diễm xoay quanh trên đỉnh đầu Giang Thiếu Bạch, nghênh đón lôi kiếp tẩy lễ.
Thời gian một năm trôi qua, Tinh Không Diễm đã hoàn toàn dung hợp Lôi Tâm Diễm, trong quá trình dung hợp, nó có thêm thuộc tính lôi điện.
Trong lôi kiếp có chứa lôi lực, đối với Tinh Không Diễm là vật đại bổ.
Đa Đa ngồi trên vai Diệp Đình Vân, nhìn Không Không và Giang Thiếu Bạch, thì thầm nói: “Lão đại và Không Không như đang giành ăn vậy.”
Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, Đa Đa nói không sai. Không Không và Giang Thiếu Bạch tựa hồ không đặt tâm tư vào việc chống chọi lôi kiếp mà đang tranh nhau hấp thu lôi lực trong lôi kiếp.
Sấm sét vẫn ầm ầm giáng xuống, cả sơn cốc đầy tiếng sét đinh tai nhức óc.
Lôi kiếp kéo dài vài ngày mới kết thúc, sau khi xong xuôi, Giang Thiếu Bạch đã hấp thu gần hết ba ngàn vạn nguyên thạch chuẩn bị trước đó, chỉ còn lại chừng hai trăm vạn.
“Cuối cùng kết thúc rồi.” Đa Đa nhìn lên bầu trời nói.
Lôi kiếp đã kết thúc, khí tức của Giang Thiếu Bạch tăng vọt, Diệp Đình Vân thở phào một hơi, tâm trạng rất tốt.
Hắn thu khí tức trên người lại, hưng phấn nói: “Cuối cùng ta đã tiến giai Tiên Vương.”
Cậu cười nói: “Tốt quá rồi.”
Giang Thiếu Bạch lúng túng nói: “Nhưng dùng gần cạn nguyên thạch luôn rồi.”
“Chuyện này không quan trọng, cùng lắm bán linh thảo là được.”
Hắn gật đầu rồi hỏi sang chuyện khác: “Chúng ta vào Vạn Phương Cốc được bao lâu rồi?”
Diệp Đình Vân: “Ba năm rồi.”
“Lâu vậy rồi sao.”
“Đúng vậy. Bầy ong hoàng kim có bay tới nhiều lần, mấy năm nay chúng không rảnh rỗi, Vạn Phương Cốc mọc vô số linh thảo, dưới hoàn cảnh như vậy, bầy ong phát triển rất nhanh.”
Khoảng thời gian này cậu thu được không ít mật ong hoàng kim có chất lượng vượt trội.
Giang Thiếu Bạch thấy cậu lấy mật ong ra, hắn nếm thử rồi nói: “Hương vị ngon hơn nhiều.”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Không sai, ăn ngon hơn trước kia rất nhiều.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ mật ong hoàng kim được Long tộc ở Tu Chân giới ưa chuộng, nếu Long tộc ở Tiên giới cũng thích mật ong, hắn sẽ đến lãnh thổ của bọn họ bán đặc sản mật ong, chắc chắn kinh doanh sẽ không tồi.
Sau đó hắn lại lắc lắc đầu, bây giờ nghĩ đến chuyện này còn hơi sớm, dù sao từ tinh vực cấp sáu muốn đến tinh vực cấp bảy không dễ.