Giang Thiếu Bạch nhìn vẻ mặt Hàn Uy, bất đắc dĩ nói: “Tiên sinh, rốt cuộc hiện tại anh đến tìm tôi là có chuyện gì vậy?”
Hàn Uy hơi lúng túng nói: “Cậu Giang, cậu xem tình hình bây giờ, phải làm thế nào đây?”
Hắn chống cằm nói: “Làm thế nào? Tìm một người thạo việc đến chiêu hồn là được.”
Trước kia lão thần côn thường làm việc này, hình như rất dễ, một lần thu hai ba trăm tệ, chắc không tính là việc khó. Hiện tại Giang Thiếu Bạch là người có tài sản mấy trăm ngàn tệ, đối với công việc chỉ mấy trăm tệ, hắn không hứng thú cho lắm.
Hàn Uy hơi sốt ruột hỏi: “Cậu Giang có biết làm không?”
Trước khi đến đây, Hàn Uy đã thăm dò về Giang Thiếu Bạch, biết được chuyện hắn đỡ Hoàng Bội Bội nhảy lầu, khá nổi danh ở Yên Đại, nhiều sinh viên đồn đoán có thể Giang Thiếu Bạch từng học võ, là loại cao thủ võ lâm ấy. Vì sự kiện này, Hàn Uy rất tin phục Giang Thiếu Bạch, nhận định hắn thật sự có năng lực mà người thường không có.
“Biết thì biết, nhưng tôi là một sinh viên, học hành mới là thiên chức của tôi, tôi không phân tâm vào mấy chuyện thần quái đâu.” Giang Thiếu Bạch lời lẽ chính nghĩa nói.
Hàn Uy bất ngờ nghe hắn tuyên bố mà ngớ người ra.
Vừa rồi Giang Thiếu Bạch còn nói chuyện quỷ thần, vừa chớp mắt một cái đã hóa thân thành sinh viên ba tốt làm đầu óc Hàn Uy chạy theo không kịp.
“Tôi có thể trả thù lao.”
Giang Thiếu Bạch lười biếng nói: “Ồ, anh trả bao nhiêu?”
“Mười vạn.”. Được cop𝘺 tại ⩶ 𝐓𝑅uM𝐓𝑅𝗨𝙔𝖊N.Vn ⩶
Giang Thiếu Bạch lập tức nuốt một ngụm lớn đồ uống trong miệng, hai mắt lóe sáng. Hắn chớp chớp mắt, mười vạn, số tiền lớn nha. Quả nhiên thủ đô không giống nông thôn, mấy người này ra tay không giống nhau.
Lão bán tiên nói không sai. Học pháp thuật giỏi là có thể kiếm nhiều tiền, nhưng một khi đã vậy, tại sao sư phụ hắn lại nghèo rớt mồng tơi như thế? Chẳng lẽ sư phụ giống như *Grandet, có tiền cũng không xài mà cất giấu đến mốc meo. Hắn nghĩ nghĩ một chút, thầm nghĩ bản thân tính sai rồi, lần trước về Đạo quán nên kiểm tra kỹ một chút, không chừng lão bán tiên cất rất nhiều tiền trong Đạo quán tồi tàn kia.
*Eugénie Grandet là một tiểu thuyết của Honoré de Balzac. Nói đến Grandet thường ám chỉ những người hà tiện keo kiệt. Nội dung sơ lược của tiểu thuyết: Tại thị trấn Saumur_một địa phương buồn, tẻ nhạt của nước Pháp, lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt. Tuy nhiên điều này không thể ngăn trở việc có nhiều người trong vùng ngắp nghé tranh cưới Eugénie Grandet_cô con gái duy nhất có quyền thừa kế toàn bộ tài sản của lão Grandet. Nhiều người trong vùng tranh cưới cô, nhưng cô rung động với Charles – người em chú bác đến từ Paris. Mẹ của Charles mất, cha anh tự tử vì phá sản nên gửi anh cho lão Grandet. Grandet muốn trốn tránh trách nhiệm nên tìm cách gửi Charles đi Ấn Độ. Eugenie trao cho anh tất cả tài sản cô có và chờ đợi suốt bảy năm, nâng niu những kỷ vật Charles để lại.
“Ok, tôi nhận.” Giang Thiếu Bạch đồng ý.
Hàn Uy nghe hắn đồng ý, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh thầm nghĩ: Tin tức thấy được trên diễn đàn của Yên Đại có nói Giang Thiếu Bạch tham tài, nhận tiền của người đẹp không chút nương tay, xem dáng vẻ này đúng là thật rồi, nhưng may là đối phương thích tiền, nếu không sẽ rất khó đả động được hắn.
Sau khi thỏa thuận với Hàn Uy, hai người hẹn ngày giờ rồi tạm biệt nhau.
…
Ra khỏi quán cà phê, Giang Thiếu Bạch đi về ký túc xá.
Bách Quang Vũ vô cùng tò mò nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Lão tứ, người tìm cậu lúc nãy là ai vậy?”
“Quen biết ở công viên trò chơi.”
Bách Quang Vũ kinh ngạc nói: “Ngay trước mắt Diệp Đình Vân mà cậu thông đồng người khác nha!”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tên ngốc Bách Quang Vũ này, nói nghe như hắn ngoại tình ngay trước mặt Diệp Đình Vân vậy.
“Lão đại, cậu nghĩ linh tinh cái gì vậy? Người ta là đàn ông.”
Bách Quang Vũ cười nói: “Dạo gần đây, năng lực tiếp nhận của mọi người rất cao, người với yêu tinh, người với quỷ, người với động vật, so ra thì đàn ông với đàn ông rất bình thường.”
Giang Thiếu Bạch khoanh tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói này, cậu có thể đổ nước trong đầu cậu ra được không hả? Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì sau này tiếp quản công ty, công ty của cậu sẽ rất nguy hiểm, biết không?”
Bách Quang Vũ: “Lão tứ thật hung dữ…”
Giang Thiếu Bạch: “…”
…
Rời khỏi trường học, Hàn Uy thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi quay lại bệnh viện.
“Anh Uy, anh quay lại rồi.” Tưởng Minh lên tiếng chào hỏi.
Hàn Uy gật gật đầu.
Tưởng Minh nhìn vẻ mặt anh, hơi ngờ vực nói: “Anh vừa đi đâu vậy? Anh Uy, có phải anh biết chuyện gì không?”
Hàn Uy liếc nhìn hắn, hỏi lại: “Biết cái gì?”
Tưởng Minh có vẻ khó nói: “Lần đó anh phản đối Hàn Châu đi vào nhà ma.”
Tưởng Minh gãi đầu, hơi chột dạ, câu “Nhà ma không đáng sợ lắm” chính là hắn nói, Hàn Châu nghe xong mới đồng ý đi vào, kết quả mọi chuyện thành thế này đây. Bây giờ nhớ lại, hắn hơi nghi ngờ thái độ của Hàn Uy khi đó. Trong mấy người bọn họ, Hàn Uy là to gan nhất, hơn nữa anh đã đi nhà ma mấy lần rồi, thế mà lúc ấy anh phản đối Hàn Châu đi vào nhà ma, nói hắn nhát gan sẽ bị dọa sợ.
Hàn Uy liếc nhìn Tưởng Minh một cái rồi nói: “Đừng quá lo lắng, em họ sẽ không sao đâu.”
Tưởng Minh bỗng nhớ ra chuyện gì đó, chợt nói: “Anh Uy, lúc đó trong công viên có một đứa bé nói Hàn Châu có hai cái đầu!”
Lúc Diệp Tinh nói Hàn Châu có hai cái đầu, nhóm của Tưởng Minh ở gần đó nên nghe được, vài người còn cười Hàn Châu đầu to nên bị con nít nhìn thành hai cái đầu, bây giờ nhớ lại, Tưởng Minh bỗng nổi da gà.
Mà lúc ấy Hàn Uy nghe mấy lời của Giang Thiếu Bạch nói với Diệp Tinh trong toilet, anh chỉ nghĩ là hắn đang nói bậy nói bạ dỗ trẻ con nên không có nói lại cho nhóm Tưởng Minh biết.
“Anh Uy, có phải đứa bé kia thật sự nhìn thấy gì không?” Tưởng Minh hỏi.
Hàn Uy hơi bất ngờ Tưởng Minh còn nhớ rõ chuyện này, vì nếu anh không nghe thấy Giang Thiếu Bạch nói chuyện trong toilet thì có lẽ anh sẽ không nhớ nổi câu nói của đứa bé kia.