Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 415: Di tích xuất thế



Edit: OnlyU

Sự việc Tường Nguyệt Tiên Tôn đến chỗ Giang Thiếu Bạch quậy một trận nhanh chóng lan truyền khắp Hắc Thạch Vực, gây xôn xao không nhỏ.

“Đại ca nghe nói gì chưa? Độc Cô Dương mời được Tường Nguyệt Tiên Tôn luôn.” Phục Vi lên tiếng.

Phục Lệ gật đầu: “Ta có nghe nói.” Sự tình đúng là càng lúc càng kỳ quái.

Tiên Tôn đã ra tay, thế mà Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vẫn sống khỏe, có điều Tường Nguyệt không giống các vị Tiên Tôn bình thường, y không hành động theo lẽ thường.

“Tường Nguyệt Tiên Tôn quá tùy hứng.”

Đánh lâu không xong lập tức nhanh gọn bỏ đi, nếu là tu sĩ Tiên Tôn khác chỉ sợ không chịu nổi mất mặt như vậy.

Một tu sĩ Tiên Tôn mà không bắt được hai tu sĩ Tiên Vương, có lẽ Tường Nguyệt Tiên Tôn sẽ bị mọi người chế giễu một thời gian. Thế nhưng từ trước đến giờ y làm việc không câu nệ tiểu tiết, đại khái không để tâm vài lời trào phúng.

“Không ngờ ngay cả Tiên Tôn cũng rút lui, những người khác muốn ra tay phải cân nhắc một chút.”

“Đại ca, nghe đồn Tường Nguyệt Tiên Tôn thua dưới trận pháp.”

Tưởng Nhân đi đến góp chuyện: “Ta nghe nói không phải thua dưới trận pháp mà là hỏa diễm của Giang Thiếu Bạch đốt cháy quần áo của Tường Nguyệt Tiên Tôn, y tiếc quần áo nên mới rút lui.”

Phục Vi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Là hồng diễm y phải không?”

Tưởng Nhân gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thưởng thức của vị Tiên Tôn đại nhân này thật đặc biệt.” Hồng diễm y được dệt từ tơ tằm hồng diễm, loại tơ tằm này vô cùng quý giá, bộ y phục có giá trị không nhỏ, có điều nhìn thì đẹp nhưng không hữu dụng, không có tác dụng gì lớn. Người mua bộ y phục này đa phần là cơ thiếp của các đại nhân vật, vì để thỏa mãn bản thân mà thôi.

Tưởng Nhân lắc đầu nói tiếp: “Trong số các Tiên Tôn, rất ít người để ý đến cách ăn mặc như Tường Nguyệt Tiên Tôn.”

Phục Vi ước ao nói: “Tuy nói thế nhưng đúng là bộ y phục kia rất đẹp.” Chẳng qua hơi đắt.

Phục Lệ nhìn em gái, thầm nghĩ dù sao Phục Vi vẫn là nữ hài tử, vẫn thích những thứ xinh đẹp.

***

Diệp Đình Vân kiểm tra ngọc giản trong tay, không nhịn được bật cười.

Giang Thiếu Bạch khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì mà vui quá vậy?”

“Có người truyền tin cho ta, nói là những tu sĩ do Bích Đan Môn phái tới bị Tường Nguyệt Tiên Tôn đánh cho một trận, nhẫn không gian cũng bị cướp đi.”

Diệp Đình Vân luôn luyện đan tại Hắc Thạch Vực, có quan hệ không tồi với các tu sĩ nên đã trao đổi ngọc phù thông tin với bọn họ. Hiện tại thế cục thay đổi như vậy, vài người muốn lấy lòng đã truyền tin cho cậu biết tình hình bên ngoài.

Các tu sĩ Bích Đan Môn phụng mệnh Độc Cô Dương đến đây điều tra tình hình. Tường Nguyệt Tiên Tôn nghi ngờ những người này đang giữ thù lao mà Độc Cô Dương hứa trả cho y, thế là y ra tay cướp của, kết quả lại không có bèn đánh người ta một trận.

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, cảm thán nói: “Tường Nguyệt Tiên Tôn đúng là không hành động theo lẽ thường.”



Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Có lẽ tính cách y là vậy.”

Độc Cô Dương đại khái không mời nổi người khác nên mới mời một vị Tiên Tôn như thế, bây giờ xem ra ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.

“Độc Cô Dương chẳng biết nhìn người gì cả.”

Dù là đồng đội heo cũng phân chia bình thường và bất thường. Vị Tiên Tôn này chính là đồng đội heo bất thường!

Khôn biết khi Độc Cô Dương biết tin này sẽ có biểu cảm gì.

Diệp Đình Vân cười cười nói tiếp: “Tin tức đã truyền đi rồi.”

***

Bích Đan Môn.

“Sư phụ, Tường Nguyệt Tiên Tôn đánh sư đệ một trận, còn cướp nhẫn không gian của sự đệ, nói Bích Đan Môn chúng ta lừa gạt y, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không yếu như lời chúng ta, mấy chiếc nhẫn không gian coi như bồi thường.”

Độc Cô Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn kiếp, hai Tiên Vương mà bắt không được, còn dám nói lý.”

“Sư phụ đừng nóng giận, Tường Nguyệt Tiên Tôn là tên biến thái, ngài không cần so đo với tên bất nam bất nữ đó.”

Độc Cô Dương khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Tường Nguyệt Tiên Tôn lưỡng tính, tu luyện công pháp khá đặc biệt, tuy y là Tiên Tôn nhưng hành động bừa bãi, phóng đãng không chịu gò bó, danh tiếng cực kém trong giới Tiên Tôn. Nếu không phải Độc Cô Dương không mời nổi Tiên Tôn khác thì đã không tìm đến Tường Nguyệt.

“Sư phụ, chúng ta có nên phái người khác không?”

Độc Cô Dương mặt đen: “Hai tên kia vẫn còn ở Hắc Thạch Vực?”

“Vâng.”

Lão ta nghe thế mặt càng đen hơn, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không bỏ chạy, không tránh mặt, cứ thế ở lại Hắc Thạch Vực, đối với lão ta thì đây là hành vi khiêu khích rõ ràng, mà hành động của Tường Nguyệt Tiên Tôn càng vả mặt lão bôm bốp.

Độc Cô Dương cau mày hỏi: “Tình hình bên Thảo Đan Môn thế nào rồi?”

“Khoảng thời gian này Âu Dương Hồng không tốt lắm, ông ta định dùng phương pháp luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan lôi kéo minh hữu.”

“Lão ta nỡ sao?”

Độc Cô Dương cau mày, lão cũng rất muốn có Tiểu Thiên Tôn Đan, nếu Âu Dương Hồng cam lòng từ bỏ thì có lẽ sẽ lôi kéo được đồng minh.

“Tình hình hiện tại của Âu Dương Hồng rất đáng lo, chỉ sợ không nỡ cũng phải từ bỏ.”

Nét mặt Độc Cô Dương vô cùng lạnh lùng, cảm thấy mọi việc gần đây đều không thuận lợi.

***

Đỉnh núi Thúy Vân.

“Tiểu thư, tin tức mới nhất đây.” Liễu Diệp đưa ngọc giản cho Âu Dương Tuyết.

Nàng đọc tin tức bên trong, vô cùng bất ngờ trợn to mắt: “Chuyện này… Tin này là thật sao?”

Liễu Diệp khẽ gật đầu: “Vô cùng chính xác, ta đã xác minh rồi.”

Âu Dương Tuyết lắc đầu, ngạc nhiên nói: “Không ngờ Giang Thiếu Bạch có thể làm được như thế, ngay cả Tiên Tôn cũng bị dọa lui.”

Liễu Diệp lắc đầu nói: “Có lẽ Tường Nguyệt Tiên Tôn không phải bị dọa lui. Tiểu thư cũng biết Tường Nguyệt rồi đó, người này tựa hồ đau lòng vì y phục bị đốt cháy nên mới không đánh nữa.”

Nàng nghe thế không tin nổi: “Y phục của Tường Nguyệt Tiên Tôn bị đốt?”

“Đúng vậy, hình như Giang Thiếu Bạch phóng hỏa đốt. Tiểu thư cũng biết đó, Tường Nguyệt Tiên Tôn thường để ý mấy thứ không đâu vào đâu.”

Âu Dương Tuyết bất đắc dĩ nói: “Đúng là vậy, đây là chuyện y có thể làm.”

Tường Nguyệt rất thích chưng diện, mỗi lần đi đến đâu đều mua một đống quần áo, y còn thích dạo thanh lâu. So với việc song tu cùng nữ tu thanh lâu, y càng thích nghiên cứu thảo luận về trang phục trang sức, thi từ ca phú, tâm đắc tu luyện với các nữ tu.

Tường Nguyệt và các nữ tu thanh lâu rất hợp tính nhau, nhiều người còn xem y là tình nhân trong mộng, cho rằng tu sĩ như Tường Nguyệt mới là người tự tại lánh đời thật sự, hoàn toàn khác biệt với các tu sĩ bề ngoài thì quang minh chính đại, sau lưng lại nam đạo nữ xướng.

Ngược lại, không ít tu sĩ Tiên Tôn sỉ nhục Tường Nguyệt sau lưng y, còn mắng y là biến thái.



Cha mẹ của Tường Nguyệt Tiên Tôn là huynh muội, hai người loạn luân sinh ra y, sau đó phát hiện Tường Nguyệt bất nam bất nữ, cảm thấy mất mặt, không ai thèm để ý đến y nữa.

Hai người ném Tường Nguyệt còn nhỏ cho người hầu chăm sóc, đám người hầu đã nuôi y như bé gái.

Có lẽ vì những chuyện trải qua khi còn bé mà tính cách Tường Nguyệt Tiên Tôn rất bất thường, nam nữ ăn sạch, có vô số tình duyên ngắn ngủi.

“Tiểu thư, hình như Giang Thiếu Bạch có hỏa diễm rất đặc biệt.”

Âu Dương Tuyết gật đầu: “Ta biết.”

Liễu Diệp khá hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thư có biết đó là hỏa diễm gì không?”

“Tinh Không Diễm.”

Liễu Diệp kinh ngạc trợn to hai mắt: “Dị hỏa! Sao lại là Tinh Không Diễm?” Đây là hỏa diễm mà luyện đan sư cấp sáu cầu mà không gặp.

Âu Dương Tuyết lắc đầu, tiếc nuối nói: “Hắn có tinh võ hồn, Tinh Không Diễm và hắn hỗ trợ lẫn nhau.”

“Bích Đan Môn không đạt được ý đồ xấu, đối với chúng ta là chuyện tốt.”

Nàng gật đầu: “Đúng vậy.”

Đối với Âu Dương Tuyết, Độc Cô Dương bị ăn quả đắng là chuyện cực kỳ tốt.

Độc Cô Dương cũng quá ngu ngốc, dù không có người sai bảo cũng không nên tìm đến Tường Nguyệt Tiên Tôn. Da mặt Tường Nguyệt cực kỳ dày, dù làm hành vi “không đánh mà lui” thế này cũng không cảm thấy mất mặt, nhưng Độc Cô Dương thì khác.

***

Tại Hắc Thạch Vực.

Diệp Đình Vân đang luyện chế đan dược trong phòng luyện đan, trải qua sự việc Tường Nguyệt Tiên Tôn, cuộc sống của hai người dần dần yên tĩnh lại. Vì không có người đến gây chuyện, cậu lại tiếp tục luyện chế đan dược, dự định tích trữ một số rồi bán ra.

Không Không bay tới bay lui trên không trung: “Chán quá! Chán muốn chết! Tại sao không ai đến kiếm chuyện nữa vậy?”

Giang Thiếu Bạch nhìn nó nói: “Còn không phải tại ngươi đốt quần áo của Tiên Tôn đại nhân, dọa người ta chạy mất sao?”

Tiên Tôn còn chạy, các Tiên Vương nào dám ra tay.

Không Không khó chịu nhìn Giang Thiếu Bạch: “Rõ ràng là ngươi sai khiến.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn đâu biết quần áo của Tiên Tôn lại dễ cháy như vậy.

Hắn lắc lắc đầu, sau khi Tường Nguyệt Tiên Tôn rời đi, hắn luôn lo lắng đối phương sẽ quay lại lấy lại sĩ diện, kết quả chờ vài ngày chỉ uổng công.

Gần đây Giang Thiếu Bạch có đưa tin với các tu sĩ thân quen, hỏi thăm về Tường Nguyệt Tiên Tôn. Kết quả nhanh chóng nhận được rất nhiều tin tức về người này, có vẻ như mọi người có rất nhiều chuyện để nói về Tường Nguyệt Tiên Tôn.

Mọi người kể cho hắn về các “sự tích huy hoàng” của Tường Nguyệt, Giang Thiếu Bạch có thể nói là được mở rộng tầm mắt.

Suốt mấy ngày sau, Tường Nguyệt Tiên Tôn không đến, hắn phỏng đoán có lẽ y đi mua quần áo, hoặc là đến thanh lâu tìm bạn bè. Nghe nói Tường Nguyệt Tiên Tôn “giao hữu khắp thiên hạ”, nhân duyên không tồi.

Hỏa diễm từ người Không Không cuồn cuộn bốc lên, nó lên tiếng: “Lão đại, chúng ta trốn trong trận pháp suốt ngày, giống con rùa đen quá vậy.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Làm rùa đen có gì không tốt, biến thành rùa đen đã chết mới không tốt đó.”

Không Không: “…” Nghe có lý, tục ngữ có câu “chết tử tế không bằng còn sống”.

Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua.

Diệp Đình Vân quay lại cuộc sống như trước, hàng ngày tu luyện và luyện đan. Nếu như không phải Bích Đan Môn vẫn còn treo thưởng, cậu đã buôn bán đan dược như trước.

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Dạo này tu vi của ngươi tiến bộ rất nhanh.”

Hắn gật đầu: “Ừ.” Gần đây hắn hấp thu tử khí thuận lợi hơn nhiều, dường như có rất nhiều tử khí, kỳ quái là khoảng thời gian Hắc Thạch Vực không có tu sĩ xung đột gay gắt, không có nhiều người tử vong mới đúng.

“Tường Nguyệt Tiên Tôn đến đây đã hơn một tháng rồi nhỉ.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, cỡ đó.”

Giang Thiếu Bạch rất khó hiểu nói: “Thời gian dài như vậy mà Độc Cô Dương không có động tĩnh gì.”

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dù sao lão ta là môn chủ tông môn, có lẽ không rảnh rỗi.”



Một tháng, đối với tu sĩ thì chỉ như một cái búng tay mà thôi.

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Nói cũng đúng.”

Lão ta là môn chủ, đệ tử tùy tùng dưới trướng rất đông đảo, hoàn toàn không giống tán tu thường xuyên nhàn đến mốc meo như hắn.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Ta có cảm giác Hắc Thạch Vực sắp xảy ra chuyện gì đó.”

“Ngươi cảm nhận được gì? Có Tiên Tôn khác sắp đến sao?”

Hắn đầu: “Ta cũng không biết.”

Giang Thiếu Bạch đang nói chuyện với Diệp Đình Vân thì mặt đất bỗng chấn động dữ dội.

Diệp Đình Vân cau mày: “Chẳng lẽ là động đất?”

“Có lẽ vậy.”

Cậu nghi ngờ nói: “Vì để đối phó với chúng ta sao? Chiến trận này không khỏi quá mức.”

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra, thấy trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, bốn phía trời long đất lở, đất rung núi chuyển. Rất nhiều tu sĩ tử vong trong thiên tai.

Diệp Đình Vân nhíu mày: “Tình hình không đúng lắm.”

“Ừ.”

Giang Thiếu Bạch còn trông thấy vô số Mặc Huyết thú chạy lên khỏi lòng đất, bình thường chúng nấp dưới lòng đất, muốn thấy được một con không dễ, hiện tại hàng trăm hàng ngàn con Mặc Huyết thú chạy tứ phía, hình thành thú triều to lớn, các tu sĩ gặp thú triều, trực tiếp bị xé thành mảnh nhỏ.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu, ngày thường mọi người vất vả ngược xuôi tìm kiếm Mặc Huyết thú, nay gặp nhiều như vậy lại không chịu nổi.

Càng lúc càng nhiều Mặc Huyết thú từ lòng đất xông ra, dày đặc một mảnh, Giang Thiếu Bạch thậm chí nhìn thấy Mặc Huyết vương thú trong đám đông.

“Nhiều Mặc Huyết thú quá!” Nếu không có trận động đất này thì hắn không biết Hắc Thạch Vực có nhiều Mặc Huyết thú như vậy.

Hắn chợt cảm giác thôn phệ võ hồn ở ngực hơi nóng lên, dường như phát hiện ra thứ gì đó thú vị.

Diệp Đình Vân quay qua hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì. Xem tình hình này, có vẻ là di tích xuất thế.”

Diệp Đình Vân vui sướng hỏi lại: “Di tích?”

“Không ngờ lại gặp chuyện tốt như vậy ở đây.”

Cậu hít sâu một hơi, di tích xuất thế là đại sự, e rằng các Tiên Tôn cũng sẽ đến. So với di tích xuất thế thì treo thưởng của Bích Đan Môn chẳng đáng là gì.

Hết chương 416