Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 418: Hậu kỳ Tiên Vương



Edit: OnlyU

Hồn thể chứa nguyên lực khổng lồ, tu vi Giang Thiếu Bạch đang bị bình cảnh, thực lực tiến bộ cực chậm. Nhưng nhờ tiêu hóa mấy hồn thể, bình cảnh trung kỳ Tiên Vương của hắn vỡ ra không ít.

Hơn mười hồn thể còn lại thấy cảnh này lập tức lộ vẻ sợ hãi. Bọn chúng vốn đang ngấp nghé thân xác Giang Thiếu Bạch, hiện tại lật đật trốn qua một bên.

Thấy mấy hồn thể không tấn công nữa, hắn dần bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát tình cảnh ở trung tâm cung điện.

Nơi này cực kỳ rộng lớn, trên vách tường bốn phía có viết văn tự mà hắn không hiểu, hình như là chữ viết cổ đại. Hắn còn phát hiện một lỗ đen sâu thăm thẳm ngay giữa trung tâm cung điện, lỗ đen như cái giếng sâu không thấy đáy, thông đến một khu vực không rõ.

Theo lời đám hồn thể, Giang Thiếu Bạch biết được lỗ đen này thông đến một hồ chân linh tẩy tủy, Chân Linh Chi Thủy có giá trị cực cao, nhưng muốn đến đó phải đi qua một vùng tối đen đầy lốc xoáy.

Đám hồn thể ở đây đều là những tu sĩ đã đi qua vùng lốc xoáy, thân xác bị cắt nát. Còn những tu sĩ tiến vào cung điện dưới lòng đất trước Giang Thiếu Bạch đã bị đám hồn thể này cướp xác, mượn thân xác đi qua vùng lốc xoáy, cuối cùng cơ thể họ bị cắt nát trong lốc xoáy.

Lúc Giang Thiếu Bạch tiến vào chỉ thấy hồn thể mà không thấy thi thể chính là vì nguyên nhân này.

Các tu sĩ vào trước đó đã hình thần đều diệt trong lốc xoáy.

Hắn bỗng có cảm giác kỳ quái, không chừng Mặc Huyết thảo ngoài kia được chuẩn bị dành riêng cho hắn, hỗ trợ hắn đi qua con đường tối đen đầy gió lốc kia. Muốn đi qua được con đường này cần phải có thể phách mạnh mẽ, sau khi dùng Mặc Huyết thảo, đúng là thể chất của hắn đã tăng cường hơn không ít.

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng qua lỗ đen, Diệp Đình Vân không yên lòng túm lấy hắn: “Cẩn thận một chút.”

Hắn khẽ gật đầu: “Ta biết. Có vẻ như cung điện được xây dựng vì hồ chân linh tẩy tủy bên dưới.”

Diệp Đình Vân khá bất ngờ cau mày, tuy cung điện không có bảo vật gì lại được xây dựng vô cùng rộng lớn, còn cực kỳ kiên cố, có thể đoán được không thể xây xong một sớm một chiều.

Chân Linh Chi Thủy là bảo vật vô giá, nếu cung điện được xây dựng vì nó thì có thể giải thích thông rồi.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực, cảm nhận được gió lốc đen thui bên dưới. Gió lốc cực mạnh, hắn lập tức cảm giác không ổn. Sau đó hắn lục lọi trong nhẫn không gian, lấy một khối kim thiết tuyết ném xuống, khoáng thạch vừa được ném xuống lập tức bị gió xoáy xé nát chỉ còn bột phấn.

Giang Thiếu Bạch thấy cảnh đó mà hít một hơi lạnh. Hắn nghĩ với tố chất cơ thể của hắn hiện tại, nếu rơi xuống thì tỷ lệ tử vong phải đến chín phần mười, quá nguy hiểm.

Giang Thiếu Bạch đảo mắt nhìn một vòng, đám hồn thể dè chừng nhìn lại hắn.

“Thằng ranh con, nhà ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì.” Chỉ là hắn đói bụng rồi.

Giang Thiếu Bạch nhìn đám hồn thể, bụng sôi sùng sục kêu lên. Lúc nãy vừa vào đã hấp thu một hồn thể, bình cảnh trung kỳ Tiên Vương vỡ ra không ít, bình cảnh bị vỡ, hắn lập tức có cảm giác bụng trống không. Hắn đảo mắt nhìn lướt qua đám hồn thể, thầm nghĩ chỉ cần hấp thu hết bọn chúng thì hắn có thể tiến vào hậu kỳ Tiên Vương.



Chỉ cần đột phá lên hậu kỳ Tiên Vương, cơ thể hắn sẽ rắn chắc hơn rất nhiều, tỷ lệ thành công khi đi qua lỗ đen cũng sẽ tăng lên.

Hai mắt Giang Thiếu Bạch phát sáng, tâm trạng hơi kích động.

Mấy ngày trước Diệp Đình Vân đã tiến giai hậu kỳ Tiên Vương, hắn vốn nghĩ phải mất một thời gian dài nữa hắn mới đuổi kịp tiến độ tu luyện của cậu, không ngờ đi vào cung điện, chỉ cần… ăn hết đám hồn thể này thì sẽ…

Đám hồn thể nhìn ra tâm tư Giang Thiếu Bạch, cả đám dè chừng nhìn hắn.

Có thể tồn tại đến bây giờ, đám hồn thể cũng không đơn giản, khí tức của chúng rất hỗn tạp, hẳn là chúng đã thôn phệ nhiều hồn thể khác.

“Điểm binh điểm tướng, điểm đến ai ta ăn kẻ đó.” Giang Thiếu Bạch gảy gảy ngón tay nói.

Hành vi của hắn rõ ràng chọc giận đám hồn thể trong điện.

“Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì?”

“Thằng khốn muốn chết!”

“Ranh con cuồng vọng.”

Muốn giữ thần hồn bất diệt trong gió lốc không dễ dàng gì, khi còn sống, đám hồn thể trong đại điện này đều có tu vi Tiên Tôn, Giang Thiếu Bạch chỉ là Tiên Vương, có thể nói chính là hậu bối.

Giang Thiếu Bạch ra tay tóm lấy một hồn thể ồn ào nhất gần đó, nhanh chóng nuốt đối phương vào bụng.

Thôn phệ võ hồn là khắc tinh của âm hồn, đứng trước thôn phệ võ hồn, hồn thể có lực tấn công mạnh cỡ nào cũng vô dụng.

Giang Thiếu Bạch liếm liếm môi, lại tiếp tục nuốt thêm hai hồn thể. Những hồn thể ở đây đều không đơn giản, ăn một cái có thể bằng tử khí của mấy Tiên Vương luôn.

Liên tục nuốt ba hồn thể, hắn bắt đầu no lửng dạ. Nguyên lực trong người hắn nhanh chóng lưu động, bình cảnh vỡ ra từng mảnh.

“Rốt cuộc ngươi là thứ gì?”

Vì giữ linh hồn bất diệt, đám hồn thể thường xuyên thôn phệ lẫn nhau, chúng không phải nhân vật dễ đối phó. Những tu sĩ vào cung điện trước đó chính là thịt tự đưa tới cửa, Giang Thiếu Bạch lại khác. Thợ săn và con mồi đảo vị trí, đám hồn thể trong điện không quen.

Giang Thiếu Bạch nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn chúng, thầm nghĩ hắn chỉ là tu sĩ bình thường, chẳng qua khẩu vị hơi đặc biệt thôi.

Đám hồn thể cực kỳ mạnh, dù là Tiên Tôn cường giả cũng dễ dàng bị chúng xâm chiếm thần hồn, đáng tiếc… Đối với Giang Thiếu Bạch có thôn phệ võ hồn thì tấn công linh hồn không có chút tác dụng.

Hắn vận chuyển nguyên lực, nguyên khí trong người hắn tăng lên rất nhiều, cuối cùng sắp đột phá rồi. Hồn thể xung quanh sợ hãi bất an nhìn hắn. Mặc dù chúng không rõ hắn là thứ gì, nhưng tất cả bọn chúng đều cảm thấy không ổn.

“Mọi người cùng xông lên, xử lý hắn, nếu không tất cả chúng ta sẽ phải chết!”

Không biết là hồn thể nào hô lên, sau đó tất cả nhào về phía Giang Thiếu Bạch.

Hắn vốn đã no, nhưng nhiều hồn thể nhào tới, hắn cũng không từ chối. Hắn giang hai tay ra, hút đám hồn thể vào người. Lòng bàn tay hắn tương tự như lỗ đen vậy, hồn thể vừa đến gần ngay lập tức tan thành mây khói.

Giang Thiếu Bạch nuốt liên tục ba hồn thể, đám còn lại thấy thế sợ hết hồn.

Hắn cảm nhận được thôn phệ võ hồn nơi ngực nâng lên hạ xuống, lực linh thể nhanh chóng được chuyển hóa.

Một hồn thể cho rằng không thể tấn công Giang Thiếu Bạch bèn nhắm thẳng về phía Diệp Đình Vân.

Giang Thiếu Bạch muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước.

Thức hải của Diệp Đình Vân như bị trăm ngàn cây kim thép ghim vào cùng một lúc, đau đớn khủng khiếp khiến cậu muốn ngất đi cho xong.

Cậu nghe được giọng nói không ngừng la hét trong thức hải, thần hồn sắp bị đuổi ra khỏi cơ thể.



Giang Thiếu Bạch thấy tình trạng của cậu như vậy, hắn tức giận thả Tinh Không Diễm ra.

Lực hỏa diễm của Không Không chính là khắc tinh của những thứ âm u, Không Không lại nhiễm thuộc tính thôn phệ của Giang Thiếu Bạch, đối phó với đám hồn thể dễ như trở bàn tay.

Hồn thể xâm nhập vào thức hải Diệp Đình Vân bị ép ra, tuy Tinh Không Diễm nhằm vào hồn thể kia, nhưng cậu vẫn bị ảnh hưởng phần nào.

Sợ đêm dài lắm mộng, Giang Thiếu Bạch điên cuồng hấp thu đám hồn thể còn lại. Quá nhiều hồn thể được hút vào người cùng một lúc, khiến hắn bị hoa mắt chóng mặt. Mà dù bọn chúng đã bị hấp thu nhưng vẫn không an phận, chúng kêu gào la hét trong cơ thể hắn, có xu hướng thoát ra được.

Giang Thiếu Bạch liên tục vận chuyển thôn phệ võ hồn, chống cự những suy nghĩ tạp nham trong đầu.

Đại khái do ăn quá no, thôn phệ võ hồn cũng không có tác dụng quá lớn.

Diệp Đình Vân thấy con ngươi hắn đỏ ngầu, cậu cực kỳ lo lắng: “Ngươi có sao không?” Cậu mím môi, trong lòng khó chịu không thôi.

Đám hồn thể vốn không thể uy hiếp được Giang Thiếu Bạch, nhưng vì lo lắng cho cậu mà hắn mới hấp thu một lúc nhiều như vậy. Một khi hắn ăn quá nhiều sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Khi còn ở Trung Quốc, Giang Thiếu Bạch bị mất lý trí, từng làm cậu…

Có điều từ sau khi thực lực tăng lên, hắn rất ít khi bị phản phệ như vậy, sau khi đến Tiên giới, tình trạng bị tẩu hỏa nhập ma cực ít. Tuy nhiên Giang Thiếu Bạch vừa nuốt quá nhiều hồn thể, chỉ sợ là tật cũ tái phát.

Hiện tại linh khí trong người hắn vô cùng hỗn tạp. Diệp Đình Vân nắm tay hắn, truyền mộc linh khí cho hắn.

Cậu cảm nhận được rõ ràng, so với nguyên khí khổng lồ đang chạy loạn trong người Giang Thiếu Bạch thì mộc linh khí mà cậu truyền cho hắn chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Giang Thiếu Bạch ôm đầu rên khẽ một tiếng, hấp thu mười hồn thể hoàn chỉnh một lúc vẫn quá sức đối với hắn.

Diệp Đình Vân liên tục truyền mộc linh khí, hắn theo bản năng đè cậu xuống.

Nguyên khí trong người hắn xao động dữ dội, nguyên lực lưu thông bất ổn, hiện tại hắn chẳng khác gì quả bom nguyên khí có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Hai người quấn lấy nhau, nguyên khí cuồn cuộn từ người hắn chảy vào người Diệp Đình Vân. Được truyền nguyên khí quá nhiều khiến cậu có cảm giác như vừa dùng mấy chục viên đan dược đại bổ một lúc. Thực tế nguyên khí của hắn quá đậm đặc, khiến kinh mạch cả người cậu trướng đau.

Diệp Đình Vân không thể không vận chuyển công pháp, hóa giải nguyên khí trong người. Không đợi cậu kịp hóa giải, nguyên khí cứ ùn ùn truyền vào người.

Nguyên khí trong người Giang Thiếu Bạch cứ đấu đá lung tung, may nhờ kết hợp với mộc linh khí, chúng nhanh chóng được chuyển hóa. Trong lúc hắn mơ mơ màng màng, hắn thành công đột phá hậu kỳ Tiên Vương.

Tu vi tăng cao, nguyên lực thình lình hấp thu vào người bỗng trở nên ôn hòa hơn, nhưng vẫn còn chút xao động.

Hai người lăn lộn ba ngày, Giang Thiếu Bạch mới dần dần khôi phục lý trí.

“Ngươi không sao?” Hắn đỡ lấy Diệp Đình Vân đang nằm dưới đất.

Cậu lắc đầu, gương mặt hơi đỏ lên: “Không sao.”

Mặc dù hai người đã làm những việc cần làm từ lâu rồi, nhưng đã lâu cả hai không điên cuồng như vậy, gương mặt cậu hơi nóng lên.

Cậu đổi đề tài nói: “Ngươi tiến giai rồi?”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ.”

Cuối cùng hắn đã tiến giai hậu kỳ Tiên Vương, nguyên lực của đám hồn thể mà hắn nuốt cực kỳ khổng lồ, vẫn còn một bộ phận nguyên lực chưa kịp tiêu hóa, lắng đọng trong cơ thể hắn. Chờ đến khi hắn hoàn toàn luyện hóa, thực lực sẽ còn tăng lên nữa.

Diệp Đình Vân thử vận chuyển nguyên khí, phát hiện nguyên khí trong người tăng lên rất nhiều.

Lúc nãy khi hai người song tu, linh lực trong người Thiếu Bạch truyền qua cậu rất nhiều, có lẽ bằng mấy năm khổ tu luôn. Dựa vào đó có thể đoán được Thiếu Bạch đã hấp thu bao nhiêu nguyên khí.

Diệp Đình Vân từ từ thích ứng tu vi mới, cậu thầm nghĩ nếu tình huống thế này xảy ra thêm hai lần nữa, có lẽ cậu sẽ trở thành tu sĩ đỉnh Tiên Vương được luôn. Cậu lắc lắc đầu, ném suy nghĩ không đáng tin này ra khỏi đầu.

“Đình Vân, ngươi đang nghĩ gì vậy? Làm gì mà lắc đầu như vậy?”



Cậu đỏ mặt nói: “Không có gì. Rốt cuộc ngươi tiến giai hậu kỳ Tiên Vương rồi.”

Tuy Độc Cô Dương mãi chưa có động tĩnh gì, nhưng sự thật là hai người đã giết chết Độc Cô Tề, mối thù giết con, tất nhiên lão ta sẽ không từ bỏ ý đồ, không chừng một ngày đẹp trời nào đó, lão ta sẽ đích thân ra tay. Hiện tại Giang Thiếu Bạch tiến giai hậu kỳ Tiên Vương, nếu gặp phải tu sĩ Tiên Tôn, hắn đã có năng lực tự vệ hơn mấy phần.

Giang Thiếu Bạch cười cười, hắn đã tiến giai thành công, nhưng thực lực vẫn tiếp tục tăng lên không ngừng.

Trong cung điện này không chỉ có hồn thể còn sót lại mà còn có tử khí rất đậm đặc. Hắn nghĩ chờ đến lúc hắn luyện hóa xong toàn bộ tử khí, tu vi của hắn sẽ còn tiến bộ hơn nữa, đến lúc đó dù không đột phá được đỉnh Tiên Vương đi nữa thì cũng ngang ngửa.

Có điều hiện giờ hắn vừa tiến giai hậu kỳ Tiên Vương, không cần quá nóng vội, tình hình trước mắt vẫn nên củng cố tu vi thì tốt hơn.

Đa Đa nhảy ra khỏi túi linh thú, đảo mắt nói: “Lão đại, đây là đâu?”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn chuột ngố, cảm thấy Đa Đa xuất hiện rất đúng lúc, không sớm không muộn. Hắn thầm hoài nghi lúc hắn và Đình Vân đang “vật” nhau, chuột ngố đã ló ra sau đó rụt lại vào túi linh thú.

Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán, hắn bị tẩu hỏa nhập ma, thần trí không minh mẫn, không lưu ý đến tình trạng của Đa Đa.

Hắn lắc đầu đáp: “Nơi này là cung điện dưới lòng đất, có lẽ chúng ta gặp rắc rối rồi.”

Diệp Đình Vân không hiểu: “Rắc rối? Rắc rối gì cơ?”

Giang Thiếu Bạch giải thích: “Ta luyện hóa đám hồn thể, từ ký ức của chúng biết được cung điện dưới lòng đất này chỉ có thể vào mà không thể ra được, từ khi bước qua phiến cửa đá đầu tiên là đã không có đường quay về.”

Trước kia rất nhiều tu sĩ bị kẹt đến chết trong di tích này.

Diệp Đình Vân sửng sốt: “Chỉ có thể vào mà không thể ra? Sao lại như vậy?”

Lúc đi vào, cửa đá mở ra dễ như trở bàn tay, lúc đó cậu còn nghĩ đi vào cung điện quá thuận lợi. Hiện tại xem ra không phải vậy mà là dễ vào ra khó.

Đa Đa khó khăn nói: “Chẳng lẽ phải ở đây mấy trăm năm, vậy thì thảm quá, ở một nơi không có ánh mặt trời thế này chán lắm.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn chuột ngố nói: “Ở lại đây cũng tốt, vừa khéo ngươi có thể tu thân dưỡng tính.”

Hắn thầm nghĩ Đa Đa là con chuột nhỏ, thế mà suốt ngày trong đầu toàn là mấy thứ đồi trụy, để nó ở đây tỉnh táo một chút cũng tốt.

“Tu thân dưỡng tính?” Hai mắt Đa Đa lóe sáng, hàm ý sâu xa nhìn Giang Thiếu Bạch.

Hắn bị chuột ngố nhìn mà nóng mặt, nhớ lại chuyện vừa làm, hắn chợt cảm thấy chột dạ.

Hết chương 419