Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Hàn Uy đi thẳng đến bệnh viện. Tưởng Minh vừa thấy anh đến, nét mặt hắn lập tức trở nên kỳ lạ.
Hàn Uy đoán được có lẽ hắn đã biết chuyện anh bị tóm vào đồn cảnh sát, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Anh Uy, anh đã trở lại.”
Hàn Uy gật đầu, đến giờ nhớ lại cả đêm ở trong đồn cảnh sát mà anh vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Tâm trạng Tưởng Minh rất tốt: “Tiểu Châu tỉnh rồi.”
“Anh biết rồi.” Hàn Uy đáp.
Hắn nghi ngờ nói: “Anh Uy, xem ra anh không ngạc nhiên chút nào.”
Anh cười cười đáp: “Tình trạng của Tiểu Châu vốn không nghiêm trọng, bác sĩ nói xác suất tỉnh lại rất cao, vả lại trước khi anh tới đây, đã có người gọi điện báo cho anh biết rồi.”
Lúc nãy vừa ra khỏi đồn cảnh sát, anh đã gọi điện thoại cho Giang Thiếu Bạch rồi. Hắn báo cho anh biết hồn phách đã quay về thể xác Hàn Châu, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một chút là sẽ tỉnh.
Đối với việc lâm trận bỏ chạy trong công viên trò chơi, Giang Thiếu Bạch không hề chột dạ chút nào, còn gửi giấy tính tiền cho anh, yêu cầu trả thù lao.
Hàn Uy bị Giang Thiếu Bạch chọc giận không nhẹ, nhưng lại không biết phải sao.
“Thật ra, tối qua em gặp một người trong phòng bệnh. Người nọ cột một sợi dây đỏ vào tay Hàn Châu, có câu nói, “*thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên”, anh Uy, anh nói xem có phải người đó có vấn đề không?” Tưởng Minh hỏi.
*Nếu có duyên thì sẽ như có sợi dây cột lại, cũng có ý chỉ hôn nhân là do Nguyệt Lão dùng dây đỏ kết hợp hai người.
Hàn Uy không vui nói: “Đừng nói bậy nói bạ, cái gì mà thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên chứ.”
Anh đã nghe Giang Thiếu Bạch nói về sợi dây đỏ, đó là dây định hồn, vì Hàn Châu đã bị hoảng sợ quá nhiều lần, tuy Giang Thiếu Bạch đã đưa hồn phách quay về thể xác nhưng vẫn rất dễ bị ảnh hưởng, mà dây định hồn có thể duy trì linh hồn ổn định ở trình độ nhất định.
Giang Thiếu Bạch dặn dò Hàn Uy phải nhắc nhở Hàn Châu, cố gắng đừng để dây đỏ rời khỏi người. Đương nhiên tháo sợi dây đỏ cũng không sao, lần sau hồn phách rời khỏi thể xác thì hắn lại lấy thù lao, nhưng nể mặt người quen hắn sẽ giảm giá.
“Người nọ nói là bạn của anh.” Tưởng Minh nói tiếp.
Hàn Uy đáp: “Hắn đúng là bạn của anh.”
Tưởng Minh sửng sốt một chút, sau đó thì thào: “Thì ra là có chuyện như vậy.”
Hàn Uy liếc nhìn hắn một cái, nghi ngờ hỏi: “Em nói vậy là có ý gì?”
Tưởng Minh cười cười nói: “Hắn chính là người trong nhà hàng ở công viên trò chơi đúng không? Là thầy dạy của cậu bé nói Hàn Châu có hai cái đầu.”
Nửa đêm Tưởng Minh đi đến bên ngoài phòng bệnh, nhìn vào trong thấy có người đốt hương, làm phép, xong rồi còn cột dây đỏ cho Hàn Châu. Sau đó Tưởng Minh nhìn thấy gương mặt Giang Thiếu Bạch, hắn cảm thấy hơi quen quen nhưng lúc ấy không nhớ ra được là ai. Sau khi Giang Thiếu Bạch rời đi, rốt cuộc Tưởng Minh cũng nhớ ra đã gặp người này ở đâu.
Hàn Uy đại khái hiểu được Tưởng Minh đã nhìn thấy gì đó bèn nói: “Nếu em đã biết rồi thì đừng nói lung tung.”
Hắn gật đầu đáp: “Vâng, em chỉ không ngờ anh thế mà tin mấy chuyện này.”
Hàn Uy đi vào phòng bệnh, cha mẹ Hàn Châu đã đến, bên cạnh có mấy bác sĩ đang lải nhải không ngừng nói gì đó, chủ yếu là nói Hàn Châu được bệnh viện chăm sóc chu đáo cẩn thận mới tỉnh lại nhanh như vậy, đây là kỳ tích của y học, là công lao của các nhân viên y tế từ trên xuống dưới trong bệnh viện.
Hàn Uy không cho là đúng, trong lòng anh biết rõ Hàn Châu tỉnh lại như thế nào, có điều anh vẫn giữ im lặng trước mặt bác sĩ.
…
Hàn Uy vừa định rời đi thì bị mẹ của Hàn Châu kéo qua một bên.
“A Uy, chuyện lần này cám ơn cháu?” Bà Hàn đầy thành khẩn nói.
“Dì nói gì vậy?”
Bà Hàn thần thần bí bí nói: “Cháu tìm cao nhân đến chiêu hồn cho Tiểu Châu đúng không? Dì nghe người ta nói, cháu thắp hương trong phòng bệnh.”
Thật ra có không ít người thắp hương trong bệnh viện, một người khi bị bệnh, tâm lý sẽ yếu ớt, sau đó bắt đầu tin thần tin quỷ, cũng không phải thật sự tin vào quỷ thần mà là ôm tâm lý thà tin rằng có còn hơn là không, muốn an ủi bản thân.
Rất nhiều người nhà của bệnh nhân ung thư đều thắp hương cầu khấn, cầu bùa bình an gì đó.
Sau khi Hàn Châu tỉnh lại, hắn đã lén nói lại cho mẹ nghe chuyện hắn bị hoảng sợ trong nhà ma, hồn phách bị kẹt lại ở đó, là Hàn Uy tìm người đến mang hắn ra ngoài. Bà Hàn vốn bán tín bán nghi, kết quả nhận được cú điện thoại nói là nửa đêm Hàn Uy chạy đến công viên trò chơi, bị nhầm là ăn trộm mà tóm gọn. Hắn còn nói trong đồn cảnh sát là vì muốn gặp quỷ nên mới chạy tới công viên trò chơi.
Bà Hàn hiểu rõ Hàn Uy, biết anh là người đứng đắn chững chạc, không có lý do đặc biệt sẽ không làm vậy, vì thế sau khi bà xâu chuỗi các sự kiện, lập tức có đáp án.
Hàn Uy thầm nghĩ chuyện anh mời thiên sư là lén lén lút lút, không ngờ kết quả ai cũng biết hết trơn.
“A Uy, mẹ cháu nói tài khoản của cháu đột nhiên rút ra mười vạn, là trả cho thiên sư phải không? Dì chuyển lại cho cháu.”
Hàn Uy vội nói: “Không cần đâu dì, dù sao chuyện này vốn là đề nghị của cháu.” Nếu em họ thật sự không tỉnh thì phiền phức lớn.
Bà Hàn cầm tay anh nói: “Chuyện này không liên quan đến cháu, cơ thể Tiểu Châu vốn không được tốt lắm. Nhưng cháu biết đại sư đó khi nào vậy, giới thiệu cho dì biết đi.” Mấy năm trước, Hàn Châu tình cờ tận mắt chứng kiến một vụ giết người, sợ đến nỗi hồn vía lên mây, thường phải vào bệnh viện làm bà Hàn lo lắng không thôi.
Hàn Uy bất đắc dĩ nói: “Đại sư rất khiêm tốn.”
Bà gật gật đầu nói: “Dì hiểu, đại sư là người bận rộn nhiều việc mà.”