Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 430: Tộc Bất tử



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa thưởng thức mỹ thực, vừa trò chuyện trên trời dưới biển.

“Bây giờ đã tiến giai Tiên Tôn, Đình Vân, đan thuật của ngươi có thể tiến thêm một bước rồi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Diệp Đình Vân vô cùng tự tin nói: “Chắc chắn rồi.”

Bị kẹt trong cung điện mấy năm, cậu không thể luyện chế đan dược nhưng thời gian qua cậu nghiên cứu không ít ngọc giản thuật, trong đầu có nhiều ý tưởng, nhận ra không ít cảm ngộ. Cậu đã mô phỏng quá trình luyện đan trong đầu hơn ngàn lần rồi, chỉ còn thiếu cơ hội luyện tập.

“Tiếc là thiếu rất nhiều linh thảo.”

Năm xưa tiền bối Mộc tộc đã cho hai người rất nhiều dược liệu, nhiều năm qua cậu không cần sầu lo vấn đế linh thảo, nhưng hiện tại linh thảo đã trở thành một vấn đề nan giải. Vì tu vi của cậu và Thiếu Bạch đã tăng cao, cần các loại linh thảo hoàn toàn khác biệt trước kia.

Trong những chiếc nhẫn không gian Giang Thiếu Bạch lấy được có linh thảo phù hợp, nhưng nhiều chiếc nhẫn không có chức năng ngưng đọng thời gian. Thời gian trôi qua, linh thảo trong nhẫn mất hoạt tính, lãng phí rất nhiều linh thảo và đan dược.

Giang Thiếu Bạch cười cười, tùy tiện nói: “Không đủ linh thảo thì mua thôi.”

Luyện đan chính là một việc làm đốt tiền, vừa khéo hiện tại hắn có thể đốt.

Cậu khó xử nói: “Sợ là sẽ tiêu tốn rất nhiều nguyên thạch.”

“Đừng lo lắng.”

Hắn còn rất nhiều thứ tốt không dùng đến, vừa khéo có thể dùng để đổi tài nguyên.

Diệp Đình Vân nghe vậy khẽ gật đầu: “Ừm.”

Tinh vực cấp bảy có không ít tiên đan sư cấp năm, tiên đan sư cấp sáu thì hiếm, địa vị của họ khá cao.

Hiện tại cậu có kha khá truyền thừa đan thuật các loại, tu vi và linh hồn lực cũng tăng cao, nếu có đầy đủ linh thảo luyện tập, trở thành đan sư cấp sáu không phải chuyện khó.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang ăn cơm thì bàn bên cạnh bắt đầu ồn ào.

“Hai vị tiểu thư, thiếu gia nhà ta mời hai vị lên lầu một chuyến.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn hai tu sĩ Tiên Vương, thầm nghĩ Tiên Vương tinh vực cấp bảy thật sự không có khí phách, đi làm chó săn cho mấy tên con ông cháu cha. Tuy hai người này là Tiên Vương nhưng nguyên khí trong người phập phồng, hẳn là dùng biện pháp đặc thù thúc đẩy tu vi.

Tiên giới có vài tu sĩ như vậy, tư chất không đủ, vô vọng tiến giai, bèn sử dụng vài biện pháp bàng môn tả đạo để tiến giai. Đôi khi Hư Tiên có thể thành công tiến giai Tiên Vương, nhưng dù thành công vẫn không có được tuổi thọ mà tu sĩ Tiên Vương bình thường nên có, sức chiến đấu cũng kém hơn Tiên Vương bình thường rất nhiều.



Mặc dù Tiên giới nhiều cao thủ nhưng càng có nhiều tu sĩ không có thực lực hơn, vì để tăng tu vi, dù biết rõ có hậu họa vẫn có nhiều người thử nghiệm.

Nữ tu áo lam khinh thường liếc nhìn đối phương, lười biếng nói: “Ta không có hứng thú với thiếu gia nhà ngươi, các ngươi cút đi.”

Hai Tiên Vương thấy nữ tu áo lam không nể mặt, sắc mặt rất khó coi.

“Tiểu thư vẫn nên cân nhắc lại đi, thiếu gia nhà ta rất có thành ý.”

Cô gái áo lam híp mắt, dằn mạnh chén rượu trong tay xuống bàn, khó chịu nói: “Bảo ngươi cút đi, có hiểu không hả?”

Giang Thiếu Bạch ngồi bàn bên cạnh ung dung bưng chén rượu lên uống một hớp.

Rất nhanh vang lên tiếng lật bàn, sau đó hai Tiên Vương bị cô gái áo lam ném mạnh ra ngoài, bãi đất trống trước tửu lâu bị nện thành một cái hố to.

Giang Thiếu Bạch nhìn hai gã tu sĩ ngã lộn đầu cắm mặt xuống đất, thầm nghĩ đây là một loli bạo lực, không dễ chọc.

Không biết có phải bị đánh đến ngu người hay không mà một lát lâu sau, hai gã kia mới rút người ra khỏi đất, mọi người tụ lại xem không ít.

Vị đại thiếu gia trên lầu vốn đang chờ đùa giỡn tiểu mỹ nữ, thấy tùy tùng bị đánh, gã ở trên lầu thò đầu ra nhìn. Nữ tu phất tay một cái, gã lập tức từ trên lầu nhào xuống, làm bạn với hai tên tùy tùng dưới đất luôn.

Nữ tu áo lam ghét bỏ liếc nhìn ba tu sĩ bên ngoài rồi phủi phủi tay, gọi tiểu nhị mang bàn thức ăn khác lên. Có vẻ như tiểu nhị đã quen với những tình huống như thế này rồi, rất nhanh một bàn thức ăn khác được mang lên.

Cô gái áo lam tức giận nói: “Ra ngoài ăn một bữa còn gặp lắm chuyện.”

Nữ tu áo tím thoáng nhìn Giang Thiếu Bạch, như có điều suy nghĩ.

“Tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” Cô lắc đầu đáp.

Cô em nương theo tầm mắt nhìn sang, trông thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Nhận ra hai cô gái đang chú ý đến hắn, Giang Thiếu Bạch bình thản tiếp tục dùng bữa.

“Người bên kia ăn nhiều ghê.” Nữ tu áo lam nhếch miệng nói.

Một bàn thức ăn vừa được dọn lên, chưa bao lâu đã còn phân nửa, vả lại vừa nãy mấy tên kia kiếm chuyện với hai cô, vậy mà hai tu sĩ này không hề có ý làm anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ biết ăn mà thôi.

Cô gái áo lam lấy cái gương nhỏ mang theo ra nhìn lại trang dung, hoài nghi có phải đi đến địa phương khác nên mị lực của cô giảm xuống hay không.

Nữ tu áo tím thấy thế cười nói: “Đừng nhìn nữa, hai người kia là một đôi.”

Cô em buồn bực: “Thì ra là đoạn tụ.” Vậy là không liên quan đến mị lực của cô.

“Tỷ không nhận ra được thực lực của hai người này.”

“Không phải Tiên Vương sao?”

“Không giống.”

Cô gái áo tím tu tập thuật vọng khí đặc biệt, môn pháp này giúp cô có khí huyết mênh mông kinh người, tuy thoạt nhìn tu vi đúng là Tiên Vương nhưng xét khí huyết thì không đơn giản như vậy.

Cô em lắc đầu nói: “Xem ra là Tiên Tôn thích giả vờ yếu đuối, nhàm chán.”

Câu nói của cô truyền vào tai Giang Thiếu Bạch, hắn thầm nghĩ hai người này cũng che giấu tu vi, vậy mà còn quở trách hắn nhàm chán.

Nữ tu áo tím nói tiếp: “Thôi được rồi. Chúng ta đi ra ngoài chuyến này mục đích là tìm Giang Thiếu Bạch, đừng gây thêm rắc rối.”

Giang Thiếu Bạch nghe đối phương nói xong suýt bị sặc một cái, không ngờ hai cô gái kia đang tìm kiếm hắn.



Cô gái áo lam lắc lắc đầu, cảm thán nói: “Không ngờ một nơi hoang vu như tinh vực cấp bảy này mà lại xuất hiện cả một hồ Chân Linh Chi Thủy.”

“Thỉnh thoảng tinh vực cấp thấp cũng xuất hiện đồ tốt, chỉ là khá ít thôi.”

“Dựng dục Chân Linh Chi Thủy cực kì gian nan, môi trường tại Hắc Thạch Vực chắc chắn không thể sản sinh ra Chân Linh Chi Thủy, e là có người nào đó mang tới.” Cô em gái nói.

“Di tích trong Hắc Thạch Vực không đơn giản, có thể là tộc Bất tử lưu lại.”

Nữ tu áo lam khẽ gật đầu: “Ở đó mọc rất nhiều Mặc Huyết thảo, mà Mặc Huyết thảo chỉ hữu dụng đối với tộc Bất tử. Đúng là di tích này giống như do tộc Bất tử lưu lại, nhưng chẳng phải tộc này đã diệt tuyệt rồi sao?”

Cô gái áo tím nói: “Tộc Bất tử đã từng xưng bá một thời gian, hẳn là đã lưu lại không ít thứ cho hậu bối.”

“Di tích mở ra rồi lại phong bế, tình hình cụ thể bên trong thế nào khó mà biết được. Nghe nói trong di tích có một vùng lốc xoáy hắc ám, đây rất có thể là “tác phẩm” của tộc Bất tử.”

Cô gái áo lam như có điều suy nghĩ: “Đúng vậy, tộc Bất tử thích nhất là sử dụng thủ đoạn quỷ dị, hắc ám pháp tắc chính là một trong những chiêu mà bọn họ thích dùng nhất.”

“Bộ tộc này coi trọng huyết mạch nhất, người ngoài rất khó lấy được thứ tốt từ họ. Nghe nói các tu sĩ tiến vào cung điện, dù tu vi cao đến cỡ nào đều bỏ mạng. Giang Thiếu Bạch lại thành công, chẳng lẽ hắn là người sống sót của tộc Bất tử?”

“Không biết, nhưng khả năng này khá cao.”

Giang Thiếu Bạch vốn nhàm chán nên mới để ý xem hai cô gái nói chuyện gì, kết quả bị cuộc đối thoại của hai người làm hắn kinh hãi. Có vẻ hai người này đến từ tinh vực cấp cao, còn rất có hứng thú đối với hắn.

Giang Thiếu Bạch mím môi, trái tim đập như nổi trống, khi phát hiện thông đạo tử khí trong vùng xoáy hắc ám, hắn đã nghĩ cung điện tồn tại có ẩn ý gì đó, hiện giờ nghe hai cô gái kia nói chuyện đã chứng thực suy đoán của hắn.

Hắn có thể dễ dàng hấp thu năng lượng trong Mặc Huyết thảo, chẳng lẽ hắn thật sự là người tộc Bất tử?

Hắc Thạch Vực xuất hiện di tích, tu sĩ ở tinh vực cấp bảy không biết nguyên do là gì, vậy mà hai nữ tu này lại biết không ít.

Giang Thiếu Bạch không khỏi cảm thán, quả nhiên là người của thế lực lớn, kiến thức rất rộng.

Hắn nghĩ bản thân đã đánh giá Chân Linh Chi Thủy hơi thấp rồi, ngay cả tu sĩ từ tinh vực cấp tám đều đến vì nó. Có một sẽ có hai, chắc hẳn không chỉ có hai nha đầu này đến từ tinh vực cấp tám.

Nữ tu áo tím có vẻ đã nhận ra gì đó, nhưng không nghĩ hắn là người bọn họ muốn tìm, đại khái không thể nào ngờ người mà bọn họ tốn công tốn sức tìm kiếm lại gần ngay bên cạnh.

***

Giang Thiếu Bạch từ tốn ăn xong bữa, sau đó thanh toán rồi cùng Diệp Đình Vân rời khỏi tửu lâu.

Hai người vừa đi, nữ tu áo tím lập tức đuổi theo, nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô gái áo tím kích động nói: “Hai người vừa rồi rất có thể chính là Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân!”

“Hả???” Cô em giật mình mở to hai mắt.

Hai nữ tu đến từ Thiên Khung Môn tinh vực cấp tám, Thiên Khung Môn có qua lại với nhiều thế lực nơi này. Sau khi hai người đến đây đã vận dụng mạng lưới tình báo của các thế lực, nhưng không có được tin tức gì, thế nên nữ tu áo tím không liên tưởng đến Giang Thiếu Bạch ngay lập tức. Nhưng khi người vừa đi, cô chợt nhận ra.

Cô đã gặp rất nhiều Tiên Tôn ở tinh vực cấp tám, nên khi nhìn thấy hai Tiên Tôn đi cùng, cô không hề bất ngờ, đến khi hai người đi rồi cô mới chợt nhớ lại, đây là tinh vực cấp bảy, Tiên Tôn còn khá ít, mà cặp đạo lữ Tiên Tôn thì càng ít.

Cô phóng linh hồn lực lục soát bốn phía, kết quả không thu hoạch gì.

Nữ tu áo lam buồn bực nói: “Chạy rồi, quả nhiên hai người kia có vấn đề.”

Cô chị cau mày, nghi ngờ vừa nãy cô và sư muội nói chuyện đã bị đối phương nghe được.

***



Giang Thiếu Bạch vừa ra khỏi tửu lâu lập tức dắt Diệp Đình Vân chạy thật xa.

Hắn không biết khi hắn vừa đi, nữ tu áo tím đã đoán được thân phận của hắn, càng không biết tên đại thiêu gia bị nữ tu áo lam trừng trị một trận kia đã kéo người quay lại tửu lâu. Kết quả thêm thảm, Giang Thiếu Bạch chạy mất khiến cô em áo lam tức giận, tâm trạng không tốt nên đã rút giận lên đám người này. Đám tu sĩ đến kiếm chuyện bị cô ta đánh một trận thê thảm.

“Người đến từ tinh vực cấp tám. Ngươi có bị Tiên Hoàng chú ý không đây?” Ra khỏi tửu lâu, Diệp Đình Vân không yên tâm nói.

“Không biết nữa.” Mà dù bị Tiên Hoàng để ý thì phải một thời gian nữa người ta mới đến được đây. Nếu thật sự gặp phải Tiên Hoàng, đánh không lại còn không thể chạy sao?

“Không ngờ Mặc Huyết thảo là của tộc Bất tử.”

Tuy xảy ra vài việc ngoài ý muốn, nhưng Giang Thiếu Bạch vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, đi bán ngọc giản truyền thừa của Bích Đan Môn.

Truyền thừa đan thuật của Bích Đan Môn là thứ nóng phỏng tay, tuy vậy nó có giá trị cao, chắc chắn sẽ có người sẵn sàng mạo hiểm.

Cuối cùng Giang Thiếu Bạch bán được ngọc giản truyền thừa với giá không tồi. Vừa nhận nguyên thạch xong, hắn lập tức mua gần trăm gốc linh thảo cấp sáu.

Các thế lực rất xem trọng truyền thừa, Giang Thiếu Bạch lại khác, hắn bán hơn mười lần ngọc giản truyền thừa của Bích Đan Môn, càng về sau giá càng thấp.

Lúc đầu chỉ có mình hắn bán, sau đó những người mua được rồi bắt đầu tham gia cạnh tranh. Đám người này không chút kiêng kỵ bán đổ bán tháo truyền thừa của Bích Đan Môn. Người bị ảnh hưởng nhất chính là Bích Đan Môn, những thế lực có đan thuật tương tự Bích Đan Môn cũng bị ảnh hưởng.

Đan thuật cao cấp rất nhiều nơi đều tương thông, Giang Thiếu Bạch bán như vậy khiến truyền thừa đan thuật cao cấp không còn quý giá nữa, các thế lực bị ảnh hưởng nhất định.

Ngược lại các tán tu vô cùng hưng phấn, nhiền đan tu có thiên phú rất cao, có điều truyền thừa đan thuật đều bị các thế lực lớn nắm giữ, bình thường họ rất hiếm khi có được.

Chính vì vấn đề này mà vài đan sư vốn có thiên phú cao lại không thể tiến bộ được. Hiện tại truyền thừa của Bích Đan Môn bị truyền bá rộng rãi, đây là cơ hội hiếm có đối với các đan sư không có chống lưng.

Độc Cô Dương nhận được tin nhưng đã không còn kịp, tốc độ truyền bá quá nhanh, lão ta không cách nào ngăn cản.

Độc Cô Dương bị Giang Thiếu Bạch chọc tức đến giậm chân, còn hắn và Diệp Đình Vân thì vội vàng chạy đến một thành trấn, càng quét sạch sẽ các loại linh thảo cao cấp.

Linh thảo cấp sáu không dễ mua được, đôi khi đi hết một thành nhỏ cũng chỉ mua được năm sáu cây, nếu xui xẻo thì không mua được cây nào luôn.

Giang Thiếu Bạch vừa tiến giai Tiên Tôn, hắn không vội, hai người vừa đi vừa nghỉ ngơi dưỡng sức, đến mỗi địa phương khác nhau thì bán một số đồ vật, đổi một ít linh thảo và nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch lần lượt bán nhẫn không gian, chỉ cần bán nhẫn không gian thôi đã thu được một số nguyên thạch khổng lồ.

Số lượng nhẫn không gian hắn thu được trong vùng lốc xoáy thực tế rất nhiều, mà mang theo quá nhiều cũng vướng víu, thế nên hắn chỉ giữ những chiếc chất lượng cao, còn lại thì lần lượt bán đi.

Hết chương 431