Tử Nguyệt cau mày nhìn các tu sĩ xung quanh, không biết phải làm sao.
Đây là lần đầu tiên cô bị người ta đùa giỡn ngay trước mặt các đạo hữu cùng cấp. Dù cô luôn bình tĩnh, nhưng khi gặp phải chuyện thế này vẫn bối rối bực dọc.
“Hai vị muội muội đừng làm khó người ta, đan dược ở đây đúng là không giảm bớt.” Một giọng nói quyến rũ vang lên.
Lan Lâm nhìn về phía người vừa lên tiếng, trông thấy Mạnh Kiều Nhi dựa người vào cây cột, tươi cười quyến rũ.
Mạnh Kiều Nhi ngả ngớn, đã vậy giọng nói còn có vẻ hả hê. Cô ta có dáng người rất bốc lửa, tuy Lan Lâm và Tử Nguyệt có dung mạo không tầm thường, thế nhưng hai người lại giống như cô gái ngây ngô, còn Mạnh Kiều Nhi thì khác, hoàn toàn nẩy nở, xinh đẹp tuyệt trần, báu vật nhân gian.
“Hai muội muội đừng lãng phí tâm cơ làm gì, vị đan sư này có ánh mắt rất cao, ngay cả ta cũng không vừa ý chứ đừng nói đến hai muội muội.” Mạnh Kiều Nhi vừa nói vừa vén mái tóc dài trên đầu, ánh mắt đầy vẻ trách móc nhìn Giang Thiếu Bạch.
Hắn sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười.
Mạnh Kiều Nhi liếc mắt nhìn sang Tử Nguyệt và Lan Lâm, ưỡn cao bộ ngực, từ trên cao nhìn xuống hai người. Cô ta ăn mặc hơi hở hang, bộ ngực lớn lắc lư vô cùng hấp dẫn. Các tu sĩ trong tiệm không dám nhìn thẳng, nhưng lại không kiềm chế mà được nhìn lén.
Lan Lâm không quen bộ dạng này của đối phương, tuy nhiên lại hơi đố kỵ dáng người của cô ta.
“Chào Mạnh đạo hữu.” Mặc dù Tử Nguyệt không vui nhưng không đánh mất phong thái.
Cô ta phàn nàn nói: “Lan Lâm muội muội vẫn kiêu ngạo như vậy, thậy là làm tỷ tỷ đau lòng.”
Mạnh Kiều Nhi nũng nịu nói, các tu sĩ trong tiệm nghe giọng cô ta như thế mà mặt mày đỏ bừng lên, Lan Lâm lại nổi da gà cả người.
Cô ta đi đến trước mặt Giang Thiếu Bạch, cúi người nói: “Giang đan sư, muội muốn Tuyết Mị Đan, huynh có không?”
Hắn khẽ gật đầu: “Có.”
Tuyết Mị Đan không phải đan dược cao cấp gì, loại đan dược này không thể đề cao tu vi, chỉ tăng sự quyến rũ của các nữ tu.
“Mạnh đạo hữu, quyến rũ thu hút tự nhiên căn bản không cần đến đan dược này.” Giang Thiếu Bạch nói.
Mạnh Kiều Nhi cười cười: “Huynh nói đúng lắm, nhưng tốt muốn tốt hơn, đã giỏi còn muốn giỏi hơn, chắc là sẽ không sai.””
“Lẳng lơ.” Lan Lâm bực bội nói nhỏ một tiếng.
Ánh mắt Mạnh Kiều Nhi đảo qua bộ ngực của Lan Lâm rồi nói: “Lan Lâm muội muội, tỷ thấy muội cần phải bồi bổ một chút, hay là tỷ tặng muội Tuyết Mị Đan này.”
Lan Lâm tức giận: “Ta không cần thứ đan dược bàng môn tà đạo.”
Mạnh Kiều Nhi lắc lắc đầu: “Quả nhiên Lan Lâm muội muội vẫn chưa trưởng thành.”
“Ai cần ngươi quan tâm.”
Cô ta lắc lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ: “Lan Lâm muội muội hung dữ như vậy, sợ là sẽ không gả được đâu.”
Lan Lâm lập tức đỏ mặt: “Đủ rồi đó.” Cô thẹn quá hóa giận đi ra ngoài, Tử Nguyệt vội vàng đuổi theo.
Giang Thiếu Bạch nhìn theo Lan Lâm tức giận bỏ đi, thầm nghĩ dù là ở bất cứ đâu thì nữ tu vẫn rất để ý đến ngoại hình. Bị người ta thuận miệng đâm chọt như thế, đương nhiên nổi khùng rồi.
Các tu sĩ trong tiệm hóng chuyện xong lại bắt đầu lựa chọn đan dược, mua xong liền ra về, chỉ có Mạnh Kiều Nhi ở lại đến chạng vạng.
“Sao lại nhờ muội khiêu khích Lan Lâm muội muội ngực phẳng?” Mạnh Kiều Nhi truyền âm qua Giang Thiếu Bạch.
Hắn cười cười: “Hình như cô ta có ý với ta, không thể để đạo lữ nhà ta hiểu lầm được, bằng không ta phải ngủ dưới sàn nhà.”
Cô ta không hiểu hỏi: “Ngươi không sợ đạo lữ hiểu lầm ta và ngươi sao?”
“Không đâu, Đình Vân biết ta không chịu đựng nổi ngươi.”
Mạnh Kiều Nhi cười cười, không biết có tin lời hắn hay không, cô ta nói tiếp: “Muội đã giúp huynh chuyện lớn như vậy, hẳn là phải bày tỏ một chút chứ.”
“Đã vậy thì Bách Mị Đan này xem như ta tặng.”
“Đa tạ.”
***
Lan Lâm nổi giận đùng đùng rời khỏi cửa hàng đan dược Hoa Hạ: “Muội không muốn bước chân vào cửa hàng đó một lần nào nữa.”
Tử Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Lan Lâm: “Lâm Nhi, muội bình tĩnh một chút đi, tội gì chấp nhặt với cô ta.”
Lan Lâm cắn răng, tuy ngoài miệng cô nói thế nhưng đúng là nữ nhân kia có dáng người không tồi.
“Sư tỷ, đan sư kia có vấn đề gì không?”
Tử Nguyệt lắc đầu nói: “Có thể chắc chắn hắn không phải là Diệp Đình Vân, cũng không nhìn ra dấu vết dịch dung.”
“Vậy thì không phải, ông chủ kia có vẻ lưu manh, còn liếc mắt đưa tình với loại nữ nhân không đứng đắn, xem ra không phải người tốt lành gì.”
“Được rồi, sư muội, sau này không vào cửa hàng đó là được.”
Lan Lâm cau mày nói tiếp: “Bí cảnh Thương Huyền phải mấy năm nữa mới mở ra đúng không?”
Tử Nguyệt gật đầu: “Ừ.” Song Tinh Tông của bọn họ có không ít tu sĩ đi vào bí cảnh, không biết tình hình hiện tại thế nào rồi.
***
Cửa hàng đan dược mở cửa ba ngày liên tiếp, ngày đầu buôn bán rất tốt, hai ngày tiếp theo vắng hơn, có điều thu nhập không tồi.
Giang Thiếu Bạch gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Hai hôm nay Tử Nguyệt và Lan Lâm không đến.”
Diệp Đình Vân hỏi: “Ngươi qua mặt được bọn họ?”
“Có lẽ vậy.”
“Vậy thì tốt.”
Hắn nói tiếp: “Dù nha đầu có lợi hại đến đâu đi nữa, bị người ta chê dáng người thì suy nghĩ sẽ dễ rối loạn.” Quả nhiên nữ nhân đều như vậy, việc này dễ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Teddy lười biếng uống rượu, cảm giác không còn gì để nói: “Chẳng phải chỉ là hai tiểu nha đầu thôi sao? Giết quách đi là được. Hay là ngươi thương hương tiếc ngọc?”
Giang Thiếu Bạch trợn mắt, thương hương tiếc ngọc cái quái gì, liên quan gì đến hắn. Giết cặp tỷ muội kia cũng là một cách, với thực lực của hắn hiện tại thì chuyện này đơn giản thôi. Chẳng qua nơi này tập trung nhiều cao thủ Tiên Tôn, nếu giết người sẽ gây ra động tĩnh lớn.
Bí cảnh sắp mở ra rồi, lúc này nên tranh thủ thời gian đề cao thuật luyện đan, không nên gây thêm chuyện. Nếu có thể trở thành luyện đan sư cấp bảy thì khi gặp người của Long tộc sẽ có thêm tự tin nói chuyện.
Diệp Đình Vân chống cằm nói: “Trong bí cảnh Thương Huyền không thái bình.”
Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, cảm ứng một lúc rồi nói: “Đại ca tạm thời không gặp nguy hiểm.”
“Ta cảm giác được tu vi của Ngao Dạ đã vượt trước ta.”
Cậu nghe vậy bó tay: “Ngươi không cần cứ luôn ganh đua với hắn.”
Năm xưa Ngao Dạ vừa đến Tiên giới đã được tiền bối Long tộc dẫn đi, hoàn toàn khác với bọn họ, Ngao Dạ có điều kiện tu luyện tốt, có tiền bối chỉ dạy, tài nguyên phong phú, tu vi vượt trước bọn họ là chuyện đương nhiên.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, tuy có đạo lý này, nhưng thua phía sau người ta là cảm giác rất khó chịu. Hắn lắc lắc đầu, muốn quên hết mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu.
Diệp Đình Vân cười nói: “Hôm qua Teddy lại nhớ ra một bộ truyền thừa đan thuật, có được truyền thừa, ta có thể tiến giai đan sư cấp bảy.”
Hắn nhìn cậu hỏi: “Trí nhớ của con chó này trở nên tốt hơn, hay là ngươi cho nó thứ gì?”
“Ta cho Teddy một vò Thần Tiên Túy.”
Giang Thiếu Bạch cay mày, thường nói “say rượu nói lời thật lòng”, mỗi lần con chó này uống say sẽ phun ra vài thứ có ích, chẳng biết có phải nó cố ý hay không nữa.
Teddy lắc lư lảo đảo đi trong phòng, một chân bàn bị đá gãy.
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu nhìn theo nó, có một đứa phá nhà sống cùng, hắn không thể bày biện đồ đạc dễ vỡ, ngay cả vách tường cũng phải được sửa chữa mỗi ngày. Mặc dù hơi phiền toái, nhưng so với việc lấy được truyền thừa thì không đáng là bao.
“Nếu có thể trở thành luyện đan sư cấp bảy, vậy thì sau này có nhiều việc để làm rồi.” Giang Thiếu Bạch nói.
Mấy năm nay hai người luôn bán đan dược cấp sáu, buôn bán đan dược kiếm tiền rất nhanh, nguyên thạch kiếm được không chỉ đủ để tu luyện hàng ngày mà còn thừa lại không ít. Diệp Đình Vân dùng số nguyên thạch dư dả này lục tục mua linh thảo cấp bảy.
Linh thảo cấp bảy có giá trị cao chót vót, cậu mất mấy năm ròng, thế mà chỉ thu gom được mấy chục gốc mà thôi.
***
Sau một thời gian ngắn chuyên tâm nghiên cứu, rốt cuộc Diệp Đình Vân trở thành đan sư cấp bảy.
Viên đan dược cấp bảy đầu tiên được cậu luyện chế là một viên Thải Hồng Đan, khoảnh khắc khi đan dược ra lò, hào quang đầy trời thu hút sự chú ý của mọi người.
Đan dược cấp bảy ra lò đã hoàn toàn củng cố vững chắc địa vị của Diệp Đình Vân tại khu vực này. Nhờ đó thanh danh của cửa hàng Hoa Hạ tăng lên rất nhiều.
Tiếng nói của đan sư cấp sáu và cấp bảy hoàn toàn khác nhau, từ khi thành đan sư cấp bảy, Diệp Đình Vân thu thập linh thảo cấp bảy dễ hơn rất nhiều. Có tất cả ba đan sư cấp bảy đang tập trung ở lối vào bí cảnh Thương Huyền, Diệp Đình Vân tấn cấp thành công, trở thành người thứ tứ.
Tuy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đều cho rằng tiến giai đan sư cấp bảy không phải là chuyện gì to tát, nhưng vẫn có nhiều người quen biết đến tặng quà mừng, Hàn Đông còn tổ chức khánh điển linh đình tại tửu lâu mừng hai người.
Hàn Đông nhiệt tình như vậy, Diệp Đình Vân không tiện từ chối ý tốt của đối phương.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt lại mấy năm trôi qua, cuối cùng chỉ còn mấy tháng nữa bí cảnh Thương Huyền sẽ mở ra.
Bên ngoài bí cảnh càng ngày càng náo nhiệt, người từ các thế lực lớn ùn ùn kéo đến.
Đông người đến đây, đan dược trong tiệm càng bán chạy hơn.
Giang Thiếu Bạch đang ngồi trước bàn, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn.
Diệp Đình Vân đi ra khỏi phòng luyện đan, vừa nhìn đã cảm thấy hắn có tâm sự.
“Sao vậy, gặp phải chuyện gì sao?”
Hắn quay qua nhìn cậu đáp: “Người của Long tộc đã đến.”
Diệp Đình Vân chống cằm: “Đến tiếp viện à? Có Tiên Hoàng đến không?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Có, nghe nói tên là Ngao Hùng Tiên Hoàng, còn có một người quen.”
“Người quen? Ngao Cấm?”
“Đình Vân thật thông minh, vừa đoán đã trúng.”
Cậu cười khẽ: “Chuyện này có gì mà thông mình.” Bọn họ không quen mấy người ở Long tộc, nghe nói phụ thân của Ngao Dạ là Ngao Nhai đã bế quan nhiều năm, miễn cưỡng gọi là người quen chỉ còn người mà bọn họ từng gặp ở tinh vực cấp sáu – Ngao Cấm.
“Ông ta có tu vi hậu kỳ Tiên Tôn.” Giang Thiếu Bạch nói.
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu, chỉ “À” một tiếng. Cậu cảm thán thở dài, chỉ chớp mắt mà bọn họ đã đến Tiên giới được mấy trăm năm rồi, lúc vừa đến Tiên giới, tất cả mọi thứ đều vô cùng lạ lẫm. Năm đó đứng trước mặt Ngao Cấm, thực lực của bọn họ chỉ như con sâu con kiến, vậy mà đã mấy trăm năm trôi qua. Khi xưa, Ngao Cấm là người mà cậu ngưỡng mộ ngước nhìn lên, hiện tại lại là đạo hữu ngang cấp.
Long tộc cực kỳ coi trong huyết mạch, huyết mạch của Ngao Cấm thấp hơn Ngao Dạ rất nhiều. Ngao Dạ mới phi thăng mấy trăm năm mà sắp đuổi kịp ông ta, vả lại võ hồn thời không có lực sát thương cực đại, chưa chắc hiện tại Ngao Cấm là đối thủ của Ngao Dạ.
Diệp Đình Vân hiếu kỳ hỏi: “Ông ta có nhận ra ngươi không?”
“Không, có lẽ ông ta đã quên ta là ai từ lâu rồi, dù ta lấy dung mạo thật đứng trước mặt, ông ta chưa chắc nhận ra, càng khỏi bàn đến dung mạo hiện giờ.”
Năm xưa, đối với Ngao Cấm thì hắn chỉ như cát bụi dưới chân, ai lại đi để ý cát bụi có bộ dạng gì.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu, thình lình đối mặt với tiền bối cao cao tại thượng trước kia, cảm giác này có chút kỳ lạ.
“Không biết chuyện Chân Linh Chi Thủy có truyền đến Long tộc không?” Diệp Đình Vân hỏi.
Hắn híp mắt: “Dù có thì chắc Long tộc không để trong lòng đâu.”
“Tạm thời không nên tiếp xúc với bọn họ.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Long tộc cao ngạo lại bao che khuyết điểm, nếu không phải Lạc Kỳ gả vào Long tộc, hắn cũng không muốn dính dáng gì đến Long tộc.
“Còn mấy tháng nữa.”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Sắp đến lúc bí cảnh mở ra rồi.”
Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vậy ta phải tranh thủ thời gian trở thành đan sư cấp bảy.”
Cậu cau mày nói: “Gần đây tâm trạng ngươi không ổn định, lúc này tiến gia đan sư cấp bảy có được không?”
Hắn lắc đầu nói: “Chính là tâm thần không yên nên mới phải làm gì đó dời sự chú ý.”
Mặc dù bói được Lạc Kỳ không có chuyện gì nhưng hắn vẫn không nén được lo lắng, cảm giác này khiến đầu hắn đau muốn nứt ra. Hắn cho rằng lúc này dựa vào luyện đan phân tán sự chú ý cũng tốt, vì dù đại ca gặp phải tình huống gì trong bí cảnh, hắn ở ngoài cũng bó tay không giúp được gì.
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Được rồi.”
Luyện chế đan dược cấp bảy cần phải tập trung cao độ, bằng không sẽ lãng phí linh thảo. Dù cậu cho rằng hiện tại không phải thời cơ thích hợp nhưng không ngăn cản.