Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 446: Ngao Dạ về Long tộc



Edit: OnlyU

Tiếng bước chân truyền đến, Lạc Kỳ phất tay thu hết đồ đạc trước mặt vào nhẫn không gian.

“Tiền bối đến?”

Ngao Dạ chống cằm, lười biếng nói: “Đại khái là giục ta quay về Long tộc.”

“Vậy chúng ta về đi.”

Y chớp mắt: “Ngươi không muốn…”

Anh lắc đầu nói: “Không sao. Lâu rồi ngươi không về Long tộc, có lẽ các trưởng lão không vui đâu.”

Đã gặp nhau rồi, chuyện sau này không cần nóng nảy. Thiếu Bạch và Đình Vân đã nhận được Huyền Thiên linh quả, trước mắt cần thời gian tiến cấp. Ban ngày khi giao dịch, Thiếu Bạch đưa cho anh nhẫn không gian, trong đó không chỉ có Chân Linh Chi Thủy mà còn có ngọc giản truyền tin cao cấp, có thể đưa tin ở cự ly xa. Có ngọc giản này rồi, sau này hai anh em liên lạc với nhau sẽ thuận tiện hơn, vả lại còn nhiều thời gian.

Ngao Hùng đẩy cửa đi vào phòng: “Mùi rượu nồng nặc, hai đứa uống rượu hả? Rượu gì đó?”

“Chỉ là rượu bình thường thôi.”

Ngao Dạ đảo mắt, tiền bối Ngao Hùng là con sâu rượu, nếu để ông biết được đây là linh tửu được ủ từ Chân Linh Chi Thủy là xong đời. Diệp Đình Vân ủ rượu khá ngon, nếu để người khác uống thì tiếc lắm.

“Rượu bình thường? Mùi rượu này tựa hồ không tầm thường đâu.”

Ngao Dạ qua loa nói: “Rượu này thơm thì có thơm nhưng uống vào chả có gì đặc biệt.”

“Dù mùi vị kém nhưng mùi rượu thơm thế này cũng hiếm có. Ở đâu ra vậy, hôm nay mua à?” Ngao Hùng hỏi tiếp.

Y lắc đầu đáp: “Không phải, là chiến lợi phẩm trong bí cảnh.”

Ông tiếc nuối nói: “Không phải mua sao?”

Ngao Hùng xoắn xuýt vụ rượu chè một lúc lâu mời dời sự chú ý qua Ngao Dạ: “Dược lực trong người ngươi đã tan không ít nhỉ.”

“Vâng.”

Ông cảm thấy kỳ quái hỏi: “Sao bỗng nhiên tan ra vậy?”. Truyện Mỹ Thực

Dược lực trong người Ngao Dạ đang rất hỗn loạn, Ngao Hùng hơi lo lắng, hiện tại dược lực trong người y dịu hơn rất nhiều, hẳn là sẽ không lưu lại mầm họa.

“Có thể do hôm nay mua được đan dược hỗ trợ tiêu hóa, hiện tại có tác dụng.” Ngao Dạ ậm ờ nói.

Ông khẽ gật đầu: ” Vậy sao? Hôm nay mua đan dược tựa hồ chỉ là đan dược chữa thương bình thường mà.”

“Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, dược lực bỗng nhiên được hấp thu, vết thương cũng khá lên ít nhiều.” Y thản nhiên nói.

“Ừm, dù lý do gì, vết thương khôi phục nhanh là chuyện tốt.”

Ngao Hùng kiểm tra tình trạng cơ thể Ngao Dạ, không phát hiện dị thường bèn rời đi.

***

Cửa hàng Hoa Hạ.

“Đại ca gửi tin đến sao?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, bọn họ lập tức lên đường về Long tộc.”

“Vậy à.”

Trưởng lão Long Hoàng của Long tộc chủ trương đón người rồi đi ngay, là Ngao Dạ kiên trì ở lại dạo một vòng mới lưu lại thêm hai ngày, hiện giờ phải đi rồi.

Hắn nói tiếp: “Đại ca bảo chúng ta đừng lo lắng, tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn trước rồi tính sau.”

Cậu gật đầu: “Cũng tốt.“

Lạc Kỳ cũng dùng Huyền Thiên linh quả, tu vi lên đến trung kỳ Tiên Tôn. Tại Long tộc, tu vi này không tính là quá cao nhưng không dễ bị chèn ép, vả lại Ngao Dạ đang bị thương, xem ra mấy năm qua y sống trong bí cảnh không yên ổn, về Long tộc điều dưỡng một thời gian cũng tốt.

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi, nếu cậu tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn thì thuật luyện đan của cậu sẽ tiến bộ một chút. Hiện tại cậu không luyện chế được nhiều đan dược cấp bảy, nếu tiến cấp thành công, không chừng cậu sẽ luyện được đan dược hỗ trợ tiến giai đỉnh Tiên Tôn.

Giang Thiếu Bạch thở dài nhắm hai mắt, hắn và anh trai không gặp nhau nhiều năm, kết quả chỉ gặp vội vội vàng vàng lại phải chia xa. Nói cho cùng là do tu vi hắn chưa đủ, nhưng hắn không gấp gáp, đã có Huyền Thiên linh quả, hậu kỳ Tiên Tôn nằm chắc trong tầm tay.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Gần đây các thương hội lớn đang cố gắng thu mua các loại linh thảo.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy chúng ta cũng thu mua một ít đi.”

Hắn mở cửa hàng ở đây chủ yếu để tìm cơ hội tiếp xúc với Lạc Kỳ, nếu bây giờ đột ngột rời đi thì quá kỳ quái, huống chi bí cảnh Thương Huyền có vô số linh thảo quý giá, trước mắt chính là thời cơ tốt thu mua linh thảo, bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ không dễ tìm cơ hội lần sau.

Cậu gật đầu: “Được rồi.”

Cậu và Giang Thiếu Bạch đều là đan sư cấp bảy, ngày thường cần số lượng lớn linh thảo cấp bảy để luyện tập, mà linh thảo cấp bảy không dễ mua, các tu sĩ vừa ra khỏi bí cảnh lại có không ít.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Nguyên thạch không đủ dùng.”

Linh thảo cấp bảy có giá không rẻ, mấy năm qua hắn bán đan dược thu được không ít nguyên thạch, nhưng hai người tiêu xài cũng nhiều nên số lượng nguyên thạch còn lại không nhiều.

Cậu nói: “Mua được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

“Đành vậy.”

***

Một chiếc phi thuyền kim sắc lướt nhanh trên bầu trời, Ngao Dạ buồn chán dựa lên mạn thuyền nhìn phong cảnh xung quanh.

“Dạ thiếu, cơ thể khôi phục rồi sao?” Ngao Cấm đi tới chào hỏi.

Y nhìn ông ta, uể oải gật đầu: “Đúng vậy.”

Ngao Dạ thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch tặng đan dược chữa thương và Chân Linh Chi Thủy rất hiệu quả, nhất là đan dược chữa thương, không biết bỏ thêm cái gì vào mà hiệu quả hồi phục vết thương cực kỳ tốt.

Nhờ phúc của Chân Linh Chi Thủy, vấn đề xung đột dược tính đã được giải quyết. Khoảng thời gian này y củng cố vững chắc tu vi hậu kỳ Tiên Tôn, thực lực tiến bộ không ít.

Ngao Dạ thử vận chuyển nguyên lực, cảm giác được nguyên lực hùng hậu lưu thông trong người. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nguyên khí trong cơ thể y tăng lên hai tầng, có lẽ việc tiến lên đỉnh Tiên Tôn cũng nằm trong tầm tay. Y híp mắt, hơi đắc ý nghĩ nếu lúc này gặp lại đối thủ cũ trong bí cảnh, y sẽ không chật vật như trước nữa.

“Dạ thiếu đã có Chân Linh Chi Thủy phải không?” Ngao Cấm chợt hỏi.

Ngao Dạ quay đầu qua, khó chịu nói: “Ông nói gì vậy?”

Ngao Cấm bất đắc dĩ cười cười: “Gần đây ta tu luyện còn thiếu Chân Linh Chi Thủy, rất gấp, nếu Dạ thiếu có, hy vọng chia cho ta một chút, ta có thể đổi Hoàng Long Huyết Ngọc.”

Mấy ngày nay ông ta luôn quan sát tình trạng của Ngao Dạ, cơ thể y hồi phục rất nhanh, nguyên lực tăng vọt. Ngao Hùng Tiên Hoàng hết sức ngạc nhiên tốc độ khôi phục của y, cuối cùng nhận định đây là đặc thù của huyết mạch Tổ long. Ngao Cấm lại cho rằng Ngao Dạ đã tiếp xúc với Giang Thiếu Bạch, chỉ là không biết lúc nào.

Hoàng Long Huyết Ngọc là một vị linh dược, dùng để rèn luyện thể chất, Ngao Dạ không cần đến nhưng rất hữu dụng đối với Lạc Kỳ.

Ngao Dạ chớp mắt, trong lòng hơi dao động.

“A Dạ!” Lạc Kỳ từ trong khoang thuyền đi ra.

Ngao Dạ nghe tiếng nhìn sang anh, sau đó quay đầu lại, xòe tay nói: “Ta thật sự không có.”

Ngao Cấm hơi thất vọng, thở dài một hơi rồi quay người đi.

Lạc Kỳ nhìn theo bóng lưng ông, ngờ vực hỏi: “Ngao Cấm tiền bối làm sao vậy?”

“Ổng muốn Chân Linh Chi Thủy.”

Ánh mắt Lạc Kỳ hơi dao động, Ngao Cấm tiền bối đoán ra được sao? Mà dù đoán được cũng không kỳ quái. Người ngoài không biết quan hệ giữa họ và Thiếu Bạch, nhưng ông thì biết. Có điều đã nhiều năm trôi qua, ông vẫn còn nhớ rõ tên của em trai sao?

“Thật ra chia cho tiền bối một ít Chân Linh Chi Thủy cũng được.”

So với Chân Linh Chi Thủy nhạt nhẽo vô vị, Ngao Dạ thích linh tửu được ủ từ Chân Linh Chi Thủy hơn. Từ khi có rượu, gần như mỗi ngày y đều uống một vò, nếu không phải Lạc Kỳ ngăn cản thì không chừng y đã uống hết sạch tất cả rượu rồi.

Ngao Dạ trừng mắt nói: “Chia cho ổng, được không đó?”

“Không sao đâu.”

Thiếu Bạch cho anh rất nhiều Chân Linh Chi Thủy, hai người dùng chắc chắn không hết, em trai đưa nhiều như vậy hẳn là để anh mang đi đổi thứ khác.

“Chân Linh Chi Thủy thì không sao nhưng đan dược chữa thương không thể rơi vào tay người khác.” Lạc Kỳ cau mày, đan dược chữa thương là Thiếu Bạch cố ý nhắn nhủ, sợ là bên trong có thành phần đặc biệt.

Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Được rồi. Đan dược đó có hiệu quả không tồi, ta cảm thấy bên trong có tinh huyết.” Còn là tinh huyết tương tự Long tộc cao cấp.

Lạc Kỳ cau chặt lông mày: “Đừng nghĩ lung tung.”

Anh cúi đầu, bỏ thêm tinh huyết sao? Năm xưa trong bí cảnh, Ngao Dạ bị Vu tộc nguyền rủa liên lụy đến anh, Diệp Đình Vân đã dùng tinh huyết của Thiếu Bạch, miễn cưỡng áp chế nguyền rủa, trong đan dược lần này đúng là có hương vị tinh huyết.

Lạc Kỳ hít sâu một hơi, em trai anh có thể chất rất đặc biệt, tốc độ khôi phục thương thế còn nhanh hơn Long tộc rất nhiều.

“Có thể trao đổi Chân Linh Chi Thủy, ta đi đổi lấy Hoàng Long Huyết Ngọc.” Ngao Dạ nói.

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừm.”

***

Trong khoang thuyền.

“Chân Linh Chi Thủy?” Ngao Giang vừa thấy Ngao Cấm đặt Chân Linh Chi Thủy lên bàn liền muốn cướp, ông vội vàng thu linh thủy vào.

Ngao Giang nghi ngờ hỏi: “Ở đâu ra vậy.”

“Dạ thiếu chủ.”

Ngao Cấm lắc lắc đầu, Ngao Dạ mới nói không có, thế mà vừa quay lưng đã dùng Chân Linh Chi Thủy đổi lấy Hoàng Long Huyết Ngọc. Ông suy đoán y đã thương lượng với Lạc Kỳ, được đạo lữ cho phép mới thay đổi quyết định.

Ngao Cấm thầm trợn mắt, Ngao Dạ là hậu bối mà các Long Hoàng coi trọng, một con rồng như thế có đạo lữ là Nhân tộc thì thôi đi, còn bị vợ quản nghiêm, thật sự quá mất mặt. Một con rồng mà nghe lời Nhân tộc răm rắp!

Ngao Giang khó hiểu hỏi: “Dạ thiếu chủ? Thiếu chủ tìm được Chân Linh Chi Thủy trong bí cảnh hả? Không nghe nói trong bí cảnh có thứ này.”

“Giang Thiếu Bạch là đệ đệ của Lạc Kỳ.”

Ngao Giang khiếp sợ trợn to hai mắt: “Giang Thiếu Bạch, chính là người lấy được hồ Chân Linh Chi Thủy?”

Ngao Cấm gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nói vậy Dạ thiếu đã gặp Giang Thiếu Bạch?“

“Đại khái là vậy.”

Ngao Giang lắc đầu: “Dạ thiếu giấu quá kín, không lộ chút manh mối, chẳng lẽ sợ chúng ta ngấp nghé Chân Linh Chi Thủy của Giang Thiếu Bạch sao?”

Ngao Cấm cười khổ, thầm nghĩ đây chính là nguyên nhân.

“Thiếu chủ nghĩ nhiều rồi.” Nhưng nếu Giang Thiếu Bạch thật sự có một hồ Chân Linh Chi Thủy thì đúng là dễ khiến người ta động lòng.

***

Ngao Dạ đang uống rượu, có vẻ ngất ngây nói: “Diệp Đình Vân cất rượu ngon lắm.”

“Ngươi uống ít thôi, rượu Thiếu Bạch đưa không còn nhiều đâu.” Lạc Kỳ nói.

Y lười biếng nói: “Sao hắn không đưa nhiều một chút?”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Thiếu Bạch đưa không ít, mà là ngươi uống quá nhanh.”

“Thật sao? Ta uống có nhiều đâu.”

Lạc Kỳ: “…”

Cửa phòng bỗng nhiên bật mở, Ngao Hùng đi vào, giật lấy vò rượu Ngao Dạ đang uống một nửa, ông uống một hớp, sảng khoái nói: “Rượu ngon!”

Khách không mời thình lình xuất hiện, Lạc Kỳ giật nảy mình.

Lần trước Ngao Hùng phát hiện mùi rượu, thế nên sau này mỗi khi Ngao Dạ uống rượu đều lập trận pháp phòng hộ ngăn cản mùi rượu. Hiện tại y đang say, một lúc sau mới nhận ra vò rượu bị người khác giật đi.

“Trả cho ta!”

Ngao Hùng hất y ra: “Con rồng chết tiệt này, không câu nào là thật!”

Cơ thể Ngao Dạ khôi phục rất nhanh, nguyên lực ngày càng mạnh mẽ, Ngao Hùng nghĩ mãi không ra, còn nghi ngờ Ngao Dạ cùng cách thức không hay giải quyết khó khăn trước mắt mà không màn hậu quả sau này. Cho đến cách đây không lâu ông nghe được Ngao Cấm và Ngao Giang nói chuyện, lúc này ông mới biết Ngao Dạ có thể hóa giải dược lực trong người nhanh như vậy là nhờ có Chân Linh Chi Thủy.

Ngao Hùng uống một hớp rượu, thích chí hít sâu một hơi: “Không hổ là linh tửu ủ từ Chân Linh Chi Thủy, mùi vị rất ngon.” Tên khốn Ngao Dạ còn lừa ông, nói là chiến lợi phẩm thu được trong bí cảnh.

Ông quay qua Lạc Kỳ hỏi: “Đây là linh tửu đệ đệ ngươi cho sao?”

Anh mím môi không nói gì.

“Khi hai đứa vừa ra khỏi bí cảnh, có một giọng truyền âm đến, là đệ đệ ngươi phải không?”

Ánh mắt Lạc Kỳ hơi dao động: “Vâng.”

“Tinh thần lực không tồi! Lúc đó ta chỉ cảm nhận được có người truyền âm nhưng không nghe rõ nội dung.” Một tu sĩ Tiên Tôn truyền âm mà tránh được tai mắt của ông, lợi hại!

Ngao Hùng nói tiếp: “Ngươi nên tín nhiệm Long tộc chúng ta hơn một chút, dù Chân Linh Chi Thủy rất hữu dụng nhưng chúng ta sẽ không trắng trợn cướp đoạt.”

Anh cúi đầu, hơi áy náy nói: “Là lỗi của ta, Long tộc đất rộng của nhiều, vô số bảo vật, Chân Linh Chi Thủy không đáng là gì.”

Ngao Hùng cười cười, không dây dưa vấn đề này nữa mà đổi đề tài: “Đệ đệ ngươi đưa bao nhiêu rượu? Chia cho ta một nửa đi.”

Ngao Dạ lập tức bùng nổ: “Đó là của ta!”

Ngao Hùng không vui tóm y ném qua một bên: “Tửu lượng ngươi kém như vậy còn uống cho nhiều.”

Lạc Kỳ đáp: “Thiếu Bạch đưa rượu không nhiều lắm.”

Anh lấy năm vò rượu đưa cho Ngao Hùng, ông vội vàng thu vào rồi quay người rời đi.

Ngao Dạ bực bội nói với Lạc Kỳ: “Làm gì mà chia cho ổng nhiều vậy?”

Anh nhún vai: “Đó là tiền bối Long Hoàng mà.” Nếu không có Ngao Hùng đến tiếp viện thì e rằng Ngao Dạ không dễ toàn thân mà về.

Y bực dọc vung đuôi: “Long Hoàng thì làm sao, ta sẽ nhanh chóng tiến giai Hoàng cấp thôi.”

Lạc Kỳ gật gù: “Ừ, ừ, ngươi sẽ nhanh trở thành Long Hoàng.”

Tựa hồ nhìn ra anh đáp cho có lệ, y bực bội nhe răng nhếch miệng.

Lạc Kỳ nhắm mắt lại, chính là Long Hoàng đó. Khoảng cách giữa Long Tôn và Long Hoàng không dễ vượt qua đâu. Nếu không vào bí cảnh, chỉ việc tu luyện đến hậu kỳ Tiên Tôn đã rất khó khăn rồi.

Hết chương 447