Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 460: Quay về chốn cũ



Edit: OnlyU

Huyền Khánh và Ngao Hùng thảo luận một lúc lâu, lát sau lại dời mắt nhìn Ngao Dạ. Ông ta nhìn chằm chằm đánh giá y vài lần rồi nói: “Linh khí cả người tiểu hữu dâng cao, xem ra gần đây đã dùng không ít thứ tốt.”

Ngao Dạ chớp mắt, mấy năm qua Giang Thiếu Bạch phát tài, y đi theo cũng được lợi kha khá, ăn không ít linh quả, đan dược và linh tửu, còn được dùng qua linh quả tương tự Huyền Thiên linh quả.

Ngao Dạ cười nói: “Không nhiều lắm.”

“Tiểu hữu, cơ duyên tốt!” Huyền Khánh cười cười, rất nhiều tu sĩ gặp được cơ duyên của riêng mình, ông ta nghĩ Ngao Dạ đã gặp được cơ duyên kỳ ngộ gì đó, nhưng ông không liên tưởng đến tộc Bất tử.

“Tiền bối quá khen.” Y khiêm tốn nói.

Huyền Khánh lại bàn bạc với Ngao Hùng thêm một lúc nữa rồi mới rời đi.

Ngao Dạ dẫn Lạc Kỳ đi đến chỗ ở tạm thời của Long tộc, y lên tiếng hỏi: “Ngươi sao vậy, sao lại căng thẳng?”

Lạc Kỳ ngờ vực hỏi lại: “Nhìn ta rất căng thẳng sao?”

Y lắc đầu: “Thoạt nhìn ngươi rất bình thường, nhưng ta cảm nhận được ngươi đang căng thẳng.”

Lạc Kỳ: “…”

Ngao Dạ khó hiểu hỏi: “Ngươi đang lo lắng chuyện gì?”

Lạc Kỳ hít sâu một hơi: “Không có gì.”

“Chắc chắn có! Có phải ngươi lo lắng đệ đệ sẽ giống tiền bối tộc Bất tử, bị tẩu hỏa nhập ma rồi ra tay với ngươi, huyết tế ngươi?”

Lạc Kỳ nghe y suy đoán, nhịn không được trợn mắt. Ngao Dạ đang nghĩ cái quái gì vậy?

“Sao Thiếu Bạch có thể làm như thế được?”

Ngao Dạ thầm nghĩ lúc bình thường thì đúng là sẽ không, nhưng đến lúc nào đó Giang Thiếu Bạch phát điên thì phải làm sao đây?

“Không lo Giang Thiếu Bạch nổi điên, vậy ngươi đang lo lắng chuyện gì?” Y quay đầu hỏi.

Lạc Kỳ lăc đầu nói: “Không có gì.” Anh lo lắng chính là chuyện tu sĩ tộc Bất tử đầu tiên cải tử hồi sinh.

***

Giang Thiếu Bạch nhìn tin tức Lạc Kỳ truyền tới, như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Diệp Đình Vân hỏi hắn: “Đại ca nói gì?”

“Đại ca nói các tộc đang tìm kiếm dư nghiệt tộc Bất tử, định cướp của hắn.” Nét mặt hắn rất phức tạp nói.

Cậu nghe vậy khẽ gật đầu đáp một tiếng.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, hắn lại thành cái cần cổ thơm lừng nữa rồi! Sao hắn cứ được hoan nghênh như vậy nhỉ?



“Có ai nghi ngờ ngươi không? Đại ca có nói không?”

Diệp Đình Vân khá lo lắng, di vật trong di tích tại Hắc Thạch Vực đã rơi vào tay Giang Thiếu Bạch, không biết có ai liên hệ hai chuyện này với nhau không.

Hắn lắc đầu: “Tạm thời không ai nghi ngờ ta. Có điều tin tức Hồng Dịch tử vong đã truyền đi.”

Hồng Dịch có lực chiến cao tại Tiên giới, người có thể giết chết Tiên Hoàng chỉ có thể là Tiên Hoàng mà thôi, thế nên mọi người cho rằng dư nghiệt tộc Bất tử cũng là tu sĩ Tiên Hoàng.

Ở Tiên giới, rất nhiều người biết Ngao Dạ là một tên giàu có đội vợ lên đầu, mà Giang Thiếu Bạch may mắn có chút quan hệ thân thích với Ngao Dạ nên mới may mắn tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn.

Bọn họ không nghĩ tới hắn sẽ tiến giai Tiên Hoàng trong thời gian ngắn như vậy. Nếu không phải tử khí tích tụ không tan trong vương thành phù hợp với thể chất của hắn thì đúng là hắn không có khả năng lên Tiên Hoàng trong thời gian ngắn như vậy.

Hiện tại các tu sĩ tới đây đều đang điều tra Tiên Hoàng, tạm thời không ai nghi ngờ hắn. Có điều nếu để người khác phát hiện hắn đã là Tiên Hoàng, vậy thì…

“Đại ca bảo chúng ta rời đi trước, đại ca và Ngao Dạ sẽ đi cùng người Long tộc.” Giang Thiếu Bạch nói tiếp.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Vậy cũng tốt.”

“Cứ để đại ca đi cùng Long tộc.”

Lạc Kỳ đi cùng Long tộc, hắn có thể yên tâm hơn. Nếu hắn bị bại lộ thân phận tộc Bất tử, sau này sẽ rất phiền phức, Lạc Kỳ đi cùng Ngao Dạ an toàn hơn đi với hắn.

“Hình như Ngao Dạ cũng có ý quay về Long tộc.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Hắn về Long tộc cũng tốt.”

Ngao Dạ sắp tiến đến cảnh giới Tiên Hoàng, mà Long vực có không ít tu sĩ Tiên Hoàng, nếu y muốn tiến giai, quay về Long vực tìm tiền bối học hỏi kinh nghiệm sẽ tốt hơn nhiều.

Trong việc tu luyện, có tiền bối chỉ dẫn sẽ giảm bớt rất nhiều khó khăn.

Nói đi nói lại, hắn có thể thuận lợi tiến giai Tiên Hoàng như vậy cũng nhờ có tiền bối tộc Bất tử chiếu cố.

Diệp Đình Vân thấy hắn thả hồn trên mây bèn thắc mắc hỏi: “Sao vậy, đại ca còn nói gì à?”

“Đại ca nói tu sĩ tộc Bất tử đầu tiên là một người cải tử hồi sinh.”

Cậu nghe vậy mở to hai mắt: “Có chuyện này sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ngao Hùng trưởng lão nói vậy.”

“Vậy ngươi là?”

Năm đó xem như hắn đã đi một vòng âm phủ, nếu lời đồn là thật thì có thể giải thích vì sao hắn đến từ hạ giới mà lại có đặc điểm của tộc Bất tử.

***

Không muốn phát sinh thêm sự cố, nhân lúc các tu sĩ Tiên Hoàng còn chưa phát hiện, Giang Thiếu Bạch điều khiển Tinh thần luân rời khỏi tinh vực Ly Thiên.

Từ khi lên Tiên Hoàng, hắn điều khiển Tinh thần luân dễ hơn trước rất nhiều. Trước kia hắn rất hài lòng tốc độ của phi thuyền, nhưng hiện giờ hắn chợt phát hiện tốc độ của Tinh thần luân hơi chậm.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Lão đại định đi đâu?”

Hắn lắc đầu đáp: “Không biết.”

Chuột ngố cạn lời liếc nhìn hắn, sau đó trách móc nói: “Không biết đi đâu? Sao ngươi lại không có lý tưởng, không có mục tiêu như vậy hả?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Con chuột ngốc suốt ngày ăn no chờ chết mà dám chê hắn không có mục tiêu, thế đạo gì thế này!

Hắn quay qua nhìn Diệp Đình Vân: “Chúng ta đi tham quan tinh vực mà tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ từng tung hoành trước kia, được không?”

“Tinh vực Thiên Huyền?”

Khi còn ở Long tộc, Diệp Đình Vân có điều tra về tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, địa bàn của bọn họ ở tinh vực Thiên Huyền. Tiên giới có tổng cộng bốn tinh vực cấp chín, bao gồm Viêm Hoàng, Thiên Ma, Cổ Yêu và Thiên Huyền. Trong số các tinh vực này, ngoại trừ Viêm Hoàng có tình trạng tốt thì ba tinh vực còn lại đều rơi vào tình trạng năng lượng sống đang cạn kiệt.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, chính là tinh vực Thiên Huyền.”

Hắn có thể tìm được cơ duyên tại địa bàn của tộc Bất tử, Diệp Đình Vân mang huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ, có lẽ cũng sẽ tìm được cơ duyên của riêng cậu tại tinh vực Thiên Huyền.

Cậu khó xử nói: “Tinh vực Thiên Huyền đang trong trạng thái phong tỏa.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chúng ta có thể nghĩ biện pháp.” Tu sĩ Tiên Hoàng muốn tìm tài nguyên tu luyện không dễ, gặp khó khăn là chuyện bình thường.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Ngươi biết tinh vực Thiên Huyền nằm ở đâu sao?”

“Không biết!”



Đa Đa liếc mắt nói: “Không biết?! Không biết thì làm sao mà đi hả? Sao ngươi làm việc gì cũng không có kế hoạch vậy?”

Giang Thiếu Bạch lườm chuột ngố, con chuột ngốc nghếch này ồn ào quá.

“Ha, ngươi có kế hoạch, vậy ngươi định làm thế nào đánh bay đống mỡ trong người?”

Đa Đa tức giận trừng Giang Thiếu Bạch, cuối cùng cáu kỉnh bỏ đi.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Trước tiên chúng ta đến tinh vực gần đây thăm dò tin tức về tinh vực Thiên Huyền rồi tính tiếp.”

Hắn gật gù tán thành: “Ừ.”

Hắn mở bản đồ ra xem, chợt nói: “Thật trùng hợp.”

“Cái gì cơ?”

“Tinh vực Huyền Thiên ở ngay gần đây.”

Cậu đề nghị: “Vậy chúng ta đến đó đi, quay lại địa phương quen thuộc cũng tốt.”

Bí cảnh Thương Huyền mở tại tinh vực Huyền Thiên, năm xưa Ngao Dạ đi vào bí cảnh, hai người họ chờ ở bên ngoài rất nhiều năm.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Năm đó chúng ta còn mở một cửa hàng đan dược ở đây.”

Lúc hai người rời đi, hắn thuận tay đóng cửa hàng đan dược, nhiều năm trôi qua, không biết cửa hàng năm xưa có còn không.

Diệp Đình Vân cười nói: “Nếu đã đến thì chúng ta có thể trở lại chốn cũ.”

Giang Thiếu Bạch cười khẽ, thầm nghĩ chuyện tu luyện có đôi khi càng nóng vội càng không thành, có cơ hội thì nên đi xung quanh thăm thú, bồi dưỡng tâm cảnh cũng là chuyện tốt.

***

Hai người điều khiển pháp khí phi hành đáp xuống bên ngoài bi cảnh Thương Huyền. So với năm xưa, các cửa hàng ở đây vắng vẻ hơn rất nhiều.

Cửa hàng đan dược của hai người vẫn còn, chẳng qua hơi cũ nát.

Giang Thiếu Bạch nhìn cửa hàng đan dược mà hắn từng kinh doanh nhiều năm, thầm cảm thán như một giấc mộng.

“Bát Trân Lâu vẫn còn kìa!” Diệp Đình Vân ngạc nhiên nói.

“Không ngờ vẫn chưa đóng cửa.”

Lúc hai người mở cửa hàng đan dược, bọn họ có quan hệ không tồi với Hàn Đông – chưởng quỹ Bát Trân Lâu, hai người thường xuyên đến tửu lâu dùng cơm.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực, tùy tiện lướt vào bên trong tửu lâu: “Hàn Đông đang ở trong.”

Diệp Đình Vân ngờ vực: “Hắn chưa đi sao?” Cậu nhớ năm đó Hàn Đông thường phàn nàn ở đây không có gì chơi, luôn muốn rời đi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Xem ra hắn không đi.”

“Vậy chúng ta vào xem sao.” Cậu nói.

“Ừ.”

Mùi vị thức ăn tại Bát Trân Lâu không tồi, Giang Thiếu Bạch đột nhiên cảm thấy nhớ.

Hàn Đông vừa thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vào nhà, suýt chút nữa cho rằng y bị hoa mắt: “Ngươi… các ngươi?”

Giang Thiếu Bạch nhìn y cười nói: “Hàn đạo hữu, đã lâu không gặp. Không ngờ ngươi vẫn còn ở đây, ta tưởng ngươi đã đi rồi chứ.”

“Đừng nhắc nữa.”

Hàn Đông thầm trợn trắng mắt, nếu không phải tại hai người thì y đã có thể rời đi từ lâu rồi. Có điều ông già nhà y đúng là lợi hại, không ngờ biện pháp ôm cây đợi thỏ lại có hiệu quả. Hàn Đông cảm thán gừng càng già càng cay, sau đó lại nghĩ không chừng ông chỉ là mèo mù vớ cá rán.

“Ta nghe nói các ngươi đi đến Long tộc, sau đó lại cùng Ngao Dạ ra ngoài rèn luyện. Ngao Dạ đâu rồi?” Y hiếu kỳ hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Ngao Dạ không có chí cầu tiến gì cả, ta và bọn họ tách ra rồi.”

Diệp Đình Vân: “…”

Hàn Đông cười cười: “Ra là vậy.”

Y liếc nhìn Diệp Đình Vân, hoài nghi Giang Thiếu Bạch tách khỏi Ngao Dạ là vì muốn hưởng thụ thế giới riêng của hai người. Y nhìn hắn chằm chằm dò xét một lúc, đoán không ra tu vi của Giang Thiếu Bạch bèn dứt khoát mặc kệ không tìm tòi nữa.



“Hai vị có dự định gì mà quay lại chốn cũ vậy?” Hàn Đông tò mò hỏi.

“Trùng hợp đến đây nên quay lại xem sao. Nơi này vắng vẻ hơn nhiều nhỉ.”

“Đúng vậy.” Mấy năm qua không kinh doanh gì được, nếu Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không đến, e rằng y đã không đợi được nữa mà rời đi, bỏ lỡ cơ hội gặp lại nhau.

“Hai vị mau vào đi, tửu lâu chúng ta vừa nhập một số nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, để linh trù sư nấu cho hai vị một bữa.” Hàn Đông ân cần nói.

Giang Thiếu Bạch: “Đa tạ.”

Thịt rượu được bày lên bàn, Giang Thiếu Bạch ăn uống một bữa thỏa thích.

Hàn Đông nhịn một lúc lâu, cuối cùng không kiềm được nói: “Giang đạo hữu, ngươi còn Chân Linh Chi Thủy không?”

“Còn, Hàn đạo hữu muốn đổi?”

Hàn Đông vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Được thôi.”

Hắn đã tìm được Chân Linh Chi Thủy chất lượng cao hơn trong các bảo tàng tại tinh vực Ly Thiên, do đó hắn không quá để tâm đến Chân Linh Chi Thủy tại Hắc Thạch Vực nữa.

Hàn Đông thở phào một hơi, trong lòng thầm mừng rỡ. Y biết sau khi đến Long tộc, Giang Thiếu Bạch đã dùng số lượng lớn Chân Linh Chi Thủy ủ chế thành linh tửu, y khá lo lắng không biết đối phương đã dùng linh thủy hết chưa.

Cuối cùng Hàn Đông đổi một lượng lớn Chân Linh Chi Thủy.

Giang Thiếu Bạch thấy đối phương trân trọng cất Chân Linh Chi Thủy vào, tâm trạng hắn hơi khác thường. Trước kia hắn cũng rất quý trọng Chân Linh Chi Thủy, nhưng sau khi tìm được các bảo vật của tộc Bất tử, hắn không còn quý trọng Chân Linh Chi Thủy như trước nữa.

Hắn bán cho Hàn Đông chính là số Chân Linh Chi Thủy cuối cùng mà năm xưa hắn vất vả lắm mới giữ được tại Long tộc. Kết quả từ khi đến tinh vực Ly Thiên, linh thủy luôn bị nhét dưới đày hòm, nếu không phải Hàn Đông muốn giao dịch thì hắn đã quên luôn rồi. Sau khi lên Tiên Hoàng, Chân Linh Chi Thủy chất lượng thế này không còn nhiều tác dụng đối với hắn.

Hàn Đông tò mò hỏi hắn: “Giang đạo hữu sống ở Long tộc thế nào?”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Tốt lắm, kỳ thật tu sĩ Long tộc rất dễ ở chung.”

Hàn Đông chớp mắt, xem ra Giang Thiếu Bạch sống ở Long tộc không tồi. Quả nhiên người có bản lĩnh thì ở đâu đều sống tốt được.

“Lần này hai vị về đây là muốn mở lại cửa hàng đan dược sao?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Tạm thời chưa có ý định này, ta chỉ quay lại xem thế nào thôi.”

Tuy không cần thiết mở lại cửa hàng đan dược, nhưng hắn cần mài giũa thuật luyện đan. Hắn thu hoạch không ít linh quả cấp tám tại địa bàn tộc Bất tử, phải luyện chế linh quả thành đan dược thì mới có thể phát huy hết tác dụng.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, năm xưa tiến giai đan sư cấp bảy cực kỳ khó khăn, muốn lên cấp tám càng không dễ dàng, hắn nghĩ nếu muốn trở thành đan sư cấp tám, e là phải trà trộn vào các thế lực luyện đan tại Tiên giới mới được.

Hàn Đông gật gù: “Ra là vậy, thật đáng tiếc.”

Y nghĩ hai người luyện chế đan dược có chất lượng rất tốt, giá cả lại phải chăng, đã nhiều năm trôi qua, có lẽ thuật luyện đan của cả hai đã tiến bộ rất nhiều.

Hết chương 461