Giang Thiếu Bạch nhàm chán ngồi nhìn văn kiện, thầm nghĩ mấy công ty bây giờ thật biết cách áp bức nhân viên, thứ bảy cũng không cho nghỉ, kiếm chút tiền quá vất vả.
Giang Thiếu Bạch ném văn kiện qua một bên, chán muốn chết ngồi chơi game Spider Solitaire. Hắn đang chơi thì bỗng cảm thấy khác thường bèn ngẩng đầu lên, không biết Lạc Kỳ đã đứng cạnh hắn từ lúc nào, anh đang quan sát đánh giá hắn, Giang Thiếu Bạch lập tức nhảy dựng.
Tuy hắn không phải là nhân viên thật sự của Thiên Kỳ nhưng chơi game trong giờ làm việc, còn bị cấp trên phát hiện, hắn vẫn có cảm giác chột dạ.
Lạc Kỳ lắc đầu: “Không có gì.” Anh nói xong cầm tách cà phê bỏ đi.
Giang Thiếu Bạch nhìn theo bóng dáng Lạc Kỳ, như có điều suy nghĩ, mơ hồ cảm thấy nét mặt của anh lúc nãy hơi kỳ lạ. Không phải là để ý hắn rồi đó chứ? Không được đâu nha!
“Trợ lý Giang, vừa rồi cậu làm gì vậy?” Một thư ký đến gần hỏi.
“Tôi… xem tài liệu.”
Nữ thư ký bĩu môi, thầm nghĩ giả vờ cái gì, chắc chắn là đang chơi game bị bắt quả tang. Thế là Lạc tổng thiếu không nổi nóng, chứng tỏ chống lưng của Giang Thiếu Bạch rất cứng!
“Trợ lý Giang, người bên Diệp thị đến!”
Giang Thiếu Bạch lập tức phấn chấn, người bên Diệp thị, không biết Diệp Đình Vân có đến không.
Đoàn người bên Diệp thị do Diệp Hà dẫn đầu, mọi người đã đi vào đại sảnh. Giang Thiếu Bạch đi ra, trông thấy Diệp Đình Vân, hắn lập tức vui vẻ kéo cậu đi vào nhà ăn công ty. Diệp Đình Vân vốn chỉ tham gia cho vui, bây giờ bỏ đi cũng không ảnh hưởng gì đến công việc.
Diệp Hà phát hiện em trai bỏ đi cùng Giang Thiếu Bạch, trong lòng hơi vi diệu.
…
Chưa đến giờ cơm trưa, trong nhà ăn rất vắng, nhân viên nhà ăn trông thấy Giang Thiếu Bạch đi vào, vẻ mặt hơi vặn vẹo.
“Cậu ở Thiên Kỳ thế nào?” Diệp Đình Vân hỏi.
“Rất tốt.” Tuy vài thư ký thì không cho là vậy, nhưng hắn thoải mái là được rồi.
“Sao hôm nay cậu lại đến đây?”
Diệp Đình Vân nhún vai: “Anh tôi đến bàn việc làm ăn, tôi thuận tiện đến xem cậu thế nào. Làm việc ở đây vài ngày rồi, có gì tâm đắc không?”
“Có rất nhiều. Phú nhị đại cũng không có gì hay, còn không bằng làm nhân viên bình thường nữa, suốt ngày phải tăng ca, rất vất vả.” Hơn nữa người nhà họ Lạc lại quá đông! Nếu thân phận của hắn bị bại lộ thì sau này sẽ có thêm nhiều mối quan hệ, có lẽ còn phải bỏ tiền tặng quà cáp. Hắn không muốn tốn thời gian cho những người này, thời gian của hắn rất quý báu.
Diệp Đình Vân: “Lạc Kỳ rất kính nghiệp…”
Giang Thiếu Bạch chống cằm, vì “chuyện kia” không được nên anh mới dồn hết tâm trí cho công việc để phân tán áp lực sao? Như vậy không tốt lắm đâu. Hắn phải nghĩ cách tìm linh dược mới được.
“Trình độ của sát thủ Huyết Sát thế nào?” Diệp Đình Vân hỏi.
“Chỉ là một đám vô tích sự.” Sư phụ từng nói hắn có thể xuất sư rồi, đám người kia chẳng làm nên cơm cháo gì đối với hắn.
“Tệ như vậy sao?” Diệp Đình Vân nghi ngờ hỏi.
“Tất cả chỉ là đồ ăn hại, đánh đấm chả được gì, làm tôi không có chút kích thích.” Nhưng cũng có thể do thời gian này hắn đã tiến cảnh thần tốc.
Diệp Đình Vân: “…”
…
Diệp Hà và Lạc Kỳ thương lượng trong phòng họp một lúc lâu, bước đầu đạt thành hiệp nghị hợp tác.
Hội nghị chấm dứt, Lạc Kỳ bảo những người khác ra ngoài trước.
“Diệp tiên sinh, tôi nghe nói Giang Thiếu Bạch là do Diệp thị đề cử đến làm vệ sĩ phải không?”
Diệp Hà cau mày, lo lắng hỏi: “Cậu ta có vấn đề gì sao?”
Lạc Kỳ vội lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ tò mò thôi. Tại sao Diệp thị lại đề cử Giang Thiếu Bạch đến đây? Thật ra thì cậu ta đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”
Dường như thực lực của Giang Thiếu Bạch vượt xa thành viên đội Phi Long rất nhiều. Tuy video hắn đánh cả đám Doãn Hạ Võ đã bị xóa trên mạng nhưng Lạc Kỳ vẫn xem được, mấy thành viên đội Phi Long không chịu nổi một cú của Giang Thiếu Bạch.
Diệp Hà cười nói: “Đình Vân giới thiệu cậu ta, tình hình cụ thể thì tôi không rõ. Nếu Lạc tiên sinh cảm thấy không thích hợp thì tôi…”
“Không phải, tôi chỉ thấy được cậu ta giúp đỡ quá nhiều nên hơi ngại ngùng.” Lạc Kỳ cau mày, trong lòng thầm nghĩ quan hệ giữa Giang Thiếu Bạch và mấy thành viên đội Phi Long dường như không bình thường, có vẻ không cởi mở.
“Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tại sao Giang Thiếu Bạch lại đến đây làm vệ sĩ.”
Diệp Hà hơi áy náy nói: “Chuyện này phải đợi tôi hỏi Đình Vân rồi mới có câu trả lời chính xác…”
Lạc Kỳ gật đầu: “Làm phiền anh rồi. Đúng rồi, tôi nghe nói người nhận nuôi Giang Thiếu Bạch là một lão *bán tiên, có đúng không vậy?”
Diệp Hà lắc lắc đầu: “Bán tiên? Tôi không rõ nữa.”
*半仙: bán tiên: dùng gọi những người hành nghề mê tín dị đoán, bói toán, xem tử vi, thầy mo…
…
Lúc Giang Thiếu Bạch quay lại bàn làm việc thì thấy mấy thư ký cứ nhìn hắn chằm chằm.
“Trợ lý Giang, năng lực làm việc kém là một chuyện, nhưng giờ làm việc mà quang minh chính đại lười biếng thì không tốt đâu.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Hình như hắn hơi quá đáng rồi.
Bộ phận thư ký bận rộn nhiều việc đến nỗi không có thời gian ăn cơm, hắn lại bỏ việc ở đây đi chơi với người của công ty đối tác, có vẻ không hợp tình hợp lý lắm.
“Mọi người muốn ăn cơm không? Tôi đi mua giúp nhé.”
Nữ thư ký hung tợn nhìn hắn: “Đã đặt thức ăn ở gần đây rồi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Thật là hung dữ! Anh trai hắn thật kỳ lạ, đi thuê một người hung dữ như vậy.
…
Tại nhà họ Diệp.
Diệp Hà nhìn chằm chằm Diệp Đình Vân, bị quan sát một lúc lâu khiến cậu không được tự nhiên.
“Anh, có gì thì anh cứ nói thẳng đi, em đang nghe đây.”
Anh lúng túng cười nói: “Đình Vân, tại sao em giới thiệu Giang Thiếu Bạch cho Lạc Kỳ vậy?”
Cậu ngẩn ra, lát sau hỏi lại: “Lạc Kỳ nói gì với anh à?”
Diệp Hà lắc đầu nói: “Không có gì, chẳng qua cậu ta tò mò mà thôi.”
“Giang Thiếu Bạch chủ yếu muốn kiếm chút tiền, em thì lo lắng nếu Lạc Kỳ xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn chúng ta nên mới giới thiệu cậu ta qua đó.”
Diệp Hà: “…” Vì tiền à, chỉ đơn giản vậy thôi sao?
“Sư phụ của Giang Thiếu Bạch làm nghề gì? Bán tiên?”
Diệp Đình Vân nghiêng đầu: “Nghe nói là coi bói, cũng không chính xác lắm. Giang Thiếu Bạch nói ông ta là thầy lang miệt vườn, chắc là làm thêm. Lạc Kỳ hỏi chuyện này luôn à?”
Diệp Hà gật đầu: “Đúng vậy! Dường như Lạc Kỳ rất tò mò về Giang Thiếu Bạch.” Anh do dự một chút rồi bổ dung: “Quan hệ giữa em và cậu ta có vẻ không bình thường nhỉ?”
Diệp Hà thấy cậu khẩn trương như vậy, bất đắc dĩ nói: “A Diểu nói Giang Thiếu Bạch là một tên tiểu bạch kiểm, một tên khốn kiếp. Em khẩn trương cái gì? Chẳng lẽ em và Giang Thiếu Bạch thật sự xảy ra chuyện gì?”
Cậu không chút nghĩ ngợi đáp: “Không có!”
Diệp Hà: “…”
…
Giang Thiếu Bạch đang đứng trong hầm đậu xe đốt hương dẫn hồn, bắt đầu chiêu hồn.
Lần trước lúc đang đánh nhau với đám sát thủ Huyết Sát, hắn cố ý để lại hai người sống để hỏi kẻ chủ mưu phía sau, nhưng hắn vừa hỏi thì đối phương đã chết.
Giang Thiếu Bạch hoài nghi kẻ phía sau đã hạ cấm chế gì đó lên người thuộc hạ, đụng đến loại cấm chế này thì không cứu được. Đối với hắn mà nói, chết rồi cũng không sao, ngược lại càng dễ tiến hành câu hồn.
Giang Thiếu Bạch tìm tòi trong ký ức đám sát thủ, phát hiện chúng đều là tử sĩ được một trại sát thủ huấn luyện. Có vẻ chúng bị hạ cổ trùng mà không biết gì.
Từ ký ức của chúng có thể thấy được, chúng không biết bản thân bị hạ cổ trùng, chỉ biết năng lực của lão đại rất bí hiểm, một khi phản bội thì chỉ có đường chết.
Trong trại huấn luyện, sát thủ lợi hại nhất là thiên cấp, nhưng không nhiều người đạt đến cấp bậc này. Đại ca của tổ chức sát thủ chính là thiên cấp. Từ trong ký ức của những người này, Giang Thiếu Bạch phát hiện chúng rất kính sợ đại ca, nhận định đối phương là người không gì không làm được, ai phản bội chỉ có cái chết.
Giang Thiếu Bạch lại nghĩ tên đại ca này chưa chắc lợi hại, chỉ giỏi tỏ vẻ thần thần bí bí trong nhiều thời điểm. Mà lão này rất ít khi ra tay, hắn đoán năng lực của đối phương chủ yếu dựa vào cổ trùng, thực lực chiến đấu của bản thân thì không được bao nhiêu.
Hắn thầm nghĩ mấy tên sát thủ thuộc hạ thật ngu, vài tên địa cấp lăn lộn trong tổ chức đã lâu mà không biết gì về lão đại. Câu hồn dò hỏi không có được nhiều tin tức có ích, Giang Thiếu Bạch hơi thất vọng.
…
“Giang tiên sinh, sao cậu lại ở chỗ này?” Doãn Hạ Võ đi xuống hầm xe, nơi này hơi âm u ẩm ướt, Giang Thiếu Bạch lại đang thì thầm lẩm bẩm gì đó, khiến anh có cảm giác hơi rợn người.