Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 31



Chương 31: Mới 18 tuổi thôi mà


Muốn nép vào lồng ngực anh


Nép vào thật gần anh


Để kịp yêu trong anh


(Bài hát Những khao khát ấy – Văn Mai Hương thế bản gốc là Em thích Anh tránh bị quét trúng)


...


Giọng ca véo von, ánh nến dịu nhẹ, Tiêu Phong Du ôm Hà Vân Hàm vào ngực, khẽ ngân nga lời hát.


Mấy ngày trước đây thôi, Hà Vân Hàm còn mừng sinh nhật với cô.


Nguyên Bảo còn nhớ, ánh nến của ngày hôm ấy cũng ấm áp như vầy, nụ cười của chị ấy khiến người ta mê muội, mùi hương nước hoa bạc hà trên người tỏa ra thấm vào xương cốt.


Ấy mà giờ đây, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi như đã cách gần cả thế kỷ.


Ở trong ngực của Nguyên Bảo, Hà Vân Hàm dần bình tĩnh lại, không tự mình căng thẳng nữa, đôi mắt cũng dần khép lại.


Tiêu Phong Du biết chị ấy không hề ngủ tí nào, lần này, cô không ngủ ở dưới sàn nữa, mà ôm Hà Vân Hàm nằm ở trên giường.


Hà Vân Hàm như là con tôm mà co quắp người lại, tay còn vô thức mà nắm lấy ga giường, Tiêu Phong Du cầm tay chị ấy, đan tay mình vào, thân người mềm mại như cánh hoa bao bọc chị ấy.


Tuy tay của cô không lớn, nhưng giờ phút này, lại đủ để nắm chặt tay Hà Vân Hàm.


"Vân Hàm..." Tiêu Phong Du hôn lên tóc nàng, "Ngủ đi, em ở bên chị mà, hửm?"


Đêm càng về khuya.


Tiêu Phong Du ôm chặt lấy Hà Vân Hàm.


Gần kề như thế, lại không mang theo tí dục vọng nào.


Giờ phút này, cô không đòi hỏi gì thêm, không đòi hỏi Hà Vân Hàm phải đáp lại, không đòi hỏi lời hứa hẹn từ chị ấy, Tiêu Phong Du chỉ hi vọng...chỉ hi vọng chị ấy an ổn mà thôi.


Tuy Hà Vân Hàm không ngủ, nhưng ở trong ngực của Nguyên Bảo, thân thể của nàng rất thả lỏng, não cũng ở vào một loại trạng thái thả lỏng.


Tiêu Phong Du cơ hồ là một đêm không ngủ, trong lòng cô có rất nhiều ý nghĩ.


Bệnh trầm cảm này của Vân Hàm là gì, tuy cô không có tiếp xúc, nhưng đã từng nghe nói qua.


Chứng bệnh này, ngoại trừ cần dựa vào thuốc men ra, chị ấy còn cần phải mở rộng nội tâm, tự mình tháo nút chết ở đáy lòng ra.


Hết thảy không dễ dàng gì.


Tiêu Phong Du biết, nhưng cô không nhụt chí, ít nhất thì người đã bị cô ôm vào trong ngực, khó khăn to bằng giời, chỉ cần hai người ở bên nhau thì sẽ trôi qua cả thôi.


Đời người dài đằng đẵng như thế.


Còn gì khổ sở hơn mất đi Hà Vân Hàm?


Không có.


Cho nên, cô phải mạnh mẽ lên.


Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phong Du hôn lên tóc của Hà Vân Hàm, lại đứng lên đi nấu cơm.


Có lẽ là một đêm này quá lo âu.


Tiêu Phong Du cảm thấy lồng ngực có loại cảm giác bị nắm đau, nuốt một ngụm nước bọt, trong cổ họng cũng dường như có mùi máu nhàn nhạt.


Cô uống sạch một ly nước chanh lớn, lại mở tủ lạnh ra, tìm một cái bánh mì nhét vào trong miệng.


Cô quyết định một lát sẽ đi mua một ít sản phẩm chăm sóc sức khỏe.


Vốn dĩ độ tuổi này là không cần uống, nhưng vì sau này trường kì chiến đấu, cô cần phải "củng cố" mình trước.


Nguyên Bảo làm việc rất nhanh nhẹn.


Món đầu tiên là trứng gà vàng óng, bánh bao nhỏ mềm xốp, thơm phức, cháo trắng nấu với hột vịt bắc thảo và thịt nạc được nấu nhừ, một vài loại thức ăn tinh xảo.


Tiêu Phong Du lại đi gõ cửa phòng Hà mẹ, dì ấy vẫn không mở cửa như cũ, lại nói một câu: "Mẹ nằm một lát nữa."


Tiêu Phong Du đứng tại chỗ hồi lâu, rõ ràng là dì ấy sợ Vân Hàm cho rằng mình lại làm gì.


Khi Nguyên Bảo quay lại, Hà Vân Hàm đã thức dậy, chị ấy đã thay đồ xong, cột tóc lên, còn trang điểm nhẹ nữa.


Giây phút này, Tiêu Phong Du hơi ngẩn ngơ.


Phảng phất như là chỉ trong nháy mắt, Vân Hàm đã khôi phục.


Hà Vân Hàm xoay người, nhìn em ấy, nói hờ hững: "Chị ổn rồi, em trở về đi, hôm nay chị còn phải đến Thánh Hoàng."


What???!!!


Tiêu Phong Du kích động, đôi mắt hơi tối sầm lại, tay chống vào tường mới đứng vững: "Không được!"


Hà Vân Hàm nhìn em ấy, mặt không cảm xúc, nhưng tim lại như bị xé toạc một lổ hổng lớn.


Là số phận ư?


Tất cả những người tiếp xúc với nhà họ Hà của nàng đều sẽ bị đầy người thương tích, đúng vậy chăng?


Tim Hà Vân Hàm tàn nhẫn, mặt đông lạnh lại, nhìn Tiêu Phong Du: "Em không đi học à? Em không đến Tần Ý sao? Chị không cần em quản, em về đi!"


Sắc mặt của Tiêu Phong Du trắng bệch, cô ngớ ra nhìn Hà Vân Hàm.


Hà Vân Hàm quay đầu, không nhìn vào mắt em ấy: "Chị...chị đã mệt lắm rồi, em đừng tăng thêm gánh nặng cho chị."


Một nhát dao đâm thẳng.


Tiêu Phong Du cái gì cũng có thể chịu, dù khổ, dù mệt đều có thể, nhưng sợ nhất chính là những lời nói như vầy của Vân Hàm.


Trước khi cô rời đi, đã gọi cho Na Na một cuộc điện thoại.


Na Na chỉ nhìn hai người này thì đã hiểu chuyện là thế nào rồi.


Tiêu Phong Du nén đau thương, "Chuyện là như vậy đó...Em về trước đây."


Hà Vân Hàm ngồi trên sô pha cách hai người không xa, có thể nghe thấy rõ ràng những lời Nguyên Bảo nói, nhưng nàng lại không có hành động gì.


Xuất phát từ góc độ bạn bè, Na Na đương nhiên là không muốn Nguyên Bảo rời đi, nhưng nếu như thay đổi vị trí mà nghĩ thử...tình huống của Vân Hàm, Nguyên Bảo còn nhỏ như vậy, em ấy vốn không nên nhận lấy những điều này, những điều em ấy làm đã quá tốt rồi.


Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm, cô đứng dậy, chầm chậm đi ra ngoài.


Na Na muốn gọi em ấy, đồ của Nguyên Bảo vẫn còn để ở đây, Hà Vân Hàm nếu nghe câu này, e là sẽ khổ sở chết đi mất thôi.


Cửa bị đóng sầm lại.


Tiêu Phong Du đi rồi.


Na Na nhìn Hà Vân Hàm ngồi ở trên sô pha, trầm mặc một lúc, cô đi sang: "Vân Hàm...kỳ thực, chị--"


Tất cả những lời nói của cô đều nghẹn lại khi nhìn thấy nước mắt trên mặt Hà Vân Hàm.


Na Na và Hà Vân Hàm đã quen biết nhiều năm, chưa bao giờ thấy chị ấy như thế.


Không biết qua bao lâu.


Hà Vân Hàm khống chế không được cảm xúc, nàng gục đầu xuống, như là nói với Na Na, lại như là nói với một ai khác: "Cứ như vậy đi..."


Cứ như vậy đi...


Chả phải đây mới chính là bộ dạng sống của mình sao?


Chỉ cần Phong Du, em ấy ổn là tốt rồi.


***


Tiêu Phong Du rời khỏi chỗ của Hà Vân Hàm, cô về kí túc xá trước, trùm chăn lên.


Tô Mẫn khẩn trương nhìn ẻm, "Nguyên Bảo, sắc mặt của mày kém quá đấy, mày...mày ăn chưa đó?"


Tiêu Phong Du buồn bực trở mình, "Đừng đếm xỉa tới tao, tao cần ngủ hai tiếng, sau đó mới có sức lực đi chiến đấu."


Tô Mẫn: ...???


What?


Tình huống gì đây trời?


Chiến đấu? Chiến đấu với ai?


Trước khi ngủ, Tiêu Phong Du còn gửi tin nhắn cho chị Phong Khiển, sau khi gửi xong, cô trực tiếp tắt máy ngay.


Tô Mẫn không dám nghĩ nhiều, ngay cả tiết học buổi sáng cô cũng cúp hết, giương mắt nhìn trông coi Tiêu Phong Du.


Tiêu Phong Du thật sự chỉ ngủ hai tiếng, đồng hồ báo thức vừa reo, cô giống như xác chết vùng dậy mà ngồi nhỏm lên.


Tô Mẫn nhìn mà đau lòng, "Haizz, mày dậy lẹ vậy làm chi? Có thấy chóng mặt không? Cho nè." Cô đưa nước qua: "Uống chút nước đi."


Tiêu Phong Du duỗi eo một cái, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch.


Tô Mẫn: "Hà lão sư bên đó..."


"Đừng có nhiều chuyện, bây giờ tao không có thời gian giải thích với mày đâu." Tiêu Phong Du trả ly nước lại cho cô, nhìn Tô Mẫn.


Tô Mẫn cảm thấy Nguyên Bảo như vầy cực kỳ xa lạ, mạnh mẽ bất thình lình xảy ra, cô ôm lấy chính mình: "Mày sao vậy? Đôi mắt nhỏ đang tính toán cái chi rứa?"


Nguyên Bảo bĩu môi: "Tô Mẫn, tao có phải là bạn tốt nhất của mày không?"


Tô Mẫn: ...


Nửa giờ sau.


Tiêu Phong Du thành công thuận lợi mà đem đồ dinh dưỡng chưa mở mà Tô Mẫn tích trữ cả tháng nhét vào trong cái túi lớn, cứ như là địa chủ mà rời đi.


Ngủ dậy, Nguyên Bảo cố ý đến căn tin của trường mua ba cái bánh bao bự, cô ăn ngấu nghiến, dùng khăn giấy ướt lau sạch tay, đi thẳng tới Tần Ý.


Thời gian của cô rất gấp rút, ngay cả thông báo cũng bỏ bớt, trực tiếp xông vào văn phòng của Viên Ngọc.


Cũng may, các bí thư đều biết quan hệ giữa Viên Ngọc và Nguyên Bảo, không có nói gì nhiều.


Viên Ngọc đang cong người tô sơn móng tay lên chân, Nguyên Bảo đột nhiên xông vào, cô bị dọa nhảy dựng, Tiêu Phong Du gào to một tiếng: "Lẹ! Chị, chị ngồi đó, để em làm cho!"


Cô ném túi xách qua một bên, lập tức đi lên, nhấn giữ chân của Viên Ngọc: "Chuyện nhỏ như vầy, sao có thể làm phiền đôi tay mảnh mai của chị em được chứ? Ai da, em nhìn mà không nỡ lòng xiết bao."


Viên Ngọc nghi ngờ nhìn ẻm: "Em...Nguyên Bảo, em đã chịu đả kích gì hả? Sao vậy, Vân Hàm lại làm sao nữa?"


"Ơ hay, miêng thúi nha!" Tiêu Phong Du trực tiếp đem sơn móng tay tô lên ngón chân của Viên Ngọc, cô ngẩng đầu lên, nũng nịu nhìn Viên Ngọc: "Chìn chịt~ Chìn chịt a ~"


Viên Ngọc cả người run cầm cập: "Em...Nguyên Bảo, em bình thường chút coi, muốn với gì thì nói đi."


Tiêu Phong Du hơi thẹn thùng: "Thế thì ngại lém, chuỵ nè, em thật sự muốn nhờ chị giúp một chuyện ó."


Viên Ngọc vừa mới nói chuyện, điện thoại đã reo lên, cô nhìn số người gọi liền giật mình một cái: "Chị của em và chị của chị về rồi nè."


Tiêu Phong Du gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em chính là muốn nhờ chị thuyết phục hai chị ấy giúp em."


Viên Ngọc:...


Cái con nhóc ranh này.


Tiêu Phong Khiển và Tô Tần nửa tiếng sau về tới Tần Ý.


Biểu cảm của hai người khi đi vào đều rất nghiêm túc.


Tô Tần còn tốt hơn một chút, sắc mặt của Tiêu Phong Khiển hơi kém, cô nhìn đánh giá Nguyên Bảo. Mới có bao lâu không gặp, khí sắc sao lại như vầy rồi?


Tiêu Phong Du bị chị mình nhìn mà sợ hãi, cô giơ hai tay lên cao, để lên đầu làm hình trái tim, "Chị, salangheyo!"


Tiêu Phong Khiển: ...


Tô Tần: ...


Viên Ngọc: ...


Con nhóc này rốt cuộc bị sao vậy? Hôm nay, miệng mồm như bôi mật vậy nè.


Nguyên Bảo cực kỳ nhanh nhẹn ngồi lên một bên sô pha, cô ngượng ngùng nhìn mấy người chị: "Hồi còn nhỏ, em đã vô cùng tự hào, mình có ba người chị cao ráo giàu có xinh đẹp, nhưng mà, em trước giờ chưa từng được cưng chiều mà sinh hư, chưa từng đòi hỏi các chị điều gì."


Tô Tần nhìm chằm chằm quan sát em ấy, khóe môi giơ lên.


Viên Ngọc: "Chưa đòi hỏi gì? Hằng năm họp phụ huynh không phải là chị đi tham dự sao? Từ bé đến lớn, số kẹo đó không phải là chị mua sao?"


Tiêu Phong Khiển: "Ha ha."


Nguyên Bảo nhìn Tô Tần, tay xoắn xuýt, "Chị Tô Tần nè, không...nếu nhìn theo địa vị và tình hình trong nhà thì em phải gọi chị một tiếng chị rể."


Vẻ mặt của Tiêu Phong Khiển tái mét, bẻ tay răng rắc, "Cái vụ gì đây hả?"


Viên Ngọc một tay che miệng, nói khẽ: "Vụ trên giường."


Nguyên Bảo:...


Tô Tần tiến lên trước, xoa tóc Nguyên Bảo: "Nguyên Bảo, em rốt cuộc làm sao thế, cứ nói với tụi chị, tụi chị sẽ không trách em đâu."


Ba người chị gái này, chị Tô Tần luôn là có ánh mắt sắc bén nhất.


Tiêu Phong Du bị lời nói ấm áp đó làm cho vành mắt hơi đỏ lên, cô căng thẳng mà nhìn Phong Khiển, nhỏ giọng nói: "Vân Hàm bên đó xảy ra chút chuyện, em muốn...em muốn ở cạnh chị ấy."


Ở trước mặt ba chị gái, cô không cần phải giấu diếm, mà giấu cũng không giấu được.


Tiêu Phong Khiển nghe xong, nhìn em mình, biểu cảm không thay đổi: "Ở cạnh như thế nào?"


Nhìn điệu bộ này của chị ấy, sợ là chị Tô Tần đã nói chuyện của cô và Vân Hàm cho chỉ nghe rồi, Nguyên Bảo thấp thỏm trong lòng: "Em...trường học bên đó, em muốn tạm dừng học một năm, chuyện của công ty trước tiên cũng ngừng lại."


Câu này khiến Tô Tần và Viên Ngọc kinh ngạc. Một năm??? Nguyên Bảo có biết một năm này sẽ ảnh hưởng lớn bao nhiêu, xa bao nhiêu hay không, showbiz là nơi nào hả, biến mất một năm như vậy, nhiệt độ đều sẽ mất hết, rất có thể em ấy chưa trở lại mà đã "nguội" rồi. Còn việc học...tuy rằng hồi nhỏ, Nguyên Bảo cười hi hi ha ha, nhưng thật ra thì cực kỳ hiếu thắng, em ấy liên tiếp nhảy lớp, nên là nhỏ tuổi hơn Tô Mẫn và các bạn cùng trang lứa, ấy vậy mà giờ đây, em ấy muốn tạm ngừng học một năm?


Tiêu Phong Khiển im lặng một hồi, cô nhìn Nguyên Bảo: "Em chắc chứ?"


Nguyên Bảo dùng sức gật đầu.


Tiêu Phong Khiển "Ừm" một tiếng, "Chuyện trường học chị sẽ sắp xếp, chuyện của công ty thì chị Tô Tần của em sẽ sắp xếp." Cô nhìn Tô Tần một cái: "A Tần?"


Tô Tần hiểu ý của cô, đưa ví tiền cho cô.


Viên Ngọc ở bên cạnh nhìn mà buồn cười.


Tiêu Phong Khiển nhận lấy, lấy từ trong ví ra một tấm thẻ: "Đây là tiền em kiếm được mấy năm nay, trước kia chị sợ em tiêu xài hoang phí, luôn giữ giùm em, không ít đâu, em cầm dùng trước đi, nếu còn cần thì nói ra, chỗ chị vẫn còn."


Viên Ngọc vỗ ngực đảm bảo: "Chị cũng có, cái chị không thiếu nhất chính là tiền, một lát chị sẽ chuyển cho em trước 100 triệu."


Nguyên Bảo đáp ứng cái rụp: "Được á!"


Viên Ngọc: ...


Tiêu Phong Khiển ôm lấy em gái mình, cô thở ra một hơi: "Nếu có chuyện gì, đừng tự gánh một mình, nhớ gọi điện cho chị, biết chưa?"


Nước mắt mà Tiêu Phong Du vẫn luôn kiềm nén rơi xuống.


"Em đi đây."


Dù cho có lưu luyến cái ôm của chị mình, Tiêu Phong Du cũng không dám nán lại, cô không yên tâm Vân Hàm bên đó.


Tiêu Phong Khiển gật đầu, Nguyên Bảo hôn lên hai má của chị mình, nhanh như chớp chạy vụt đi.


Tiêu Phong Khiển vẫn luôn bất động, đến khi Nguyên Bảo rời đi, giây phút ấy, nước mắt của cô mới rơi xuống.


Tô Tần đi lại bên cạnh cô, ôm lấy cô: "Em làm sao vậy?"


Tiêu Phong Khiển dựa vào bả vai của Tô Tần, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế cảm xúc của mình: "A Tần...chị biết không? Lúc nãy em nhìn trên đầu Nguyên Bảo có