Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 34



Chương 34: Em bớt quyến rũ chị đi


Hà Vân Hàm yên lặng mà nằm sấp, cả người đều thả lỏng.


Đêm qua, nàng ngủ ở trong lòng ngực của Nguyên Bảo tận một tiếng, giấc ngủ một tiếng này ở trong mắt người khác có thể không tính là bao, nhưng đối với nàng lại là cầu còn không được, hôm nay, nàng cảm thấy thân thể của mình dễ chịu hơn trước kia, áp lực thít chặt đến ngạt thở đã vơi đi nhiều.


Cao Di đã từng nói với nàng không ít lần: "Vân Hàm, cô không hề có bệnh, chỉ là có khúc mắc trong lòng, cô tự dồn mình vào trong ngõ cụt, một bước là thiên đường, một bước là địa ngục, chỉ cần cô sẵn lòng bước ra một bước, tất cả sẽ hoá thành trời cao biển rộng."


Hà Vân Hàm luôn không tin nhưng giờ đây, vì có Nguyên Bảo, tuy não nàng thường rơi vào trạng thái vô tri vô thức, trống rỗng, nhưng quả là không còn nghĩ tới những vấn đề như rời đi là một sự giải thoát nữa.


"Này, này!" Tiêu Phong Du xắn tay áo lên, vì tỏ ra mình thật sự là mát-xa, cô còn cố ý tìm một chai tinh dầu tới, "Vân Hàm, chị vén áo sau lưng lên một chút, em mát-xa lưng bằng tinh dầu."


Hà Vân Hàm chợt cứng đờ, nàng quay đầu nhìn Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cười thuần khiết, hồn nhiên với nàng.


Không chần chừ, Hà Vân Hàm vén áo lên một chút.


Tới giây phút thật sự bắt tay vào làm.


Bản thân Tiêu Phong Du lại hơi run run, cô cảm giác tiếng tim đập của mình lớn đến nỗi Vân Hàm sẽ nghe được, cô nuốt một ngụm nước bọt, tay từ từ xoa bóp lên.


Ở ngày thường, tay của cô luôn ấm áp như túi chườm nóng, nóng hầm hập hơn ai hết, nhưng hôm nay, vì quá khẩn trương, đầu ngón tay của Nguyên Bảo hơi lạnh.


Hà Vân Hàm nằm sấp ở đó, như là con mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của chủ mình, Tiêu Phong Du nghiêm túc mát-xa cho chị ấy, cô là người có chút cơ sở, hồi còn nhỏ, bà nội và chị gái làm việc ngoài đồng, sau khi trở về chân cẳng đều mỏi nhừ, những năm tháng ấy cô tự mình xoa bóp cho hai người họ, dần dần mà cũng nắm được một tí kinh nghiệm.


Tay của Tiêu Phong Du ấn ở trên người rất thoải mái, Hà Vân Hàm híp mắt lại, tinh thần thả lỏng.


Nhưng dần dần...


Nàng cảm thấy có gì đó sai sai.


Lực độ của tay đó giảm dần, cảm giác như mỗi lần qua chỗ nào đều mang theo mang theo một tí trêu ghẹo.


Thân mình Hà Vân Hàm cứng đờ, Nguyên Bảo cảm giác được, "Thả lỏng đi, vừa nãy còn ổn mà."


Hà Vân Hàm khó chịu mà nhúc nhích phía sau lưng, "Không ấn nữa."


Cảm giác thật kỳ lạ.


"Chị đừng cử động mà." Nguyên Bảo đè chị ấy lại, "Còn thiếu mười phút là em mát-xa xong tinh dầu này." Trong lòng của cô vui vẻ, gần gũi với cự ly gần như vầy, cô cảm thấy trên người Hà Vân Hàm không lạnh lẽo như thế nữa, độ ấm bắt đầu nâng lên.


Cảm giác nói không nên lời, như thể dây mây ở dưới đầu ngón tay của Nguyên Bảo khuếch tán ra, cơ hồ là theo bản năng, hai chân của Hà Vân Hàm cuộn lại.


Tay của Tiêu Phong Du dần đi xuống, từ sau lưng đến bên eo...


Cô mới tuổi này, kinh nghiệm tình trường đều là chỗ trống, căn bản là không có thủ đoạn gì.


Nhưng cô không biết, vì yêu sâu đậm, mỗi một cái vuốt ve của người mình thích đã là một loại trêu ghẹo cực cao.


"Chị quay qua đây, em mát-xa xương bả vai đằng trước cho chị." Tiêu Phong Du cảm thấy rất khát, vốn dĩ cô muốn trêu đùa Hà Vân Hàm, nhưng vì sao cô lại cảm thấy khó chịu vậy nè, độ ấm dưới tay ấy, xúc cảm trơn trượt ấy, mềm mại như vậy...


Quả thật là không chịu nổi mà.


Nguyên Bảo cong eo xuống, hôn nhẹ lên lưng Hà Vân Hàm, nụ hôn này, Hà Vân Hàm như là chim bị hoảng sợ, lập tức ngồi dậy, "Em..."


Lồng ngực của nàng nhanh chóng phập phồng, trên mí mắt cũng sóng nước mờ mịt vì động tình, Nguyên Bảo nhìn nàng cười: "Em làm sao?"


Sống chết, bây giờ cô dám nói đi cùng với Vân Hàm, còn có gì là cô không dám nói nữa chứ?


Càng không cần phải nói, đã bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy chị Hà nhà chúng ta phản ứng như thế này? Ngày thường, hoặc là vô tri vô giác, hoặc là thất thần, ngây người, nhìn bây giờ xem, tóc mây không rối, dáng vẻ hai má ửng hồng, thật sự quá quyến rũ.


Tiêu Phong Du chỉ nhìn vào mắt Hà Vân Hàm, mang theo chút nũng nịu mà nói: "Em mới mười tám."


Hà Vân Hàm luôn nói cô nhỏ mà, không nên nhận lấy những thứ này đúng chứ?


Luôn là bằng lòng đem tuổi tác ra nói chuyện, ha hả, hôm nay cô sẽ trừng trị chị ấy.


Mặt của Hà Vân Hàm trước giờ chưa từng đỏ như vậy, nàng còn chưa mặc quần áo vào, giờ phút này, chỉ ngồi đó mềm yếu như vậy, cũng không khoác quần áo, cứ như thể bị người ta bắt nạt.


Nguyên Bảo: "Mười tám tuổi, nên làm gì, Vân Hàm, chị biết không?"


Hà Vân Hàm: ...


Giây phút này, nàng cảm thấy bộ não đã ngủ đông hồi lâu trong nháy mắt khởi động, nàng lập tức ngồi dậy, "Không biết!"


Để lại những lời này, nàng cầm lấy quần áo tùy tiện khoác lên người liền chạy.


Liền chạy...


Tiêu Phong Du đứng tại chỗ cười, nụ cười này là ngọt ngào tự đáy lòng, Vân Hàm của cô...đây mới là dáng vẻ mà Vân Hàm của cô nên có nha.


Hà Vân Hàm đi tắm.


Tiêu Phong Du cũng đi theo, vốn dĩ cô muốn nói tắm chung, nhưng sợ bị giáo huấn, cũng sợ quá nhanh sẽ dọa Vân Hàm nên đành sang phòng bên cạnh tắm.


Loại cảm giác này, cô đã từng có, người mà, thất tình lục dục là rất bình thường, trước đây chỉ là cô quá kiềm chế, nhưng những lời Cao Di nói như là ngọn lửa đã đốt lên con người thật trong lòng cô.


Nguyên Bảo tắm xong, sấy khô tóc, Hà Vân Hàm còn chưa ra khỏi phòng tắm, cô gọi một tiếng: "Vân Hàm?"


Không có trả lời, nhưng mà "crắc" một tiếng, âm thanh khóa trái cửa.


Ui chu choa.


Tiêu Phong Du cười mà ngã lên giường, gì vậy trời, Vân Hàm coi trọng cô như vậy, còn lo sợ cô sẽ xông thẳng vào sao?


Nhân lúc Vân Hàm còn tắm, Tiêu Phong Du làm chút chính sự, trước tiên, cô gọi điện cho chị gái, nói muốn dẫn hai mẹ con chị ấy về quê nghỉ ngơi điều dưỡng.


Tiêu Phong Khiển im lặng một lúc, nhẹ giọng bảo: "Để chị giúo em một bảo mẫu, một mình em chăm sóc hai người họ không mệt à?"


Cô đau lòng em mình, lại không cách nào nói ra.


Nguyên Bảo nghe xong không để bụng, "Đây thì có là gì? Em từ nhỏ đến lớn đã chăm sóc chị và bà nội, người già người trẻ, chả phải em đều vượt qua hết rồi sao?"


Tiêu Phong Khiển: "...Em, con nhóc này."


Nghe giọng của em mình, dường như tâm tình cũng không tệ lắm, Tiêu Phong Khiển im lặng một hồi, lại hỏi: "Nguyên Bảo, em thành công rồi hả."


Nguyên Bảo: ...


Ôi chao! Trời ơi!


Đây đúng là chị ruột của cô! Một câu trúng chóc trọng điểm.


Đầu đây bên kia truyền tới tiếng ồn ào của Viên Ngọc: "Thành công cái gì hả? Nơi nào thành công? Nguyên Bảo, em ăn vạ thành công ở Vân Hàm bên đó rồi à? Nhanh vậy ư?"


Nguyên Bảo: ...


Chị Ngọc ngốc của cô, nhanh ư? Còn không nhanh thì sau này có thằng khác đến hốt.


Cúp máy, Tiêu Phong Du cảm giác trong lòng đã yên tâm hơn nhiều, nhưng mấy chuyện như vầy, cô cần phải hỏi ý kiến của Hà mẹ.


Cô gõ cửa, Hà mẹ mở cửa ra.


Hà mẹ tựa vào trên giường đọc sách, rèm cửa sổ trong phòng kéo lại, phòng cứ như là hang động, không thấy ánh mặt trời.


Nguyên Bảo hơi thấp thỏm: "Dì à, con muốn đưa dì và Vân Hàm đi du lịch một chuyến, về quê của con là thôn Hạ Oa."


"Thôn Hạ Oa..." Hà mẹ sững sờ nhìn Nguyên Bảo: "Quê của con ở đó à?"


Tiêu Phong Du nghe vậy nhìn Hà mẹ, "Dạ đúng vậy..."


Thế nào, Hà mẹ từng đi qua sao?


Hà mẹ trầm mặc một lúc, gật đầu: "Được, hồi đó lúc dì xuống nông thôn cấy lúa đã từng ở một tháng, trưởng thôn của mọi người họ Vương đúng không?"


Tiêu Phong Du nghe vậy vui vẻ ngay, "Dạ, dì, là chú Vương của con, là chú ấy đó."


Tính tuổi tác thì hai người quả thật xấp xỉ nhau.


Tiêu Phong Du: "Dì quen biết chú ấy hở?"


Hà mẹ đầy vẻ đăm chiêu gật đầu.


Tiêu Phong Du: "Chú ấy dốc hết tâm huyết vì thôn của chúng con, đã bỏ ra rất nhiều, nếu quen biết vậy thì tốt quá rồi."


Lúc này, Nguyên Bảo lanh lợi, mấy ngày nay, cô vẫn là lần đầu tiên thấy Hà mẹ chủ động hỏi gì đó, chẳng lẽ, trước đây dì và trưởng thôn từng quen biết? Tính tuổi thì hai người quả thật sấp xỉ nhau, hơn nữa chú Vương...mắt của Tiêu Phong Du lóe sáng, chú Vương mấy năm nay luôn sống độc thân, hồi nhỏ, người ở trong thôn thảo luận sau lưng không ít, nói chú ấy chắc là thân thể có vấn đề, điều kiện tốt như vậy mà vẫn luôn không kết hôn, nửa đường ngặt vì áp lực thật vất vả tìm một người vợ, kết quả người vợ đó không kết hôn mấy ngày đã cuốn hết đồ trong nhà chạy. Sau vụ đó, chú Vương đã nhìn thấu chuyện tình cảm mà thờ ơ nó, cả một lòng đều ở giúp trong thôn giàu có sung túc. Chẳng lẽ...


Trong lòng Tiêu Phong Du đã trình diễn kịch tình cảm bi đát ba mươi ngàn chữ.


Hà mẹ nhìn cô: "Cô bé, cảm ơn con."


Tiêu Phong Du vò đầu, "Không có gì đâu ạ, dì nè, dì gọi con Nguyên Bảo là được rồi."


Hà mẹ gật đầu, bà dần đứng dậy, "Dì đi thu dọn đồ đạc cho Vân Hàm."


"Không cần đâu, để con làm cho!" Tiêu Phong Du khẩn trương gọi dì ấy lại, "Dì à, dì xem bên dì muốn đem cái gì là được."


Hà mẹ sững sờ, chần chừ nhìn Nguyên Bảo: "Con...giúp con bé thu dọn?"


Vân Hàm là con của bà, bà hiểu rõ nhất. Con bé chưa từng nhường ai, dù cho là bạn bè cũng không được chạm vào đồ riêng tư của con bé.


Nguyên Bảo không nghĩ nhiều, "Dạ, dì thu dọn bên dì, con đi xem bên chị ấy trước."


Đã một giờ rồi, Vân Hàm cũng nên ra rồi, lại còn không ra thì ngâm mình hỏng mất.


Không ngoài dự đoán, Hà Vân Hàm đã đi ra, chị ấy đang ngồi trên giường sấy tóc, ánh mắt của chị ấy vẫn luôn nhìn về phía trước, không biết là đang nghĩ gì, nhìn thấy Tiêu Phong Du đi vào, mặt chị ấy đỏ lên.


Tiêu Phong Du vẫn là cực thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng này của chị ấy, "Vân Hàm, em giúp chị sấy tóc nha?"


"Không cần."


Hà Vân Hàm không chút lưu tình mà từ chối, Tiêu Phong Du bĩu môi, cô đi qua, ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu nhìn Hà Vân Hàm: "Chị tức giận hả?"


Tức giận?


Hà Vân Hàm không biết, chỉ là trong lòng có loại cảm giác không sao nói rõ được, đó là cảm giác trước nay chưa từng có, khiến nàng hơi bức bối, thẹn thùng thì nhiều hơn.


Tiêu Phong Du: "Em vừa đi tìm dì, Vân Hàm, khoảng thời gian này, chúng ta về nông thôn tham quan, về quê của em giải sầu đi, được không?"


Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo, im lặng.


Nhìn thấy chị ấy như vầy, Tiêu Phong Du hơi sốt ruột: "Sao? Không chịu à??"


Đừng nói là qua hết cửa ải của những người khác, lại mắc kẹt ở chỗ của Hà Vân Hàm nha.


Nguyên Bảo rất sốt ruột, nếu như là trước đây, cô nhất định sẽ ăn vạ Hà Vân Hàm, quấn lấy chị ấy, lời lẽ hùng hồn mà làm cho chị ấy không thể không theo cô về quê.


Nhưng bây giờ, cảnh đời đổi dời, hết thảy đều không giống nhau, cô phải thay đổi sách lược.


Phải làm sao đây...


Suy nghĩ...


Não của Nguyên Bảo nhanh chóng xoay chuyển, cô đột nhiên nhớ tới trước kia khi chị mình và chị Tô Tần cãi nhau, nếu như chị của cô cực kỳ mạnh mẽ, chị Tô Tần sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa, nhưng nếu như chị ấy tỏ ra yếu thế, chị Tô Tần sẽ một bộ áy náy tự trách, rất nhanh liền nhẹ dạ.


Thử xem sao.


Tiêu Phong Du không hé răng, cô dần dần gục đầu xuống, khóe mắt rơm rớm nước mắt, cô giơ tay lên lau: "Thôi được rồi...em đi hủy vé máy bay, nói với bà nội một tiếng...Haizz, Vân Hàm, chị nghỉ ngơi sớm chút, em...em ra ngoài đi một lát..."


Hà Vân Hàm mím môi.


Tiêu Phong Du cúi đầu, nước mắt nơi khóe mắt rơi xuống sàn, rõ ràng là nói đi ra ngoài nhưng người lại không đi.


Hà Vân Hàm nhìn mà cực kỳ khó chịu, không biết qua bao lâu, nàng gật đầu: "Được thôi."


Kỳ thật thì nơi nào nàng cũng không muốn đi, chỉ muốn ở một mình.


Tiêu Phong Du nghẹn ngào một chút, cô lập tức ngẩng đầu: "Thật không?"


Nước mắt trên gương mặt ấy, Hà Vân Hàm đờ đẫn nhìn, "Ừa."


Nguyên Bảo gật đầu, lập tức vui vẻ lên, "Vậy em giúp chị thu dọn hành lí nha?"


Hà Vân Hàm vẫn gật đầu như cũ.


Giờ đây, trên đời này, đã không có gì có thể khiến nàng kích động, ngoại trừ Nguyên Bảo.


Nàng không muốn nhìn em ấy khóc, những giọt nước mắt ấy như thể rơi trong lòng nàng.


Nguyên Bảo ngồi đó vui vẻ thu dọn đồ đạc, cô vô cùng phấn khởi, vừa nói vừa cười với Vân Hàm, miệng không ngừng nghỉ: "Đem theo một số thứ cần thiết là được, bây giờ trong thôn có chuyển phát nhanh, nếu chúng ta không đủ có thể mua, hơn nữa em cũng có thể đưa chị quay về lấy một chuyến."


Giữa những câu từ của em ấy, đều để lộ ra thời gian của chuyến đi này không phải ngắn.


Hà Vân Hàm nghe xong không nói gì, đối với nàng mà nói, bây giờ ở đâu đều như nhau.


Nguyên Bảo thu dọn đồ đạc đến cuối cùng, đứng dậy: "Chị nhìn xem còn thiếu gì không?"


Hà Vân Hàm lại đột nhiên đi ra phòng khách, Tiêu Phong Du hơi kinh ngạc, chị ấy còn muốn đem theo cái gì? Sao không nói với mình?


Không qua bao lâu.


Hà Vân Hàm đã trở lại, trong tay cầm theo con heo con, "Cái này."


Tiêu Phong Du: ...


"Cái này...hình như là bỏ không vừa." Tiêu Phong Du hơi bối rối, nó phồng lên như vậy, Hà Vân Hàm: "Em đi ra."


Ngữ khí không dễ chịu đó.


Toàn bộ khí thế lập tức phóng thích.


Tiêu Phong Du vội vàng tránh sang một bên, Hà Vân Hàm đi tới ngồi xổm xuống cạnh vali, không chút lưu tình mà đem mứt vỏ hồng, khoai tây chiên, một túi đồ ăn vặt bự của Nguyên Bảo ném ra ngoài, bỏ heo con vào, đóng vali lại. Nàng đứng dậy nhìn Nguyên Bảo: "Được rồi."


Nguyên Bảo: ...


Ngó lên trời, trời cao có thấu.


Giờ thì cô đã hiểu được cái gì gọi là người không bằng heo.


"Nguyên Bảo."


Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Phong Du, Tiêu Phong Du lập tức xoay người, "Dạ?"


Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm vào em ấy, ánh mắt bình đạm: "Sau này không được khóc trước mặt chị."


Tiêu Phong Du vui vẻ trong lòng, người ta vẫn còn xót cho cô kìa.


Hà Vân Hàm: "Dù là diễn kịch cũng không được."


Một ngụm máu kẹt lại cổ họng Tiêu Phong Du.


Ánh mắt của Hà Vân Hàm câu lấy em ấy: "Chị là tâm trạng không tốt, nhưng chị không ngốc."