- Di, mới nửa năm mà thôi, dường như lại lớn hơn một chút.
- Lưu manh!
Khuôn mặt của Thủy Nhạn Ngọc kiều diễm ướt át.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Ngươi có sự tình đứng đắn gì tìm ta?
- Buông ra lại nói!
- Cứ như vậy nói đi, ta cũng đang làm chuyện đứng đắn, ngươi nói chuyện đứng đắn của ngươi a.
Lăng Hàn làm sao lui binh, hắn đã chiếm lĩnh hai tòa cao điểm, đang đo lường nhỏ đây này.
Cả người Thủy Nhạn Ngọc như nhũn ra, muốn đẩy Lăng Hàn ra cũng vô lực, không thể làm gì khác hơn là hung hăng liếc mắt. Chỉ là nàng trời sinh phong tình vạn chủng, liếc mắt cùng mị nhãn không sai biệt lắm, làm cho Lăng Hàn càng thêm hăng hái.
- Ta tiếp một nhiệm vụ, nhưng phải hai người mới có thể hoàn thành, nên mới tìm ngươi.
Nàng cuối cùng nói.
Lăng Hàn không khỏi cười to nói:
- Không phải là nhớ ta, cố ý tìm một lý do muốn cùng ta chung một chỗ chứ?
- Ai nhớ tên lưu manh ngươi!
Thủy Nhạn Ngọc đương nhiên sẽ không thừa nhận.
Lăng Hàn nâng cằm của nàng nói:
- Tiểu nữ nhân, nếu ngươi không nhớ ta, thì sao sẽ tự đưa tới cửa? Hắc hắc, đã đưa tới cửa, ta không ăn ngươi, há không phải có lỗi với tâm ý của ngươi sao!
Hắn bế Thủy Nhạn Ngọc lên, đi vào trong phòng.
Thủy Nhạn Ngọc sợ hãi, sợ Lăng Hàn hiện tại liền đem nàng gạo nấu thành cơm, vội vã giằng co.
- Muốn ta hiện tại không ăn ngươi cũng được, bất quá, ngươi phải bằng lòng vài điều kiện.
Lăng Hàn cười nói.
Thủy Nhạn Ngọc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng vài điều kiện "nhục nước mất chủ quyền" với Lăng Hàn, làm cho khuôn mặt của nàng hồng hồng.
- Bây giờ có thể nói một chút, ngươi nhận nhiệm vụ gì?
Thủy Nhạn Ngọc liếc hắn một cái, mới nói:
- Đi tiêu diệt một nhóm Hải Tặc.
Nàng thở phì phò, ngực vẫn có bàn tay đang du động, làm cho tâm tư của nàng không yên. Nàng liếc mắt nói:
- Ngươi có thể dừng một chút được không?
- Không được!
Lăng Hàn nghĩa chánh từ nghiêm lắc đầu.
- Đã quên vừa rồi ngươi đáp ứng điều kiện của ta sao?
Cái đồ lưu manh này!
Trong lòng Thủy Nhạn Ngọc ô ô gọi, lại không thể không thừa nhận, kỳ thực mình rất thích loại cảm giác này, làm cho nàng vui ở trong đó, chỉ là rụt rè của nữ nhân làm cho nàng muốn cự còn nghênh.
- Học sinh Phá Hư Cảnh không cần hoàn thành bất luận nhiệm vụ gì, nhưng từ tiểu cực bộ bắt đầu, hàng năm đều phải hoàn thành số lượng nhiệm vụ nhất định, nếu không sẽ bị khai trừ học tịch.
Thủy Nhạn Ngọc mạnh mẽ trấn định lại.
Học sinh của Xích Thiên học viện hàng năm phải hoàn thành số lượng nhiệm vụ nhất định.
Đương nhiên, ngươi cũng có thể ở trong vòng một năm hoàn thành lượng lớn nhiệm vụ, sau đó trong vòng mấy năm sau không làm một nhiệm vụ nào, điều này là bởi vì sau khi bước vào Thần cảnh, tùy tiện bế một lần quan chính là vài tháng, thậm chí mấy năm cũng có.
Cũng không thể như vậy liền khai trừ một học sinh thiên tài a?
Nhiệm vụ mà Thủy Nhạn Ngọc tiếp này không tính quá khó, mặc dù nói là tiêu diệt hải tặc đoàn, nhưng không cần diệt sạch, mà chỉ cần tiêu diệt số lượng hải tặc nhất định liền có thể. Nhưng nhiệm vụ này có thể lặp lại, từ từ đội hải tặc này sẽ suy yếu, bị tiêu diệt.
Có điều, đoàn hải tặc này cách Hoàng Đô có chút xa, bộ hành, coi như là Sơn Hà Cảnh cũng phải đi chừng mười ngày.
Trên lý thuyết mà nói, hiện tại Lăng Hàn đắc tội rất nhiều người, còn bị hai đại Hoàng Triều khác coi như cái đinh trong mắt, ra Hoàng Đô, thậm chí ra học viện cũng không an toàn, thực sự không nên chạy đi địa phương xa như vậy.
Nhưng Thủy Nhạn Ngọc biết hắn nắm giữ Không Gian Thần Khí, vậy cho dù bị đuổi giết cũng có thể thong dong tránh né, cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, cả đời trốn ở trong Hoàng Đô chứ? Vậy Lăng Hàn liền thật phế bỏ, ở trong Hoàng Đô, hắn đời này thành tựu chỉ có thể giới hạn ở Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, ngay cả Nhật Nguyệt cảnh cũng không thể đột phá, huống chi là trở thành Tinh Thần cảnh.
Chuyện này, Lăng Hàn biểu thị đồng ý, hắn và Thủy Nhạn Ngọc thỏa thuận, chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc sẽ đi làm nhiệm vụ này.
- Đúng rồi, ngươi cũng đặt ta thắng đúng không?
Lăng Hàn hỏi.
Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, trên khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười.
- Đặt bao nhiêu?
- Một vạn Chân Nguyên Thạch.
Lăng Hàn nhe răng nói:
- Vậy thì biến thành một trăm vạn! Ha ha, kiếm lời không ít.
Một trăm vạn Chân Nguyên Thạch, ngay cả Tả Tướng cũng nhăn mày mới có thể đào ra, huống chi là thế lực ngũ lưu như Thủy gia.
- Nhờ phúc của ngươi.
Thủy Nhạn Ngọc má lúm đồng tiền như hoa.
...
Triệu Luân không chỉ bị đánh bại, hơn nữa còn bị đánh mặt ở trước mặt mọi người, còn bị giày đánh, chuyện này tự nhiên là một tin tức lớn, rất nhanh truyền khắp toàn bộ Hoàng Đô, người người đều đang bàn luận chuyện này, suy đoán Triệu đại tướng quân sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, Triệu đại tướng quân lại phát ra thông cáo, mắng Triệu Luân một trận, phê bình hành vi của hắn, trong lời nói hoàn toàn không có đề cập Lăng Hàn.
Điều này làm cho người của Hoàng Đô rất kinh ngạc, Triệu đại tướng quân từ trước đến giờ hung hăng, hơn nữa chỉ có con trai độc nhất như Triệu Luân, lại sẽ ăn thiệt thòi lớn như vậy?
Sau khi Lăng Hàn biết được, lại lộ ra vẻ cảnh giác.
Triệu đại tướng quân nghiêm trách Triệu Luân, nhìn như đại nghĩa lẫm nhiên, nhưng không đề cập Lăng Hàn chút nào, đây rõ ràng là một loại tỏ thái độ, con trai của ta làm việc không đàng hoàng, ta phê bình, nhưng nhi tử của Triệu đại tướng quân ta là ai cũng có thể nhục nhã sao?
Không đề cập tới Lăng Hàn, có phải cho rằng Lăng Hàn nhất định phải trở thành một người chết không?
Lăng Hàn nghĩ, nếu như chuyện này không phải bởi vì Hồ Phỉ Vân nhúng tay, Triệu đại tướng quân còn có thể phát thông cáo sao?
Vậy thì binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
Hắn vốn muốn biết điều sinh sống, chờ tu vi đi tới lại lộ phong mang. Nhưng ai bảo hắn đầu đội vầng sáng cừu hận, đi đâu cũng sẽ gặp phải sự tình như vậy chứ?
Sau ba ngày, Lăng Hàn đi tới phòng đấu giá.
Phòng đấu giá này là thuộc về hoàng gia, bởi vậy, không người nào dám ở đấu giá giở trò bịp bợm, cũng không có ai không tiền loạn đập, quỵt nợ.
Phòng đấu giá rất lớn, kiến trúc cách cục rất giống đấu võ tràng, trung gian là đài bán đấu giá, mà bốn phía là khán đài. Phía dưới là ghế phổ thông, từ lầu hai bắt đầu chính là phòng khách, tổng cộng có năm tầng.
Lăng Hàn cầm thiệp mời vào cửa, sau đó ở dưới một người hầu dẫn đường, tiến vào một gian phòng khách ở lầu bốn, Lệ Vi Vi và Quý Vân Nhi đã ngồi ở bên trong.