Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1240: Sâm tinh



Một ngày, hai ngày, ba ngày, thời gian lặng yên trôi qua.

Cấm chế của Hồng Vũ Thần Vương Thụ mạnh vượt xa Lăng Hàn dự liệu, tròn hai mười ngày trôi qua, hắn vẫn không thể nào thành công, nhưng ở trong dược sơn đả tọa tu luyện, hơn nữa ngộ đạo dưới Luân Hồi Thụ, cảnh giới của hắn lại đi tới một bước, tu ra con sông thứ năm.

Cực cảnh hậu kỳ!

Chỉ cần tiến thêm một bước, đó chính là cực cảnh đỉnh phong, cực hạn chân chính của Sơn Hà Cảnh, có Thập Tinh lực lượng, có thể sánh ngang Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị sơ kỳ.

- Thực sự là vô tâm cắm liễu liễu xanh tươi a!

Lăng Hàn lắc đầu, cấm chế không có phá vỡ, nhưng tu vi lại tăng vọt.

Không có biện pháp, bọn họ cả ngày ăn thần dược, trọng yếu nhất là còn có Luân Hồi Thụ ngộ đạo, tiến cảnh muốn chậm cũng chậm không được.

Tiến cảnh của Thủy Nhạn Ngọc cùng Hồ Phỉ Vân cũng rất nhanh, người trước lặng yên bước vào Đại viên mãn, tính thời gian nàng tu luyện, đây là một thành tựu kinh người, chờ trở lại Lẫm Thiên Tông, nói không chừng sẽ được liệt vào đệ tử trọng điểm.

Hồ Phỉ Vân thì bước vào cực cảnh.

Nàng là phân thân của Loạn Tinh Nữ Hoàng, kỳ thực ở bước này đã đi qua chín lần, hiện tại lại đi lần thứ mười tự nhiên rất dễ dàng, chỉ là lúc độ Thiên Kiếp để cho nàng gà bay chó sủa, có thể nói vô cùng thê thảm.

Không có Loạn Tinh Nữ Hoàng nhập chủ, nàng hoàn toàn chính là cặn bả.

Như cái gọi là thiên tài Nhất Tinh, thiên tài Nhị Tinh, chính là có thể vượt cảnh giới một hai trình tự chiến đấu, mà phần lớn người là cảnh giới tương đương thực lực. Nhưng Hồ Phỉ Vân thì sao? Quả thực chính là một sỉ nhục của giới võ đạo!

Chiến lực của nàng so với cảnh giới thấp hơn chí ít một hai trình tự, có thể coi là xuẩn tài âm tinh cấp.

- Người ta mới không phải xuẩn tài, chỉ là người ta không muốn đánh nhau mà thôi!

Nàng tự biện hộ như thế, lại vẫn bị Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc pha trò, ngay cả Tu La Ma Đế cũng dám chê cười vị "chủ mẫu" này.

Bất quá, coi như là xuẩn tài âm tinh cấp, nhưng ai bảo nội tình của nàng quá mạnh mẻ, vẫn có thể nhẹ nhàng trấn áp Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn, cực cảnh chính là cực cảnh, người đi tới bước này, ở trước mặt Sơn Hà Cảnh khác chính là Nhật Nguyệt Cảnh.

Thủy Nhạn Ngọc không ngừng hâm mộ, nàng có tự mình hiểu lấy, dù cố gắng nữa cũng không có khả năng thẳng tiến cực cảnh, nhưng Hồ Phỉ Vân ngu ngốc như vậy, không cần tốn nhiều sức liền bước vào.

- Thê tử, đừng nản chí, tình huống của nàng đặc thù!

Lăng Hàn an ủi.

Mặc dù Thủy Nhạn Ngọc biết điểm ấy, nhưng nhìn dáng dấp ngây thơ của Hồ Phỉ Vân, vẫn để cho nàng không thể tiếp thu.

Lại mười ngày sau, Lăng Hàn rốt cục thành công giải khai cấm chế, thu gốc thần dược kia vào Hắc Tháp.

Ở trong Hắc Tháp, ý tứ gốc Thần Thụ này chân chính thuộc về hắn.

Tâm tình của Lăng Hàn mừng rỡ, hôn Thủy Nhạn Ngọc một cái nói:

- Đại công cáo thành, hôn một cái nào.

- Tiện nam vô sỉ, ăn bản tọa một cước!

Hưu, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng quát chói tai, một bóng trắng lao tới, tốc độ cực nhanh.

Nói là "ăn bản tọa một cước", nhưng nhìn bóng trắng lớn nhỏ, tuyệt đối không giống như là một người.

Lăng Hàn muốn tránh đã không kịp, lúc này dùng Khoái Tự Kiếm Quyết, lấy chỉ làm kiếm chém về bóng trắng.

Ông!

Ngón tay cùng bóng trắng chạm nhau, nhất thời tạo thành một trùng kích cường đại, thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch, kình phong bắn ra bốn phương tám hướng, làm Thủy Nhạn Ngọc cùng Hồ Phỉ Vân liên tiếp lui về phía sau, tay áo phiêu phiêu.

Lúc này Lăng Hàn mới nhìn rõ dáng dấp của bóng trắng, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây quả thật không phải một người, mà là một gốc thần dược, hình nhân sâm, nhưng cư nhiên mọc hai cái đùi, hai tay, hơn nữa đầu nhân sâm cũng hóa ra một gương mặt người.

Dựa vào, thần dược thành tinh rồi!

- Yêu Sâm, còn không mau đến trong bát!

Lăng Hàn cười to, gốc Thần Sâm kia cư nhiên tiến hóa đến nông nỗi này, phẩm cấp tất nhiên cực cao, ăn một gốc có thể để người trực tiếp tăng vọt một hai tiểu cảnh giới hay không?

- Xú nam, muốn ăn gia gia nhà ngươi, ngươi còn phải tu luyện một vạn tám ngàn năm!

Gốc nhân sâm này phẫn nộ quát.

- Còn không buông nữ nhân kia ra, để đại gia đến!

Ta sát!

Lăng Hàn đạp tới một cước:

- Ngươi một gốc lão sâm, lại còn muốn cua thê tử của ta?

- Ai nói là thê tử của ngươi, rõ ràng là nữ nhân được đại gia coi trọng, đó chính là đồ ăn trong bát của đại gia!

Nhân sâm không cam lòng tỏ ra yếu kém, một bên triển khai thân pháp, tránh công kích của Lăng Hàn.

Lực lượng của nó không mạnh, nhưng tốc độ thực quá nhanh, Lăng Hàn phải sử dụng Khoái Tự Kiếm Quyết mới có thể theo kịp, mà Lôi Đình kiếm pháp bởi vì không thể dung hợp tới mức tận cùng với Khoái Tự Kiếm Quyết, bởi vậy Lăng Hàn không dùng.

Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch, nhân sâm không ngừng công kích, bất quá nó đánh ra cũng không phải nguyên lực, mà là Thiên Địa quy tắc, hóa thành vô số đạo Thần Liên, bắn về phía Lăng Hàn.

Này rất khôi hài, một gốc nhân sâm cư nhiên xoay quanh Lăng Hàn không ngừng công kích, thân hình như điện, xuất thủ như điện, mau đến đáng sợ.

Nhưng càng làm cho người dở khóc dở cười là, gốc nhân sâm này lại còn là một sắc quỷ.

- Lão sâm, bản thiếu ăn chắc ngươi!

Lăng Hàn lấy chỉ làm kiếm, không ngừng công kích, hắn cũng không muốn thương tổn đến gốc thần dược này, hiển nhiên, đã sinh ra linh trí, dược hiệu tuyệt đối rất kinh người.

Thọ mệnh của Thần dược vượt xa võ giả, như thần dược cấp một liền đối ứng Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, nhưng thọ nguyên của thần dược cấp một tối đa có thể cao tới trăm vạn năm.

Nhưng cũng vì vậy, thần dược cũng rất khó uẩn sinh ra thần trí, này là Thiên Địa quy tắc, thọ nguyên của ngươi cao, bản thân chỉ sẽ rất yếu đuối, này là cái giá.

Bởi vậy, gốc thần dược này cư nhiên có linh trí, có thể thấy không biết sống bao nhiêu năm, mở ra linh trí mông lung, chậm rãi tu luyện, rốt cục có thể tự do hành tẩu, còn nắm giữ Quy Tắc Chi Lực.

Siêu cấp lão sâm, tuyệt đối đại bổ.

- Phi! Ngươi cái thối tiểu quỷ, ăn chân của gia gia ngươi đi!

Lão sâm đá ra một cước, ánh sáng quy tắc cường đại.

Lão sâm công kích cực nhanh, nhưng phòng ngự của Lăng Hàn mạnh, cực cảnh há có thể như người thường, một người một sâm triền đấu, khó phân thắng bại, càng đánh càng kịch liệt.

Thủy Nhạn Ngọc cùng Hồ Phỉ Vân đều sợ ngây người, gốc lão sâm kia cũng có thể mạnh như vậy?

Cái quỷ gì a!

- Sách, Hàn huynh, không ngại ta ra tay chứ?

Một thanh âm ôn nhu vang lên, cực kỳ động nhân.

============