Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1729: Một đòn đánh giết (Thượng)



Oành oành oành oành!

Thái Miểu bị bạo oanh, lực khôi phục của hắn xác thực kinh người, nhưng không chịu nổi bị mười Nữ Hoàng đồng thời vận chuyển Tiên thuật oanh kích, rất nhanh bắt đầu trong miệng phun máu, sau đó cả người phun huyết, có thể rõ ràng nhìn thấy, thân thể Thái Miểu đều biến hình, có từng ngón từng ngón xương gãy đâm ra.

- Ta là bất bại!

Thái Miểu giận dữ hét, hắn còn muốn chấn chỉnh lại kỳ phong, nhưng ngơ ngác biến sắc, lực lượng của hắn đột nhiên bắt đầu đi xuống dốc, hơn nữa là một tiết ngàn dặm, trong nháy mắt liền rơi xuống đáy vực.

Đừng nói vô địch thiên hạ, ngay cả trạng thái nguyên bản cũng kém xa tít tắp.

Hắn trong nháy mắt già nua, da dẻ trở nên lỏng lẻo, tóc hoa râm, trên mặt tất cả đều là nếp nhăn, trong nháy mắt liền thành một người thường sắp chết.

- Ạch...

Hắn giẫy giụa muốn bò lên, nhưng một chút khí lực cũng không có, chỉ phí công mà thôi.

Hắn bị Nữ Hoàng đánh tới cực hạn, chiến một trận vẫn không có chung kết, tinh khí sinh mệnh liền không đủ sức cầm cự hắn tiếp tục thiêu đốt, không chỉ có thể trở về nguyên hình, hơn nữa còn biến thành phàm nhân.

Nữ Hoàng vung tay lên, chín thân dồn dập trở về trong cơ thể, nàng cũng không thèm nhìn tới Thái Miểu, trực tiếp đi về bên người Lăng Hàn, theo hắn ngồi xuống, khí phách thu lại, đã biến thành một tiểu nữ nhân ôn nhu.

- Khặc! Khặc!

Giữa trường, Thái Miểu còn thổ huyết, tu vi của hắn hoàn toàn biến mất, lại thêm bị thương nặng như vậy, đã cách cái chết không xa.

Hắn nhìn phương hướng Hồ Lạc, còn làm mộng đẹp, chờ mong Hồ Lạc sẽ xuất thủ cứu hắn, nhưng cái này tự nhiên chỉ là một ảo tưởng, người Hồ gia chỉ cười gằn, bọn họ nguyên bản cũng chỉ coi Thái Miểu là một con chó săn, làm sao có khả năng lưu ý sinh mệnh của một con chó.

Tinh Sa Đại Thánh lại nhìn về phía Minh Tâm Thánh Nhân gật gật đầu, Minh Tâm Thánh Nhân hiểu ý, thân hình nhảy ra, xách Thái Miểu lên, Thánh lực trong cơ thể phun trào, tạm thời áp chế thương thế của Thái Miểu.

- Người này... Không thể chết tiện nghi như vậy!

Hắn nói như thế.

Nhiều học viên còn tưởng rằng Minh Tâm Thánh Nhân muốn cứu Thái Miểu, nghe nói như thế không khỏi gật đầu, đúng, phản bội Vũ Viện nào có thể chết dễ dàng như vậy?

Ngươi không phải rất hung hăng sao? Hiện tại lại hung hăng a!

Hồ Lạc không để ý chút nào, phất tay một cái nói:

- Tiếp tục.

Một tên tộc nhân Hồ gia tung người ra, hắn vòng quét mọi người, cuối cùng chăm chú vào trên người Lăng Hàn nói:

- Tại hạ Hồ Dương Trần, muốn lãnh giáo Lăng huynh một chút.

Hạ quyết tâm rồi sao!

Lăng Hàn cười nhạt, đứng lên nói:

- Nếu ngươi gấp muốn chết như thế, ta há có thể không thành toàn ngươi?

Hồ Dương Trần không khỏi giận dữ, hắn là Hằng Hà Cực Cảnh, càng tu ra gần ba trăm vạn ngôi sao, ngươi chỉ là Hằng Hà Cảnh đại cực vị, tại sao tự tin như vậy?

Không sợ chém gió to quá gãy lưỡi sao?

- Vậy liền đến chiến một trận!

Hồ Dương Trần nhìn Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay, hắn có nhiệm vụ, là đẩy Lăng Hàn vào tuyệt cảnh, vậy bất kể là ai đứng phía sau của Lăng Hàn, liền nhất định sẽ hiện thân.

Tinh Sa Đại Thánh cùng mười Thánh không cần lo lắng, tự nhiên có Lão tổ trấn áp.

Lăng Hàn nhảy ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

- Lăng Hàn, cho ngươi một lời khuyên, giao ra bảo tàng của Thiên Hà Vương, có thể lưu ngươi toàn thây.

Hồ Dương Trần từ tốn nói, dưới cái nhìn của hắn, trận chiến đấu này tự nhiên là sự tình nắm chắc, căn bản không đáng hắn coi trọng.

Hắn là tu ra gần ba trăm vạn ngôi sao!

Lăng Hàn nhìn Hồ Dương Trần một chút nói:

- Đã như vậy, ta cũng cho ngươi một lựa chọn, ngươi muốn bị băm thành tám mảnh, hay lột da tróc thịt?

Đối chọi gay gắt, không chút nào yếu thế.

Nhiều học viên đều dùng sức siết nắm đấm, chỉ cảm thấy hả giận. Trước bọn họ bị áp chế quá ác, Hồ Lạc chỉ tùy ý mà làm, liền để Thái Miểu suýt nữa siêu thần, đánh bại nhiều bá chủ, may là Nữ Hoàng rất cường lực, trấn áp Thái Miểu.

Nhưng Thái Miểu dù sao cũng là đệ tử Vũ Viện, cho dù trấn áp thì đã có sao, chỉ có thể nói là giải quyết một tên phản đồ, đối với Hồ gia hoàn toàn là không đến nơi đến chốn. Nhưng nếu có thể chém giết Hồ Dương Trần, vậy sẽ đánh đau Hồ gia.

Đương nhiên, đại bộ phận người cũng chỉ nghĩ mà thôi, một vị Thánh Vương ở bên cạnh, Lăng Hàn dám hạ sát thủ sao? Coi như dám, có thể đắc thủ sao?

Trước đó người Hồ gia khoanh tay đứng nhìn, là bởi vì bọn họ căn bản không để Thái Miểu ở trong lòng, nhưng Hồ Dương Trần làm sao có khả năng giống nhau?

- Miệng lưỡi bén nhọn!

Hồ Dương Trần cười lạnh nói, hắn hơi suy nghĩ, Tinh Hà hiện lên, vù, vô số ngôi sao ở trong Tinh Hà tỏa ra ánh quang rực cháy.

- Phốc!

Hết thảy học viên đều phun ra ngoài, từng cái từng cái há to miệng, hoàn toàn không thể tin tưởng.

Gần ba trăm vạn ngôi sao!

Cái này không phải lực lượng của Thánh cấp sao?

Chẳng trách hắn dám lớn lối như vậy, chẳng trách Hồ gia trâu bò như thế, chỉ nhìn điểm này, mỗi người đều phải viết chữ phục.

Quá mạnh mẽ.

Lăng Hàn... Làm sao cũng không thể là đối thủ a.

- Lăng sư huynh, hắn là Hằng Hà Cực Cảnh, ngươi mới đại cực vị, trận chiến này không công bằng.

- Đúng, không công bằng, không cần đánh.

Rất nhiều người nhìn Lăng Hàn nói, cậy mạnh chọi cứng, chỉ là chịu chết mà thôi.

- Hiện tại còn muốn trốn?

Hồ Dương Trần cười gằn, một chưởng vỗ ra, lực lượng Tinh Hà phun trào, hóa thành một Thanh Điêu to lớn, tóm về phía Lăng Hàn.

Trong ánh mắt của Lăng Hàn lướt qua một đạo hàn mang, dưới chân bạo phát toàn lực, đột nhiên phóng về phía Hồ Dương Trần.

Thanh Điêu oanh đến, Lăng Hàn không tránh không né.

Đây là tự tìm đường chết sao?

Hồ Dương Trần cười gằn, nhiều học viên lo lắng đề phòng.

- Trục xuất!

Lăng Hàn nhẹ nhàng nói một tiếng, khi Thanh Điêu tập kích đến trước người hắn lại đột nhiên biến mất, xèo, hắn không bị ngăn cản mảy may, đã đi tới trước người Hồ Dương Trần.

Sao có thể có chuyện đó!

Hồ Dương Trần trừng lớn hai mắt, làm sao cũng không thể nào tin nổi, công kích của mình lại biến mất không còn tăm hơi! Nếu bị hóa giải, tránh khỏi, hắn cũng có thể tiếp thu, thậm chí đã sớm chuẩn bị hậu chiêu, nhưng không ngờ tới Lăng Hàn lại có thể từ chính diện trực tiếp giết tới.

Hoàn toàn ngoài ý muốn, đánh hắn một cái trở tay không kịp.

Oanh, Lăng Hàn một quyền đánh tới.

- Hừ!

Hồ Dương Trần không chút kinh hoảng, tuy hắn có chút bị động, nhưng lực lượng của hắn không biết nghiền ép Lăng Hàn bao nhiêu lần, coi như hiện tại chỉ có thể sử dụng một phần vạn lực lượng cũng có thể nghiền ép Lăng Hàn.