Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1749: Trọng gia đến



Nhưng Thánh Nhân này không xa lạ, là Vô Tướng Thánh Nhân.

Lăng Hàn nghe tin liền đi tìm Vô Tướng Thánh Nhân, vị Thánh Nhân này sắc mặt tái mét, bị thương rất nghiêm trọng.

Lăng Hàn nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì?

Nhiều năm qua Lăng Hàn xem Vô Tướng Thánh Nhân là thầy tốt bạn hiền, với tính cách bao che của hắn thấy bộ dạng Vô Tướng Thánh Nhân như vậy tất nhiên rất giận.

Vô Tướng Thánh Nhân khẽ thở dài:

- Ta vừa vào Thánh liền đi tìm ba nghịch đồ báo thù, kết quả...

Kết quả là rất tệ.

Lăng Hàn gặn hỏi mới biết trong ba đệ tử cũ của Vô Tướng Thánh Nhân có một người trùng kích Thánh vị nhưng không thành, đã chết nhiều năm rồi. Hai đệ tử khác thì rất xuất sắc, chẳng những tiêu hóa đạo quả trước kia của Vô Tướng Thánh Nhân, còn lên một bậc trở thành Trung Thánh.

Vô Tướng Thánh Nhân không báo thù thành công ngược lại bị truy sát, nếu không phải Thánh Nhân tốc độ ngang ngửa nhau thì gã không đơn giản là bị thương nặng, gã vốn không trốn về được.

Vô Tướng Thánh Nhân chờ mòn mỏi bao nhiêu năm khó khăn lắm mới lại thành Thánh, nhưng sao báo thù trở nên xa xôi quá, khiến gã rất ức chế.

Chờ đến Trung Thánh mới đi báo thù nữa sao?

Vô Tướng Thánh Nhân không có tự tin, bước vào Thánh cảnh muốn đi thêm một bước khó khăn lớn biết bao. Đã qua bao nhiêu ức năm, hai đồ đệ của gã chỉ mới vào Trung Thánh, nếu Vô Tướng Thánh Nhân muốn từng bước đuổi theo trước không bàn tới có làm được không, ít nhất cũng phải mấy ức năm sau.

- Phải tin vào mình!

Lăng Hàn vỗ vai Vô Tướng Thánh Nhân:

- Chờ ta vào Thánh cảnh sẽ nghiên cứu đan dược Thánh cấp, làm ra Thánh dược có thể tăng tốc độ đột phá, cho ngươi có thể bắt hai đồ đệ chết tiệt kia, treo chúng lên đánh.

Thù sâu như thế phải tự mình báo, mượn tay người khác thì không trút giận được.

Vô Tướng Thánh Nhân gật đầu, gã khá tin vào Lăng Hàn. Vô Tướng Thánh Nhân rất là cảm khái quyết định ngày xưa của mình thật chính xác, hiện tại chẳng những trở về Thánh Nhân vị còn bước hướng Trung Thánh, Đại Thánh trong tầm với.

Lại mấy ngày nữa, kim quang đại đạo lần thứ hai trải đến.

Cái này!

Đám Thánh Tinh Sa Đại Thánh thầm giận, có nên dán thông báo Thánh Nhân rảnh rỗi đừng quấy rầy ngay trước Mộc Đồ tinh không? Cứ từng người đến mãi không ngớt!

Ong ong ong ong ong!

Khí thế đáng sợ ập đến, Thánh Nhân mới đến này không phải Tiểu Thánh.

Tinh Sa Đại Thánh không vui khịt mũi ức chế khí thế kia:

- Hừ!

Một thanh âm ngạo nghễ vênh váo vang lên:

- Bổn tọa là Trọng Dã đến từ Khai Vân cấm địa!

Tinh Sa Đại Thánh mở miệng nói:

- Trung Thánh nho nhỏ, không hiểu lễ độ sao?

Kim quang đại đạo biến mất, hiện ra một nam nhân trung niên, vóc dáng thon dài, mặt mày rất tuấn tú. Nam nhân trung niên chắp hai tay sau lưng, không hề sợ Tinh Sa Đại Thánh.

Nam nhân trung niên nói:

- Lão tổ nhà bổn tọa là Thánh Vương, lần này bổn tọa cố ý phụng mệnh của lão tổ đến, ngươi xem thường bổn tọa tức là xem thường lão tổ nhà bổn tọa, ý của ngươi là vậy sao?

Tinh Sa Đại Thánh rất bực mình, có lão tổ Thánh Vương bộ giỏi lắm sao?

Nếu Tinh Sa Đại Thánh chỉ có một mình thì sẽ không mặc cho một Trung Thánh vênh váo, muốn xử sao thì xử. Nhưng Tinh Sa Võ viện là tâm huyết của Tinh Sa Đại Thánh, không thể buông nó, bỏ nó được.

Nên Tinh Sa Đại Thánh không nổi giận, trầm giọng hỏi:

- Đến vì chuyện gì?

Trọng Dã lạnh lùng nói:

- Kêu ác tử Lăng Hàn ra đây!

Dám giết người của Khai Vân cấm địa bọn họ, hừ!

Tinh Sa Đại Thánh cứng họng, tại sao điểm danh tiểu tổ tông này? Tinh Sa Đại Thánh phục rồi, Lăng Hàn thật biết gây sự. Như Tinh Sa Đại Thánh mười mấy năm trước chưa từng gặp Thánh Vương, nhưng từ khi Võ viện có Lăng Hàn thì Thánh Vương giá rẻ không cần tiền chui ra. Bình thường thấy mặt còn không có chứ nói gì đắc tội, nhưng Lăng Hàn thì hay rồi, cứ dăm ba hôm lại chọc vào tồn tại như vậy, thể chất kiểu gì vậy? Trời sinh kỵ Thánh Vương sao?

Có tiếng cười khẩy nói:

- A, Trọng gia rốt cuộc tìm đến.

Lăng Hàn xuất hiện, Nữ Hoàng, Thiên Phượng Thần Nữ đi theo bên cạnh. Một vị Trung Thánh tìm đến, các nàng không yên tâm để hắn đơn độc đi đối mặt.

Trọng Dã nhìn Lăng Hàn ngay, con ngươi co rút. Đúng như trong hình ảnh ký ức, đây là một tiểu bối chưa bước vào Sáng Thế cảnh.

Rất khó tin là Hằng Hà cảnh có thể đồ Thánh Nhân, luật thép võ đạo đi đâu rồi? Có điều tiểu tử này chỉ có sức chiến đấu đỉnh Tiểu Thánh, giết Trọng Bát Độ đã là cực hạn của hắn, gặp Trung Thánh thì không có chút phần thắng nào, vì lúc trước hắn bị Long Gia Lão Tổ một bàn tay đánh bay.

Trọng Dã lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, kiêu ngạo nói:

- Đã thấy bổn tọa sao không mau quỳ xuống nhận cái chết!?

Lăng Hàn mỉm cười hỏi:

- Nhà ngươi có biết nói lý không vậy?

- Đạo lý?

Trọng Dã cười khẩy nói:

- Ta đường đường là Trung Thánh, lời ta nói là đạo lý! Thêm nữa ngươi giết người của Trọng gia ta, chẳng lẽ còn muốn sống?

Trọng gia không bằng cấm địa khác, vì thời gian thành lập ngắn, trong gia tộc chỉ có một vị Thánh Vương, không có Đại Thánh nào. Trừ Thánh Vương ra chỉ có hai Trung Thánh, bốn Tiểu Thánh.

Nên Trọng Bát Độ rất được xem trọng, tương lai có dư sức trở thành Đại Thánh, thậm chí thành tựu Thánh Vương.

Nhưng bây giờ Trọng Bát Độ chết trong tay Lăng Hàn.

Lăng Hàn phải chết!

Không chỉ Lăng Hàn, những ai liên quan đến hắn đều phải chết, không giết máu chảy thành sông làm sao xứng với uy danh của Khai Vân cấm địa?

Nơi này có một Đại Thánh nên Nữ Hoàng tạm thời không chọc vào, lần này gã sẽ chỉ trấn áp Lăng Hàn rồi mang về Khai Vân cấm địa huyết tế. Khai Vân Vương sẽ tự mình giáng lâm, xóa sổ tất cả sinh mệnh trong hành tinh này.

Uy cấm địa không thể xúc phạm, nếu ai phạm thì chém tận giết tuyệt, không mọc một cọng cỏ!

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Ngươi nói vậy thì ta yên tâm, ta thích nhất là đạp lên ác bá như ngươi, cảm giác trừ hại cho dân rất tuyệt vời.

Trọng Dã cười khẩy nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi cho rằng có một Đại Thánh ở bên cạnh thì bổn tọa không dám đụng ngươi sao?

Trọng Dã cho rằng Lăng Hàn ỷ vào Tinh Sa Đại Thánh, gã nhếch mép cười khẩy.

Tinh Sa Đại Thánh dám nhúc nhích không?

Trọng Dã liếc mắt qua, chợt con ngươi co rút.

Hai nữ Thánh Nhân!

Ui, đẹp quá!

Trọng Dã chỉ lướt qua mặt Thiên Phượng Thần Nữ sau đó ngừng lại trên mặt Nữ Hoàng, tim đập nhanh.

Tuyệt sắc, thật là tuyệt sắc!

Trọng Dã là Thánh Nhân, vốn nên là trời sập trước mắt cũng không dao động, nhưng bây giờ tim của gã đập rất nhanh như mối tình đầu, như lần đầu tiên hợp hoan với nữ nhân, làm trái tim võ đạo của gã mất sạch chỉ còn bản năng bẩm sinh.