Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1763: Truy kích Khai Vân Vương



Tất cả Thánh Vương giật mình da đầu tê dại. Đây là sức chiến đấu thật sự của Lăng Hàn, không giống như sử dụng át chủ bài bị hạn chế về thời gian, có thể đánh nhau không ngừng nghỉ.

Muốn làm một vị Thánh Vương đánh đến kiệt sức thì phải kịch liệt đến mức nào? Dư sức đánh mấy trăm năm. Trong thời gian đó dù Lăng Hàn không đánh lại chẳng lẽ hắn không tìm được cơ hội chạy trốn sao?

Tiêu rồi, Thánh Nhân trẻ tuổi này nổi lên đã không thể ngăn cản nữa. Hiện tại hắn mạnh như vậy, thêm vài năm nữa nguyên Cổ giới sẽ lấy hắn làm vua.

Đám Thánh Vương mặt lạnh lùng quát:

- Giết!

Đây là cơ hội cuối cùng, nếu không thể oanh giết Lăng Hàn thì sau này không còn cơ hội nữa.

Huyết chiến sôi sục trong trời sao.

Một bên Lăng Hàn muốn giải quyết đám Thánh Vương có mang ác ý với mình, một bên là đám Thánh Vương cũng muốn khử hắn nhổ bỏ tai họa ngầm, còn được thu hoạch lớn.

Hai bên không ai nhường ai, các loại tiên pháp vận chuyển chiếu sáng trời sao, dù cách mấy tinh vực cũng thấy ánh sáng rực rỡ, từng đợt dao động khiến tim người đập nhanh. Dao động ánh sáng lan tràn trong vũ trụ sao mấy vạn năm mới hao hết lực lượng.

Lăng Hàn đẫm máu đầy vết thương, đối diện hắn là sáu Thánh Vương. Tuy chỉ có hai Thánh Vương đến đỉnh, nhưng sáu Thánh Vương bắt tay nhau vẫn tạo ra nguy hiểm rất lớn cho Lăng Hàn, trúng một chiêu đủ làm hắn hộc máu. Khí lực gần đệ nhị thập giai Thẩn Thiết đều không đem lại hiệu quả phòng ngự tốt.

Sáu Thánh Vương cũng không khá hơn gì, có hai Thánh Vương sơ kỳ bị Lăng Hàn xé đứt một tay và một chân, một Thánh Vương trung kỳ bị hắn đấm trúng ngực, một Thánh Vương hậu kỳ bị Lạn Mộc Kiếm đâm trúng bụng buộc phải bỏ nửa người nếu không hình thần đều diệt.

Sáu đánh một, có hai người là đỉnh Thánh Vương, bọn họ vẫn chiếm ưu thế hơn. Khi đánh nhau đến ngày thứ mười thì vết thương của Lăng Hàn đã nặng đến mức không còn sức đánh nữa.

Sáu Thánh Vương mặt lạnh lùng nói:

- Giết!

Với năng lực như bọn họ mà mất mười ngày mới dồn Lăng Hàn vào dường cùng, nếu để tiểu tử này tránh thoát một kiếp thì sau này không còn cơ hội gì nữa.

Lăng Hàn lạnh lùng nói:

- Đã để các ngươi thất vọng.

Lăng Hàn vận chuyển một giọt Bất Diệt chân dịch, vết thương biến mất hết, hắn trở lại trạng thái tốt nhất.

Cái này!

Sáu Thánh Vương phát điên, khó khăn lắm mới đẩy Lăng Hàn vào đường cùng nhưng chỉ chớp mắt đối phương lại khỏe như trâu.

- Chắc hắn dùng bí thuật cưỡng ép chữa khỏi vết thương, chỉ tạm thời ức chế hoặc phải trả giá rất lớn, không thì hắn đã chẳng chờ tới lúc này mới dùng.

- Đúng vậy! Nếu đã đẩy hắn vào tuyệt cảnh một lần thì có thể làm lần thứ hai!

- Cố lên đi!

Sáu Thánh Vương mắt bắn ra tia sáng lạnh, đến độ cao như bọn họ không thiếu tính dẻo và nhẫn nại. Bọn họ đè nén rung động lại bao vây tiễu trừ.

Lăng Hàn lấy thương đổi thương với đám người này, lại kịch chiến mười ngày, hắn một lần nữa bị thương rất nặng. Sáu Thánh Vương cũng rất thê thảm, Lăng Hàn nhanh chóng gây rắc rối lớn cho bọn họ.

Sáu Thánh Vương lạnh lùng nói:

- Chết đi!

Bọn họ lại dồn Lăng Hàn vào đường cùng, lần này hắn tuyệt đối không thể lật ngược bàn cờ nữa!

Nhưng Lăng Hàn lại vận chuyển một giọt Bất Diệt chân dịch, vết thương hoàn toàn lành lặn. Có mười ngày giảm xóc đủ để Bất Diệt chân dịch phát huy hết công hiệu. Vấn đề bây giờ là chỉ có chín giọt Bất Diệt chân dịch, dùng hết là hết.

Sáu Thánh Vương hoảng sợ. Tới nữa? Sao có thể như vậy? Đại chiêu trị liệu thế này chỉ nên phát ra một lần thôi, nếu không chẳng phải là thành bất tử?

Bọn họ không dám đặt cược nữa, có lẽ Lăng Hàn lần sau không thể tiếp tục, nhưng quan trọng là bọn họ cũng bị thương nặng. Chưa biết chừng Lăng Hàn không gục mà bọn họ đã bị trừ khử rồi.

Bọn họ khao khát bí mật trên người Lăng Hàn, nhưng không ai muốn đổi bằng mạng sống của mình. Bọn họ không thích làm chuyện tốt cho người khác.

- Rút!

Không biết là Thánh Vương nào quay đầu trước, sáu Thánh Vương đứng rải rác, giờ cùng nhau đi.

Lăng Hàn lập tức theo dõi Khai Vân Vương, một đường truy sát.

Dù Lăng Hàn có được cực nhanh nhưng muốn giết một Thánh Vương cũng rất tốn công sức, hắn chỉ có thể nhằm vào một người, không cần đắn đo nhiều tất nhiên là chọn Khai Vân Vương.

Khai Vân Vương quát to:

- Đáng ghét!

Lăng Hàn không đuổi theo người khác mà rượt lão, tỏ rõ cho rằng lão dễ ăn hiếp. Lão là đỉnh Thánh Vương!

Đối diện một đối thủ có được cực nhanh, sức phá hoại vô cùng đáng sợ, cứ cắm đầu chạy không phải là cách hay, tùy thời sẽ bị đuổi kịp cho một kích trí mạng.

Khai Vân Vương xoay người lại đối mặt Lăng Hàn, chân di chuyển tiếp tục thụt lùi. Với thực lực của Khai Vân Vương đi xuôi hay ngược không có gì khác nhau, tốc độ không chậm chút nào.

Lăng Hàn thi triển Điện Thiểm nhanh chóng lao tới gần.

Khai Vân Vương vận chuyển lực lượng thời gian:

- Hừ!

Ong ong ong ong ong!

Dòng chảy thời gian quanh người Khai Vân Vương trở nên quỷ dị, có hôm qua, có hiện tại, có tương lai. Đại Thánh vào khu vực này cũng sẽ bị xé thành mảnh vụn ngay.

Lăng Hàn xông vào, làn da trở nên đỏ rực, lực lượng thời gian xé thân thể hắn, nếu không nhờ khí lực vô cùng mạnh mẽ thì hắn đã rách thành mảnh vụn.

Lăng Hàn vận dụng lực lượng lôi đình.

Xoẹt!

Diệt Thế Lôi Đình dâng lên đối kháng lực lượng thời gian.

Về mặt lý luận thì lực lượng thời gian thuộc về một trong các quy tắc mạnh nhất. Nhưng trừ bản thân quy tắc ra còn phải xem mức độ nắm giữ quy tắc sâu cạn. Không lẽ một Tiên Vương nắm giữ mộc hệ quy tắc không bằng Thánh Nhân biết lực lượng thời gian sao?

Lực lượng thời gian của Khai Vân Vương đến từ truyền thừa huyết mạch, bị giới hạn độ tinh khiết huyết mạch, vừa bị giới hạn cảnh giới của bản thân. Hiện giờ cảnh giới của Khai Vân Vương đến đỉnh Thánh Vương, đã là mạnh nhất Thần Giới nên lúc này lực lượng thời gian chủ yếu chịu huyết mạch ảnh hưởng.

Lăng Hàn thì khác, Diệt Thế Lôi Đình của hắn đến từ dịch lôi kiếp, đây là tồn tại mạnh nhất trong giới này nên không hề yếu hơn lực lượng thời gian của Khai Vân Vương.

Lôi đình chủ sát phạt, Lăng Hàn mạnh mẽ xâm nhập, lực lượng thời gian bị chấn tan nát nhưng cũng giảm tốc độ của hắn, không còn cực nhanh khó nắm bắt.

Cực Dạ Chi Ám!

Lăng Hàn lại thi triển một môn tiên thuật, bóng tối vô tận khuếch tán bao bọc Khai Vân Vương lại.

Khai Vân Vương cười khẩy nói:

- Thuật mê huyễn nho nhỏ mà muốn che mắt bổn tọa?

Khai Vân Vương vung bàn tay to muốn xua tan bóng tối, nhưng lập tức phát hiện bóng tối dày đặc, đuổi đi một phần sẽ có bóng tối mới bổ sung.