Khai Vân Vương xoay thân thể rách nát tơi tả lao vào Lăng Hàn:
- Ác tử, ngươi đừng mơ giết ta!
Bùm!
Trùng kích làm Khai Vân Vương bị thương nặng hơn nữa, liên tục ho ra máu.
Đó là tinh huyết của Thánh Vương, trong cơ thể Khai Vân Vương không có nhiều giọt tinh huyết nhưng bây giờ bị đánh ói ra. Khai Vân Vương không muốn đánh cứng với Lăng Hàn nhưng chẳng còn cách nào, nếu không liều mạng thì chỉ có đường chết.
Về ổ!
Đây là chấp niệm của Khai Vân Vương, lớn hơn tất cả.
Lăng Hàn truy kích, thế công vô cùng cuồng bạo, hắn truy sát một người ba năm rưỡi là điều trước giờ chưa từng có. Ai kêu Lăng Hàn bây giờ là Trung Thánh, chỉ có thể dùng tu vi Trung Thánh đuổi giết một vị đỉnh Thánh Vương, hắn còn gì không vừa ý?
Chiến chiến chiến, trốn trốn trốn, lại là nửa năm sau. Khai Vân cấm địa đã gần trong gang tấc, Khai Vân Vương không thành hình người.
Huyết khí trên người Khai Vân Vương thiêu đốt gần hết, lão chỉ còn một bộ xương, căn nguyên bị lão thiêu đốt sạch. Trên mặt không còn tròng mắt chỉ có hai cái hốc đen ngòm lóe tia sáng u tối tựa như ma trơi.
Khai Vân Vương xé rách không gian, cấm địa ẩn núp trong ảnh trời sao, không phải Thánh Vương thì không phát hiện được. Khai Vân Vương mở ra, chui vào trong không gian. Lăng Hàn lập tức chạy vào công phạt tiếp.
Khai Vân Vương cười to bảo:
- Ác tử, nạp mạng đi!
Khai Vân Vương phất tay.
Ong ong ong ong ong!
Trong cấm địa có một luồng sáng lạnh bắn tới, Khai Vân Vương chộp vào tay, đó là thanh tam xoa kích. Trên kích dày đặc phù văn, có hơi thở tối cao chuyển động.
Cùng lúc đó nguyên cấm địa vận chuyển, đó là trận pháp bị thúc đẩy. Vô tận linh khí ngưng tụ hóa thành một thanh đồng long cổ xưa to lớn.
Khai Vân Vương đứng trên đầu rồng bễ nghễ Lăng Hàn, giờ lão có thần khí trong tay, cổ trận vận chuyển bỗng tràn trề tự tin, niềm tin quay về, lão không sợ tử chiến với hắn.
Trong cấm địa, mọi người kinh kêu:
- Lão tổ!
Xương khô này là lão tổ của bọn họ?
Ui!
Khai Vân Vương là đỉnh Thánh Vương, có huyết mạch long tộc, tộc bọn họ miễn không đến phút cuối sự sống thì có thể luôn giữ huyết khí vượng thịnh, đâu thể nào huyết khí cạn kiệt như thế này?
Cái này là sao? Rõ là gặp cường địch đáng sợ biết mấy!
Khai Vân Vương vung tam xoa kích định công phạt chợt biến sắc mặt, tay run rẩy suýt làm rớt thần binh.
Khai Vân Vương đã là đèn cạn dầu, lão sắp chết!
Vết thương của Khai Vân Vương rất nặng, vốn không thể chạy về đây nổi. Nhưng ý chí cầu sinh của Khai Vân Vương quá đáng sợ, lão thiêu đốt huyết khí, thiêu đốt căn nguyên cố chống chọi đến mức này. Nhưng vết thương sẽ không biến mất, ngược lại căn nguyên đốt hết rồi lão làm sao sống?
Thân thể khô quắc, thần hồn từ từ già đi như đèn leo lắt trong gió tùy thời tắt.
Lão sắp chết!
Khai Vân Vương hết hồn, nếu lúc này hình dạng của lão không phải như khô lâu thì chắc chắn sẽ lộ biểu tình kinh hoàng.
Không! Không! Không! Không!
Khai Vân Vương là người rất sợ chết, khao khát sự sống mãnh liệt hơn bất cứ người nào, nếu không lão đã chẳng chạy về Khai Vân cấm địa. Dù trong tuyệt cảnh như thế Khai Vân Vương vẫn không chịu buông tay.
Hốc mắt không có tròng mắt quét qua người trong cấm địa, Khai Vân Vương động ý niệm, chợt hốc mắt rực cháy ngọn lửa rùng rợn.
Người trong gia tộc lớn tiếng kêu gào trợ uy cho Khai Vân Vương:
- Lão tổ cố lên!
- Lão tổ uy vũ, giết tên kia đi!
- Lão tổ bất bại!
Trong mắt bọn họ thì lão tổ là tượng trưng của bất bại, nơi này là Khai Vân cấm địa, có trận pháp, thần khí trợ giúp nên không thể nào không thắng.
Khai Vân Vương hợt hít một hơi hóa thành gió lốc:
- Phù.
Gió lốc quét qua hình thành lực hút mãnh liệt, những người trong gia tộc còn đang la hét chợt cảm giác cơ thể bị xé rách đau nhức. Bọn họ giật mình phát hiện máu thịt tách ra khỏi cơ thể.
Sao có thể như vậy?
Gió lốc có lực hút quá mạnh, các tộc nhân không thể chống cự, máu thịt tách khỏi khung xương bị gió cuốn lên trời, hóa thành một con thanh đồng long!
Một số tộc nhân chưa bước chân vào Thần cảnh, linh hồn không thể tồn tại khi rời khỏi thân thể, khung xương té xuống đất chết ngay.
Người đã vào Thần cảnh thì còn chống chọi được, lực lượng thần hồn cưỡng ép ổn định khung xương, miễn căn nguyên không bị hủy là bọn họ còn có thể tái sinh máu thịt. Nhưng rồi bọn họ lập tức tuyệt vọng, gió lốc lại nổi lên, lần này nhằm vào thần hồn của bọn họ.
Vù vù vù vù vù!
Không thể chống cự, thần hồn của mọi người bị rút ra, gió lốc cuốn tất cả lên cao. Mấy Thánh Nhân cũng không cách nào may mắn thoát khỏi. Một đỉnh Thánh Vương, tay còn cầm Thánh khí đỉnh cấp điều khiển trận pháp tuyệt đỉnh, trước mặt cường giả như vậy mọi sự chống cự chỉ là uổng công.
Đám tộc nhân rít gào bằng thần hồn:
- Tại sao?
- Tại sao vậy lão tổ!?
Bọn họ không cam lòng, tại sao lão tổ như bị điên xuống tay với bọn họ?
Khai Vân Vương thờ ơ, máu và thần hồn của người Trọng gia giao hòa trên bầu trời, biến thành một con thanh đồng long khổng lồ. Mỗi tộc nhân Trọng gia đều có chút huyết mạch thời quang long, nhiều tinh huyết, thần hồn đan xen vào nhau hình thành cảnh tượng đặc biệt này.
Khai Vân Vương há mồm hút, trong phút chốc con thanh đồng long bay hướng lão, chui vào cơ thể lão. Thân thể Khai Vân Vương như mặt đất hoang vu được tưới ướt, trở nên dồi dào. Mắt thường thấy thân thể như xương khô bắt đầu mọc thịt, nhưng chưa hoàn toàn phục hồi trạng thái bình thường, trông hơi giống người một chút.
Khai Vân Vương hết cách rồi, tinh huyết, căn nguyên tiêu hao hầu như không còn, chỉ có tộc nhân đồng nguyên đồng căn mới cứu lão được. Nhưng cảnh giới của Khai Vân Vương quá cao, dù giết hết người trong tộc cũng chỉ khiến lão phục hồi chút xíu, coi như thoát khỏi vòng chết chóc.
Khai Vân Vương rống to:
- Chết đi!
Khai Vân Vương vung tam xoa kích tấn công Lăng Hàn, thanh đồng long dưới bàn chân lão phát ra tiếng rồng ngâm đánh ra lực lượng thời gian.
Khai Vân Vương hận Lăng Hàn, tất cả đều tại tên giặc trước mặt mà ra. Nếu không tại hắn thì lão sao có thể bị buộc đến mức cắn nuốt tinh huyết, linh hồn của tộc nhân?
Khai Vân Vương không hối hận chút nào, miễn lão còn sống thì Trọng gia có thể gầy dựng lại, vẫn có thể tái hiện huy hoàng. Ngược lại nếu Khai Vân Vương chết thì Trọng gia hoàn toàn tiêu tùng.
Mặt Lăng Hàn lạnh lùng nói:
- Không bằng súc sinh!
Người này mất trí phát cuồng đến nỗi xuống tay với tộc nhân của mình, không thể gọi là con người!