Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1849: Quá siêu phàm (Hạ)



- Hừ.

Hàn Lộ cười lạnh, hắn ra tay, đánh về phía Lăng Hàn. Oanh một cái, bàn tay lớn hóa thành một ngọn núi lớn, đen như mực, quấn quanh đại đạo, đáng sợ vô cùng.

- Nhanh chạy.

Đại Hắc Cẩu vội vàng nhanh chân bỏ chạy, nó vô cùng trơn trượt, bốn chân chạy lung tung, chạy trốn nhanh vô cùng.

- Chờ ta.

Lăng Hàn nắm lấy đuôi Đại Hắc Cẩu, hô một tiếng. Bởi vì Đại Hắc Cẩu chạy quá nhanh cho nên cả người hắn giống như một lá cờ đang phấp phới vậy.

- Mau buông tay, ngươi quá nặng.

Đại Hắc Cẩu kêu lớn.

- Xú tiểu tử ngươi buổi sáng không có đại tiện sao? Cả bụng đều là rắm.

- Không có việc gì, ta tin tưởng ngươi.

Lăng Hàn cười to.

- Cẩu gia không tin mình a.

Đại Hắc Cẩu lè lỡi, bốn chân lại chạy càng nhanh.

Oanh, phía sau bọn hắn, bàn tay lớn rơi xuống, chỉ là đã hụt. Tốc độ của đầu Đại Hắc Cẩu này quả thực quá nhanh, không hổ là thứ trời sinh làm chuyện xấu.

- Muốn chạy?

Đinh Diệu Long giết tới, toàn thân có quy tắc quanh quẩn, ngay cả thân thể cũng không nhìn thấy.

Trong lòng hắn hận vô cùng, không ai có thể hiểu rõ trong lòng hắn lúc này hận thế nào. Tổ miếu bị người ta nhấc lên, nhưng mà người nhấc lên kia cũng không thể làm gì. Mà đầu sỏ gây nên chuyện lại là một Sáng Thế cảnh nho nhỏ. Hơn nữa chính miệng hắn lại từng đáp ứng chiêu lãm người này vào Đinh gia.

Chuyện này có trách nhiệm của hắn.

Hắn là tội nhân thiên cổ của Đinh gia a.

Sưu.. Thân thể hắn tăng tốc, không ngờ lại nhanh hơn Đại Hắc Cẩu. Đây là hắn thiêu đốt bổn nguyên, cưỡng ép tăng tốc độ lên. Tuy rằng chỉ có thể kéo dài một đoạn thời gian ngắn, nhưng mà chỉ cần có thể ngăn lại Lăng Hàn, như vậy Sáng Thế cảnh nho nhỏ kia có thể thoát khỏi bàn tay hắn sao/

- Chết.

Hắn gào thét, hung hăng đánh một chưởng về phía Lăng Hàn.

Trong lòng Hàn Lộ khẽ động, vố hắn muốn ngăn cản Đinh Diệu Long, bởi vì trên người Lăng Hàn rất có khả năng còn cất giấu bí mật công pháp Tiên vương. Nhưng ngẫm lại, người chết thì chết, chỉ cần hắn kịp thời rút ra mảnh vỡ linh hồn của Lăng Hàn là có thể biết rõ tất cả bí mật của đối phương.

Hơn nữa Đinh gia quả thực là vô tội, hắn vừa đập nát Tổ miếu người ta, trong lòng đương nhiên có chút chột dạ. Đương nhiên, nếu như người mạnh nhất Đinh gia chỉ là Tam Trảm, vậy hắn sẽ hoàn toàn không để ở trong lòng. Mấu chốt nhất chính là Đinh Diệu Long mạnh hơn hắn a. Đương nhiên cũng khiến cho trong lòng hắn có chút sợ hãi.

Vạn nhất người ta liều mạng với hắn thì sao?

Chuyện này có lý hay không có lý, khác biệt rất lớn.

Oanh, bàn tay lớn như mưa rơi xuống, khóa lại tất cả đường đi. Ít nhất dùng tốc độ của Đại Hắc Cẩu hiện tại, không có cách nào trốn thoát được.

Lăng Hàn nở nụ cười nhạt, mạnh mẽ đá ra một cước, đá vào mông Đại Hắc Cẩu. Phanh một cái, dùng tốc độ cao của Đại Hắc Cẩu hiện tại, sau khi bị Lăng Hàn đá một cước, Đại Hắc Cẩu lập tức tăng tốc, không ngờ lại chạy thoát khỏi phạm vi một cước của Đinh Diệu Long.

Phanh.

Bàn tya lớn rơi xuống, làm cho cả Thương nguyệt thành đều run rẩy dữ dội. Các phàm nhân hoảng loạn, Tiên vực quá ổn định, không có tồn tại cái gọi là địa chấn, núi lở. Bởi vậy một khi động tĩnh như vậy xảy ra, nhất định là các cường giả đại chiến. Vạn nhất dư âm ảnh hưởng còn lại quét tới, ai đụng vào người đó chết a.

- A. Tiểu Hàn tử, ngươi sẽ chết không được yên thân.

Xa xa, Đại Hắc Cẩu gào thét, bên trên mông rõ ràng có một dấu chân. Có thể thấy được một cước trước đó Lăng Hàn dùng nhiều sức tới cỡ nào.

Nó vỗ ngực quát:

- Vì cẩu gia, ngươi hi sinh chính mình là chuyện tình vĩ đại tới đâu chứ? Tiểu hàn tử, tạm biệt ngươi. Ngươi ở hoàng tuyền cẩu gia nhất định sẽ đốt mấy mỹ nữ giấy cho ngươi. Về phần báo thù sao? Hai người kia ai bảo ngốc như vậy chứ, nhất định sẽ chết rất nhanh, không cần Cẩu gia ra tay.

- Đáng tiếc những bảo bối trên người ngươi, sớm biết ngươi chết như vậy, không bằng tiện nghi cho Cẩu gia.

Đầu Đại Hắc Cẩu càng nói càng không hợp thói thường, ánh mắt gian tà sáng lên, đã ngấp nghé bảo vật trên người Lăng Hàn.

Lực lượng cuồng bạo tiêu tán, chấn động từ từ bình tĩnh lại. Khi tất cả bụi mù biến mất, cảnh vật trở nên rõ ràng, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Lúc này Lăng Hàn đang ngạo nghễ đứng.

Phốc.

Lập tức có rất nhiều người bật cười, ngươi thực sự là một Sáng Thế cảnh sao? Công kích của Nhất Trảm lão tổ chẳng khác nào đấm lưng cho ngươi. Chuyện này mọi người còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, thế nhưng ngay cả công kích của Tứ Trảm lão tổ cũng có thể nuốt trôi, ngươi quả thực là biến thái nha.

Trên mặt Lăng Hàn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại đang cười khổ, Tứ Trảm lão tổ không hổ là Tứ trảm, chỉ một kích khiến cho toàn bộ nguyên lực trong cơ thể hắn hao tổn. Nếu như Đinh Diệu Long lại tới tiếp, hắn sẽ không có cách nào vận chuyển Bất Diệt Thiên kinh đi đối kháng.

- Ồ? Tiểu Hàn tử, ngươi không chết sao?

Đại Hắc Cẩu chớp chớp mắt nói.

- Làm hại bổn tọa còn khóc vì ngươi một hồi, ngươi nói xem nên bồi thường cẩu gia thế nào đây?

- Ha ha.

Lăng Hàn cười cười, không để ý tới Đại Hắc Cẩu mà nhìn về phía Hàn Lộ và Đinh Diệu Long, nói.

- Hai người các ngươi mà là Tứ Trảm lão tổ sao? Ngay cả góc áo ta cũng không có chạm được thì còn nói gì tới chuyện làm ta bị thương chứ? Ài, thực sự ta cảm thấy xấu hổ thay các ngươi. Sống một bó to tuổi mà vẫn không nên thân như vậy.

- Uông.

Đại Hắc Cẩu ở phía ra phối hợp tru một tiếng, chỉ là kiêng kỵ hai đại cường giả cho nên nó cũng không dám nhào đầu về phía trước cắn.

Hàn Lộ và Đinh Diệu Long đều vô cùng âm trầm, biểu hiện của Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đều vượt quá tưởng tượng của bọn hắn. Một người có năng lực di động không gian, một người khác năng lực phòng ngự nghịch thiên.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Hàn Lộ trầm giọng nói.

Đầu tiên không có cường giả Phân Hồn cảnh hỗ trợ, Sáng Thế cảnh căn bản không có khả năng tiến vào Cổ Giới. Thứ hai, nếu không phải là truyền nhân của siêu cấp đại giáo thì sao có thủ đoạn nghịch thiên như vậy chứ? Có thể nhiều lần thoát thân dưới tay Tứ Trảm lão tổ.

Trảm Trần đối với Sáng Thế cảnh mà nói, tuyệt đối là nghiền áp, vô luận thế nào cũng chết không thể chết hơn được.

Một người một chó này quá mức siêu phàm, cho nên tuyệt đối có lai lịch lớn.

- Ta?

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng.

- Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Đinh Khiếu Trần Đinh gia là ta.