Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1895: Đại Hắc Cẩu mời



Hán chưa từ bỏ ý định đào ba tấc đất, hắn tuyệt đối không tin Lăng Hàn có năng triển khai bí pháp di chuyển không gian trước mắt hắn như vậy. Như vậy, Tổ miếu Đinh gia triệt để xong đời.

Vốn TỔ miếu còn có thể trùng kiến, bày linh vị lại. Như vậy mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán. Thế nhưng tình huống bây giờ chín hlaf Hàn Hồng Phi muốn đem mỗi một mảnh gạch ngói đều luyện hóa thành hư vô. Hắn lo lắng thần khí không gian của Lăng Hàn nhỏ vô cùng, muốn vàng thau lẫn lộn chạy trốn.

Đinh Diệu Long trắng mặt, nhìn từng linh vị tổ tiên Đinh gia bị mạnh mẽ luyện hóa mất, trong lòng hắn như nhỏ máu.

Liệt tổ liệt tông.

Hắn không dám ngăn cản, chỉ có thể hận Lăng Hàn tới tận xương tủy. Đồng thời còn âm thầm thề, nếu như có cơ hội, hắn nhất định sẽ băm văm Lăng Hàn thành vạn đoạn.

Hàn Hồng Phi chẳng những luyện hóa tất cả mọi thứ trên mặt đất một lần, sau đó thậm chí còn cạo đi một tầng mặt đất, mãi tới khi trên mặt đất có nước ngầm chảy ra. Hắn đem Tổ miếu Đinh gia hóa thành một hồ nước, sau đó mới bất đắc dĩ buông tha.

Thực sự không tìm thấy tiểu tử kia.

Chẳng lẽ thực sự dùng bí pháp không gian nào đó?

Bí pháp Tiên vương?

Hít.

Hắn lập tức biến sắc, sau đó lộ ra vẻ đỏ mắt.

Lăng Hàn kém hắn trọn vẹn một đại cảnh giới, bốn tiểu cảnh giới, thực lực sai biệt như vậy, quả thực lớn tới mức không cách nào hình dung được. Thế nhưng lại vẫn giấu diếm được hắn. Bí thuật như vậy thực sự quá trâu bò.

Nếu như hắn đạt được, chẳng phải đối mặt với cường giả Tiên Phủ cảnh cũng không cần phải sợ hãi sao?

Hàn Hồng Phi chưa từ bỏ ý định, hắn ở lại Đinh gia. Dù sao thọ nguyên của Tiên nhân vô hạn, hoàn toàn có thể tiêu hao được. Hắn đánh cuộc, có lẽ Lăng Hàn đang ở gần nơi này. Bởi vì quả thực hắn không có cảm nhận được bất kỳ không gian chấn động nào. Có lẽ Lăng Hàn chỉ tạm thời tiến vào dị không gian, khiến cho hắn không có cách nào phát hiện ra mà thôi.

Có Hàn Hồng Phi tọa trấn, hai nhà Đoạn, Long đương nhiên không dám động binh với Đinh gia, làm khó dễ chuyện Vạn Quỷ linh. Bất quá bọn hắn lập tức phái người đi bẩm báo Hắc Nguyệt giáo. Thậm chí nếu như Hắc Nguyệt giáo không nhúng tay vào được thì bọn hắn sẽ tiếp tục bẩm lên trên. Tà khí như vậy tuyệt đối không thể để cho nó xuất hiện.

Lăng Hàn ở trong Hắc tháp vài ngày rồi lặng lẽ rời đi. Hắn cố gắng áp chế khí tức, ngay cả cường giả Dương hồn cũng rất khó phát hiện ra hắn. Trừ phi là dùng mắt thường vừa vặn nhìn thấy, khoảng cách quá gần.

- Tiểu Hàn tử, đi với cẩu gia.

Chỉ là Lăng Hàn vừa mới xuất hiện không được bao lâu thì Đại Hắc Cẩu không biết từ nơi nào đi ra, người nhảy lên trên vai Lăng Hàn, bộ dáng như là huynh đệ vậy.

Mũi chó quả nhiên rất tinh.

Nhưng mà Lăng Hàn lại sinh lòng cảnh giác, bởi vì Đại Hắc Cẩu này rất xảo trá, ngàn vạn lần không được tin tưởng nó nhiệt tình như vậy. Bằng không sẽ bị nó bán mà còn kiếm tiền cho nó.

- Sao?

Hắn thuận miệng nói.

- Cẩu gia phát hiện một di tích cổ, bên trong có vài gốc tiên dược. Thế nào? Có hứng thú đi với Cẩu gia một lần hay không?

Đại Hắc Cẩu hỏi.

Lăng Hàn vô cùng hoài nghi nói.

- Có chuyện tốt như vậy ngươi không nuốt một mình sao?

- Ngươi coi Cẩu gia là ai chứ?

Đại Hắc Cẩu ra vẻ ủy khuất, tức giận.

- Uổng công Cẩu gia nghĩ tới ngươi đầu tiên, ngươi lại hoài nghi Cẩu gia như vậy. Coi như mắt chó của Cẩu gia đã mù, tin sai người lòng lang dạ soi như ngươi. Ta nhổ vào.

Lăng Hàn vô cùng xem thường, nói:

- Biểu lộ của ngươi khoa trương như vậy càng khiến cho ta cảm thấy khả nghi.

Đại Hắc Cẩu lập tức im bặt, giơ móng vuốt gãi gãi bụng, cười nói:

- Không ngờ lại bị ngươi phát hiện nhanh như vậy, về sau Cẩu gia muốn gạt ngươi, độ khó cao hơn không ít nha.

Nó nâng cái miệng chó của mình lên, như vậy không thể được a.

Lăng Hàn lập tức đạp ra một cước, đầu chó hoang này thực sự là đáng giận.

- Được rồi, tiểu tử, trong di tích cổ kia có chút nguy hiểm. Cẩu gia muốn ngươi tới canh gác, làm tay chân cho Cẩu gia.

Đại Hắc Cẩu nhảy ra, rốt cuộc cũng nói ra sự thực.

Vẻ mặt Lăng Hàn vô cùng hoài nghi, Đại Hắc Cẩu tuyệt đối không thể nào nói thật nhanh như vậy.

Bất quá tuy rằng Đại Hắc Cẩu ti tiện, nhưng mà dường như còn chưa từng hại hắn bao giờ.

- Đi, vậy thì đi.

Lăng Hàn gật đầu, nếu như có được tiên dược trợ giúp, tu vi của hắn sẽ tăng lên nhanh hơn. Nếu như có thể rảo bước lên Nhị Trảm, như vậy Đinh gia trừ Đinh Diệu Long ra, không ai có thể cản hắn, đều bị hắn chém rụng.

Ngay cả chống lại Đinh Diệu Long hắn cũng sẽ không giống như trước nữa, chỉ có phần trốn tránh. Dù sao cũng có thể trả một hai chiêu nha.

- Ta đã biết rõ trong lòng tiểu tử ngươi là một tặc nhân mà, nhất định sẽ gật đầu.

Đại Hắc Cẩu cười nói.

Một người một chó đi vào trong rừng rậm, Đại Hắc Cẩu lấy ra từng khối thần thiết loay hoay trên mặt đất, bộ dáng như xây thành một tòa tế đàn vậy.

Đây không phải là thần thiết mà là chuẩn tiên kim.

Lăng Hàn không khỏi đỏ mắt, quả thực hắn muốn nhặt thêm mấy khối. Hắn cũng không quan tâm là chuẩn tiên kim mấy tinh. Chỉ cần có thể để cho Tiên Ma kiếm thôn phệ là được rồi. Chỉ là hắn cũng có chút kỳ quái, cho nên mới hỏi.

- Tiểu hắc, không phải chúng ta đi di tích cổ gì sao?

- Ta nhổ vào. bằng vào hai cái đùi của ngươi muốn chạy tới khi nào? Cho dù bổn tọa có thể tùy ý xuyên qua không gian, nhưng mà không có mười ngày nửa tháng cũng đừng mơ tới.

Đại Hắc Cẩu xem thường, nói.

- Tiểu tử ngươi không hiểu rồi. Cẩu gia đang xây dựng truyền tống trận.

Lăng Hàn kỳ quái hỏi.

- Không ngờ ngươi lại còn biết bố trí trận pháp sao?

- Đó là đương nhiên, năm đó bổn tọa.... Ồ?

Đại Hắc Cẩu dừng móng vuốt lại, lại gãi gãi mông.

- Bổn tọa năm đó thế nào nhỉ? Thật kỳ quái, giống như bổn tọa thiếu một đám lớn trí nhớ.

Lăng Hàn tràn ngập đồng cảm, địa vị của Đại Hắc Cẩu tuyệt đối là bất phàm. Lúc trước khi nó vẫn là Sáng Thế cảnh là có thể cắn được Tứ Trảm lão tổ, tuy rằng không thể cắn tới tổn thương, nhưng mà có thể cắn được mông cũng là chuyện vô cùng kỳ lạ rồi.

Lăng Hàn là yêu nghiệt a, thế nhưng muốn hắn không có chút tiếng động nào tới gần một vị Tứ Trảm lão tổ rồi ra tay, như vậy đừng nói là Sáng Thế cảnh không được, mà ngay cả hiện tại muốn hắn làm vậy cũng không được.

- ah ah... Cẩu gia nghĩ không ra.

Đại Hắc Cẩu phát điên một hồi, đột nhiên lại nở nụ cười rất đê tiện.