Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1933: Thánh tử chính thức



Thế nhưng hơn mười chiếc chiến hạm phía dưới căn bản không dám có chút ý kiến nào. Nếu như cả hai giao chiến chẳng khác nào một vị cường giả Thăng Nguyên cảnh ra tay đối đầu với mười Tiên Phủ cảnh, vị cường giả Thăng nguyên cảnh kia có thể lập tức đuổi giết hơn chục Tiên Phủ cảnh.

Trong Tiên vực, không, tại bất kỳ nơi nào, thực lực đại biểu cho tất cả.

Sưu Sưu...

Trên chiến hạm có một nam một nữ đi ra. nam thân mặc y phục màu trắng, toàn thân có sấm sét quấn quanh, đây không phải là sấm sét bình thường mà là thiên lôi.

Chỉ là một sinh linh, sao lại có Thiên lôi quấn quanh chứ?

Hai mắt nữ hoàng lập tức xiết chặt, đây là Tiên thai, trời sinh Lôi thể.

Rốt cuộc là thế nào? Sao bây giờ Tiên thai lại trở nên không đáng tiền như vậy chứ?

Nàng nhìn về phía nữ tử còn lại, đôi mắt không khỏi xiết chặt lại.

Nữ tử này một thân y phục màu đỏ, tư thế oai hùng bừng bừng, mái tóc đen nhánh, dài, khuôn mặt cực kỳ động lòng người. Hoàn toàn không dưới Nhu yêu nữ. Chỉ là nàng không tu luyện mị thuật, lại là trời sinh mị thể, nếu nói tới sức hấp dẫn thì thua không chỉ một bậc.

Dù là như vậy nàng cũng có thể coi như là cực phẩm mỹ nhân.

Đây không phải là nguyên nhân khiến cho hai mắt nữ hoàng xiết chặt, không có xinh đẹp động lòng người như nàng, vậy tại sao lại có thể khiến cho nàng giật mình cơ chứ?

Thứ nàng khiếp sợ chính là bản thân nữ tử này, người đứng ở nơi đó nhưng lại giống như là hư ảnh, là mộng, không thể nắm bắt, xa không thể chạm tới.

Không Linh tiên thai.

Lại là một Tiên thai, hơn nữa lại hiếm thấy vô cùng, chính là thuộc tính không gian.

Ở chỗ này không ngờ lại xuất hiện bốn Tiên thai.

Cực kỳ không thể tin nổi.

- Thánh tử.

Không biết là ai đột nhiên kêu lên tiếng, thanh âm cũng run rẩy.

Vương giả có lẽ không sợ, nhưng lúc này thanh âm không ngờ lại run rẩy. Như vậy rốt cuộc bọn họ khiếp sợ tới tình trạng nào chứ?

Hít...

Bị nhắc nhở như vậy, những người khác sau khi cân nhắc một lát, cũng có vẻ kinh ngạc.

Thánh tử Lôi Vân điên, mà Lôi vân điện là thế lực... Tiên vương.

Như vậy cũng không có gì là kỳ quái, muốn trở thành Thánh tử của đại giáo Tiên vương, không phải Tiên thai thì không có tư cách ngồi trên vị trí như vậy.

Chỉ là hắn tuyệt đối thật không ngờ lần đi Tiềm Long bí cảnh này lại có thể hấp dẫn Thánh tử của một đại giáo Tiên vương.

- Tử Hà Băng Vân.

Lại có người nhìn chằm chằm vào mỹ nữ mặc y phục màu đỏ, run giọng nói.

Tử Hà là một gia tộc không biết đã truyền thừa bao nhiêu năm, mà người sáng lập ra gia tộc Tử Hà đến nay vẫn còn sống, là tồn tại bất hủ, Vô địch vương Tiên vực.

Đúng vậy, Tử Hà gia cũng là thế lực cấp Tiên vương.

Gặp quỷ rồi, lại có hai truyền nhân của hai thế lực cấp Tiên vương đồng thời tới đây, khó trách lại dùng tới chiến hạm tứ tinh.

Tiên vực cũng không có chiến hạm ngũ tinh. Bởi vì không có ai tạo ra được. Tiên vương là mạnh nhất, trừ bổn nguyên do thiên địa dưỡng dục ra, ai có thể địch nổi chứ?

Đây chính là hai vị Vương giả chân chính, không chỉ là thực lực mà còn có bối cảnh.

Lạc Hoàn quét qua mặt mọi người, nở nụ cười vô cùng hòa ái, sau đó nói:

- Chư vị, ta và Băng vân tiên tử không có quấy rầy chư vị đó chứ?

- Không... Không có.

Tất cả mọi người đều vội vã lắc đầu.

Cho dù có, ai dám nói ra cơ chứ?

- Nghe nói nơi này có bí cảnh sắp mở ra, vừa vặn ta và Băng Vân tiên tử đều đi ngang qua cho nên không bằng cũng nhân cơ hội lịch lãm rèn luyện một chút.

Lạc Hoàn cười nói, thực sự hắn không ra vẻ Thánh tử gì cả. Nhưng nếu như ai thấy vậy lại cho rằng hắn dễ nói chuyện vậy thì quá ngây thơ.

Cũng chỉ có hắn mới tùy ý nói một bí cảnh như vậy. Phải biết rằng Tiềm Long bí cảnh hung hiểm vô cùng, động cái là nguy hiểm tới tính mạng. Thế nhưng hắn lại nói đi ngang qua, thuận tiện vào lịch lãm rèn luyện một chút.

Thấy Lạc Hoàn hiền hòa như vậy, vẻ mặt mọi người vốn khẩn trương lúc này cũng dần dần trầm tĩnh lại. Liên tục nói chuyện, kéo quan hệ với Lạc Hoàn. Đây chính là Thánh tử đại giáo Tiên vương a. Nếu như được đối phương thưởng thức, như vậy hắn sẽ triệt để ngồi vững trên vị trí thánh tử, là người thừa kế.

Lạc Hoàn rất hiểu nói chuyện, đối với ai cũng nhẹ nhàng cười. Bất quá Tử Hà Băng Vân thì cao ngạo hơn rất nhiều, đối với ai cũng lãnh đạm, keo kiệt, ít lời.

- Vị này chính là Nhu tiên tử sao?

Lạc Hoàn nhìn về phía Nhu yêu nữ, dù hắn là Thánh tử của đại giáo Tiên vương vẫn phải lộ ra vẻ kinh diễm. Nụ cười trên mặt cũng ngày càng mãnh liệt.

- Nhu tiên tử quả thực là đẹp như tiên nữ, xinh đẹp như hoa đào, ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay nhìn thấy quả nhiên không phụ danh tiếng.

Nhu yêu nữ chỉ rụt rè cười cười, nàng cũng có tôn nghiêm của mình. Ngàn vạn lần không thể vì đối phương nói một câu mà chủ động yêu thương nhung nhớ.

Nàng chỉ tu luyện mị công, cũng không phải là danh kỹ thanh lâu.

Hiển nhiên Lạc Hoàn đối với Nhu yêu nữ vô cùng có hứng thú. Tuy rằng nói chuyện với mọi người, nhưng mà mười câu của hắn thì chí ít có tới ba câu là nói với Nhu yêu nữ. Trình độ bất công có thể thấy được một hai.

Chuyện này mọi người cũng có thể hiểu được. Vưu vật xinh đẹp như vậy ai mà không muốn nạp làm thiếp thất cơ chứ?

Những người nơi này ai mà không muốn theo đuổi Nhu yêu nữ chứ? Cả đám ghen tuông, cho nên cũng có vài phần lạnh nhạt với Lạc Hoàn. Lại nói, bọn họ đều là Vương giả đương đại, bình thường chỉ có người khác vỗ mông ngựa bọn hắn, quả thực bọn hắn cũng không hiểu am hiểu nịnh nọt người khác. Bởi vậy bầu không khí dần dần trở nên lạnh nhạt.

Lạc Hoàn mỉm cười, đột nhiên nói:

- Bí cảnh còn chưa mở ra, không bằng tới luận bàn một chút a.

Ngươi cũng dùng chiêu này sao?

Mọi người chạy tới đây cũng là bởi vì Nhu yêu nữ, mượn danh nghĩa luậ bàn cho Lăng Hàn biết mặt một chút. Nhưng mà bây giờ Lạc Hoàn đã mở miệng muốn luận bàn, hiển nhiên là có dụng ý khác. Muốn mượn danh nghĩa luận bàn, khoe khoang với Nhu yêu nữ.

Nói tới bối cánh không ai so được với Lạc Hoàn, nhưng mà thứ so lúc này lại là thực lực a.

Thân là Vương giả, ai lại cho rằng mình sẽ yếu hơn kẻ khác cơ chứ?

Lập tức, tất cả mọi người kích động.

Lạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Ta vừa mới tiến vào Tam trảm. Như vậy đi, Tam trảm, Tứ trảm có thể khiêu chiến ta. Dưới Tam trảm thì thôi đi.

- Tại hạ Thiên Triệu Điền, Tam Trảm đỉnh phong xin Thánh tử chỉ giá.