Đàm Vệ thay đổi trượng binh chỉ thẳng vào Lăng Hàn, sau đó dùng phương thức của tiểu ải nhân án lên thân trượng, muốn kích phát hào quang giết Lăng Hàn.
- Lưu đày!
Lăng Hàn vươn tay ấn một cái, thân thể Đàm Vệ biến mất không thấy gì nữa. Hắn thi triển Điện Thiểm giết ra ngoài, lúc thân thể dừng lại vừa vặn Đàm Vệ cũng xuất hiện.
Đàm Vệ ngẩn người, không nghĩ tới Lăng Hàn cũng nắm giữ không gian quy tắc, hắn không quay đầu lại đạp một cước ra sau, đương nhiên hắn biết rõ có mai phục, Lăng Hàn đang ở sau lưng hắn.
Lăng Hàn xuất quyền đánh vào ót Đàm Vệ, nếu đánh trúng một quyền này, đối phương chết chắc.
- Mơ tưởng!
Lâm Phương giết qua, nàng giơ tay ném cây roi màu đen quấn cổ tay phải Lăng Hàn. Tốc độ cực nhanh, ba, nắm đấm của Lăng Hàn còn chưa đánh xuống đã bị ngăn cản.
Ông, rơi bị kéo căng, một quyền của Lăng Hàn không thể đánh xuống, nó cách ót của Đàm Vệ nửa tấc xa, kình phong làm đầu óc Đàm Vệ rung động.
Đúng lúc này, chân của Đàm Vệ đạp vào bụng dưới Lăng Hàn.
Một cước này thập phần hung ác, nói rõ muốn phá hư đan điền của Lăng Hàn, một khi đan điền bị hủy, Lăng Hàn cũng phải buông tha thân thể này.
Cùng một thời gian, Đàm Vệ xuất ra đại sát khí trượng binh, đây mới là siêu cấp vũ khí quyết định cuộc chiến.
Lăng Hàn hừ một tiếng, Tiên Ma kiếm xuất hiện và chém vào cây roi.
- Si tâm vọng tưởng!
Lâm Phương cười lạnh, cây roi này dùng sợi tơ chuẩn tiên kim nhị tinh bện thành, lại gia nhập gân tiên thú, tính bền dẻo mạnh tới mức đáng sợ, cũng là chí bảo trong chuẩn tiên khí nhị tinh.
Ngươi muốn cắt đứtt? Nằm mơ đi.
Xoát, kiếm quang sắc bén, Tiên Ma kiếm chém lên cây roi và tỏa ra hào quang sáng chói mắt, quả nhiên, cho dù Tiên Ma kiếm cũng không chém đứt, cLăng Hàn lại vận chuyển Tiên Ma kiếm, bắt đầu thôn phệ chuẩn tiên kim trong cây roi.
Từ ý nào đó mà nói, kỳ thật chuẩn tiên kim cũng như thần thiết thập nhị giai, lúc chế tạo gia tăng thêm nhiều một chút mà thôi.
Đã không cắt đứt, vì sao không dùng Tiên Ma kiếm thôn phệ chứ?
Ba, trong thời gian chưa tới một phần ngàn giây, cây roi chuẩn tiên kim bị thôn phệ hóa thành mục nát, sau đó Lăng Hàn lại vận chuyển Cửu Thiên Hỏa đan xen tiên hỏa vào, gân tiên thú mềm hóa sau đó mũi kiếm Tiên Ma kiếm cắt thành hai nửa.
Nói tới thì dài nhưng kỳ thật cả quá trình chỉ diễn ra trong một phần ngàn giây, Lăng Hàn đâm một kiếm và cây roi đứt đoạn.
Hắn đạt được tự do, hắn biến mất tránh né một kích của Đàm Vệ, lúc này trượng binh cũng rơi vào trong tay đám người Bắc Vũ Hùng.
XIU....XIU... XÍU...UU!,
Đám người Bắc Vũ Hùng phóng tới bảo hộ Đàm Vệ, lỗ hỏng duy nhất trong đó chính là Đàm Vệ giơ trượng binh nhắm ngay Lăng Hàn.
- Ha ha ha ha!
Tám người này đều cười to, về sau bọn họ có khả năng sẽ đánh nhau tới chết nhưng bây giờ nhất trí đối ngoại.
Nữ Hoàng và Nhu Yêu Nữ đều thiên kiều bá mị, bọn họ có thể không nỡ giết, lại nói hai nữ cũng không khó chơi như Lăng Hàn, khí lực như vậy quả thật chẳng khác gì bất tử chi thân.
Lăng Hàn thở dài, cho dù chênh lệch hai tiểu cảnh giới, hơn nữa nhân số lâm vào hoàn cảnh xấu nhưng cuối cùng vẫn ngăn cơn sóng dữ
- Hối hận sao?
Bắc Vũ Hùng cười lạnh, hắn cũng không giả mù sa mưa, ngươi cho rằng mình là ai? Thánh chủ cứu vớt nhân loại?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, nói:
- Ta làm việc chưa bao giờ hối hận!
- Vậy ngươi đi chết đi!
Đàm Vệ kêu gào, vừa rồi hắn suýt bị Lăng Hàn đánh một quyền giết chết, đối với hắn mà nói đây là đại nhục nhã.
Đường đường Thánh Tử đại giáo, hắn có bao giờ bị ủy khuất như thế chưa?
- Các vị, cần gì động võ chứ?
Nhu Yêu Nữ nở nụ cười quyến rũ, giờ này khắc nàng đã vận dụng mị thuật. Chủ động làm nên nàng hóa thành yêu cơ tuyệt sắc, toàn thân nam nhân như phun ra lửa, xương cốt như nhũn ra, ý chí hạ thấp xuống đáy cốc, mỗi cái cau mày hay nụ cười đều có lực ảnh hưởng lớn lao.
Cho dù vương giả như đám người Bắc Vũ Hùng cũng cảm thấy tim đập chân run, ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ.
- Tiện nhân, đi chết đi!
Lâm Phương cười lạnh, nàng đã sớm nhìn Nữ Hoàng và Nhu Yêu Nữ không vừa mắt, hiện tại là cơ hội tuyệt hảo.
Nếu trong tình huống bình thường, Đàm Vệ tuyệt đối không thể cho nang đắc thủ, ai cũng bị chấn nhiếp, lực phản ứng chậm cả vạn lần, thẳng đến khi bị Lâm Phương đoạt trượng binh thì hắn mới kịp phản ứng.
Nhu Yêu Nữ hoa dung thất sắc, ai cũng nhìn thấy lực sát thương của trượng binh.
Giết vương giả tam trảm đỉnh phong như rơm rạ, tuy nàng là tứ trảm nhưng không tốt một chút nào cả.
- Không muốn!
Đám người Bắc Vũ Hùng cũng kịp phản ứng, vội vàng kêu lên.
Tại sao có thể giết vưu vật tuyệt sắc như thế?
Lâm Phương cười lạnh, nàng thưởng thức gương mặt tái nhợt của Nhu Yêu Nữ, còn có ánh mắt sợ hãi, sau đó không chút do dự dùng trượng binh bắn tới.
Một thân ảnh xuất hiện ngăn giữa Lâm Phương và Nhu Yêu Nữ.
Đó là Lăng Hàn!
Toàn bộ chùm sáng chưa xuyên qua thân thể của hắn nhưng không ai lưu ý tới nó không xuyên qua thân thể Lăng Hàn.
Mọi người chỉ thấy hắn bước tới ngăn cản cho Nhu Yêu Nữ.
Thân thể hắn còng xuống, hai tay ôm bụng dưới, sắc mặt cực kỳ thống khổ.
- Ha ha ha ha!
Đám người Bắc Vũ Hùng giật mình sau đó cười to.
Không chết, Nhu Yêu Nữ không chết, như vậy cũng tốt!
- Không ngờ ngươi cũng là kẻ si tình! Đáng tiếc mạng của ngươi xong rồi.
Đằng Sâm cười nói.
- Hắn sớm đáng chết!
Bắc Vũ Hùng cười lạnh, ánh mắt mang theo hào quang nghiền ngẫm.
Hắn muốn cướp thi thể Lăng Hàn, sau đó lại tìm Tử Hà Băng Vân tranh công.
Trượng Binh có được lực sát thương mang tính hủy diệt, thậm chí có khả năng chém giết cường giả Phân Hồn, ai tin tưởng thứ này có thể đối địch với Tiên Vương?
Bởi vì hắn còn muốn gia nhập đại giáo Tiên Vương, như vậy cuộc đời hắn sẽ bừng sáng.
- Giao bảo khí cho ta!
Đàm Vệ kịp phản ứng, vươn tay cướp lấy Trượng Binh nhưng Lâm Phương không để hắn đạt được, đối phương cách không đánh một chưởng, dùng tu vi Tứ Trảm đánh hắn bay ra xa.
Nhu Yêu Nữ há hốc mồm, nàng kinh ngạc nhìn nam nhân đứng trước mặt mình.
Đối phương đưa lưng về phía nàng, không nhìn thấy gương mặt nhưng dứt khoát dùng thân thể của mình bảo hộ nàng.
Nàng sống đến bây giờ, đã gặp không biết được bao nhiêu nam nhân nịnh nọt, có không ít người thề son sắt nguyện ý trả giá tính mạng vì nàng, vào thời khắc nàng tuyệt vọng nhất như hiện tại, có ai đứng ra?