Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1973: Đế giả? (Thượng)



Tam trảm!

Lăng Hàn cảm ứng một lúc, khóe miệng còn lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn hiện tại đã mạnh hơn tước rất nhiều, ít nhất gặp lại Tử Hà Băng Vân, hắn có nắm chắc trong một ngàn chiêu liền giết nàng.

Bởi vì hắn còn có hai đạo thiên địa bổn nguyên, hoàng giả thì như thế nào?

- Phu quân!

Thiên kiếp qua đi, Nữ Hoàng lao tới gần, trên mặt còn có thần sắc kiêu ngạo, kiêu ngạo vì Lăng Hàn.

Nhu Yêu Nữ đang đứng ở xa xa, nàng khiếp sợ há to mồm không khép lại được, nàng biết rõ trước kia Lăng Hàn chỉ có thực lực nhị trảm trung kỳ, mặc dù mọi người tiến vào Thăng Long Điện đều gia tăng thực lực, có lẽ hai nhị trảm đỉnh phong đến tam trảm lại cần thời gian tích lũy dài tới mức làm người ta tức lộn ruột.

Nàng là người từng trải, cho dù trong giáo vận dụng bí bảo giúp nàng gia tốc thời gian cả ngàn lần, tiết kiệm thời gian ba mươi vạn năm nhưng nàng vẫn dùng thời gian một trăm vạn năm vượt qua.

Người ở trong bí cảnh, lại không thể vận dụng bảo cụ thời gian, ở như vậy hơn nửa năm, hơn nữa đại bộ phận thời gian đều đang đào đá, cho dù luyện hóa một gốc tiên dược cũng không khoa trương như thế.

Gia hỏa này là quái vật! Quái vật! Quái vật!

Lăng Hàn mỉm cười với Nữ Hoàng sau đó mới lên tiếng:

- Chúng ta đi hang động.

Trong tay hắn có sơn bảo, Tử Hà Băng Vân cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như thế tìm được sơn bảo khác, chuyện đối phương có khả năng làm nhất chính là mai phục gần hang động, đợi hắn mở cửa lại ra tay tiến vào bên trong.

Nếu như Tử Hà Băng Vân thật có ý định này, như vậy hang động chính là nơi chém đầu nàng.

Lăng Hàn rất ít thống hận một người nào, bình thường hắn chỉ đuổi đi mà thôi, nhưng đối với Tử Hà Băng Vân, không giết nàng thì nội tâm của hắn khó chịu.

Ba người cùng bước đi lên sườn núi, không bao lâu đã nhìn thấy hang động, nó rất bình thường, mấy khối đá ngăn cản cửa vào giống như chỉ cần dời nó là có thể đi vào bên trong.

Đương nhiên không có khả năng mở nó ra —— Lăng Hàn đã thử qua nhưng hòn đá này còn nặng hơn cả tinh vũ, căn bản không có khả năng rung chuyển.

Hắn lấy sơn bảo ra, dựa theo tiểu ải nhân nói, đặt nó lên khối đá sau đó yên lặng chờ đợi, có đôi khi là cả buổi, có đôi khi là ba ngày thì hang động sẽ mở ra.

- Ngươi có thể cút!

Đúng lúc này có một thân ảnh xuất hiện.

Lạc Trường Phong.

Kỳ thật Lạc Trường Phong cũng rất phiền muộn.

Hắn vốn tưởng rằng lần này nhất định có thể đỗ trạng nguyên, có thể cạnh tranh với hắn cũng chỉ có Tử Hà Băng Vân mà thôi. Sau khi bước ra khỏi Thăng Long Điện thì hắn phát hiện bản thân rớt lại phía sau.

Hắn từ cửa ra vào đi tới đây và phát hiện Lăng Hàn, hơn nữa còn mang theo một đống người.

Vốn cho rằng chia nhau hành động, hắn có thể là người đầu tiên tìm được Thiên Đạo Ngọc nhưng sự thật chứng minh, hăn căn bản không có chút dính vào, nếu không đụng phải Tử Hà Băng Vân, hắn còn không biết Thiên Đạo Ngọc cực kỳ có khả năng giấu trong hang động này, mà biện pháp mở nó ra là dựa vào sơn bảo.

Hiện tại cũng chỉ có Lăng Hàn tìm được sơn bảo.

Không sao, không sao, hắn tự nói với mình, tuy từng bước rớt lại phía sau nhưng chỉ cần cuối cùng vượt lên trước, đoạt được Thiên Đạo Ngọc thì có gì phải lo?

Hắn không phải không hoài nghi động cơ Tử Hà Băng Vân cố ý nói cho hắn biết tình báo quý giá như vậy, có lẽ đây chỉ là lời nói dối, nhưng sau khi Tử Hà Băng Vân rút ra một tia trí nhớ cho hắn quan sát, đó là tư liệu hắn đạt được từ chỗ ải nhân.

Bởi vậy Lạc Trường Phong vẫn còn có chút do dự nhưng mỗi ngày đều dùng thần thức dò xét cửa động.

Không nghĩ tới chỉ chờ vài ngày, Lăng Hàn thực sự mang theo sơn bảo tới.

Ha ha, Thiên Đạo Ngọc thuộc về hắn!

Chống lại Lăng Hàn, hắn tự nhiên có cảm giác ưu việt, trước kia Lăng Hàn ngoan ngoãn nhường đường cho hắn, đại biểu đối phương sợ hãi thân phận Thánh Tử Tiên Vương đại giáo của hắn, hơn nữa hắn là thiên tài hoàng cấp.

- Còn chưa cút!

Hắn ngạo nghễ nói ra.

Lăng Hàn nhìn hắn một chút, gia hỏa này thật sự cho rằng hắn rất trâu bò sao? Lăng Hàn cười ha ha và nói:

- Đến đây, làm mẫu cho ta xem phải lăn thế nào, lăn tốt gia sẽ có phần thưởng.

Lạc Trường Phong đã sửng sờ, sau đó hắn kịp phản ứng.

Dựa vào, ngươi còn dám trêu chọc ta?

- Lớn gan chó!

Lạc Trường Phong cười lạnh, cũng không tức giận, không đáng tức giận làm gì, hắn là tồn tại cao quý cỡ nào, hắn không đáng lắm lời với kẻ vô danh như thế, làm như vậy quá để mắt tới Lăng Hàn.

Nhìn không vừa mắt, trực tiếp giết là được.

- May mắn gia hỏa nào đó không có ở đây, bằng không thì ngươi phải cẩn thận bờ mông của mình.

Lăng Hàn cười nó.

Có ý gì?

Ahhh, ngươi sẽ ngấp nghé bờ mông của ta? Biến thái!

Lạc Trường Phong sinh ra sát khí hừng hực, gia hỏa này dám chọc giận mình, thực sự muốn chết! Hắn hừ một tiếng, nói:

- Nếu ngươi đã tự mình muốn chết như vậy, ta cũng thành toàn cho...

XÍU...UU!, hắn còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Lăng Hàn đã giết qua, hắn đánh một chưởng vào đối thủ, chưởng nhắm vào đầu Lạc Trường Phong.

Lạc Trường Phong tức giận quá sức, ngươi chơi cái gì, còn dám động thủ trước ta?

Đi chết!

Hai ngón tay của hắn điểm về phía Lăng Hàn, đầu ngón tay đầu có hư ảnh một ngôi sao, ngôi sao bộc phát khí thế kinh người.

Ầm!

Hai người đối kháng một chiêu, thân thể đều rung động lui ra phía sau vài bước.

Không ngờ bất phân thắng bại!

Sắc mặt Lạc Trường Phong biến hóa vô cùng đặc sắc.

Hắn đã từng nhìn thấy Lăng Hàn có khí lực vô cùng cường đại nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, luận chiến lực Lăng Hàn kém hơn hắn quá nhiều, đặc biệt hắn đã đạt tới tam trảm đỉnh phong, cho nên hắn mới có lòng tin có thể trấn áp tất cả.

Nhưng Lăng Hàn có thể đối kháng với mình!

Hắn không thể tin nổi.

Đáng sợ hơn là, khí tức chấn động của đối phương lại là tam trảm sơ kỳ!

Tam trảm sơ kỳ đã có thể đối kháng với mình? Phải biết rằng hắn chính là vương trong vương, đừng nói cùng giai vô địch, vượt qua một cảnh giới cũng có thể trấn áp.

Cho tới bây giờ chỉ có hắn nghịch cảnh giới chiến thắng người khác, hiện tại hắn bị phản nghịch, việc này tạo thành đả kích lòng tin của hắn thật lớn.

Bên cạnh, Nhu Yêu Nữ cũng khiếp sợ da đầu run lên vài lần.

Trong chiến đấu cùng giai, thậm chí Lạc Trường Phong đều chiếm thế thượng phong trong cùng cảnh giới, nhưng bây giờ lại có kết quả ngang tài ngang sức. Như vậy nếu cảnh giới hai người là như nhau, chẳng phải nói Lăng Hàn còn cao hơn Lạc Trường Phong một bậc?