Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1995: Có vấn đề gì cứ đến Côn Bằng Cung của ta nói



Tôn Chấn và Tử Hà Cực cả kinh, đối phương người chưa tới nhưng quy tắc hóa thành tấm lụa ngăn cản bọn họ, từ đó thấy rõ thực lực đối phương mạnh hơn bọn họ nhiều.

- Các hạ, kính xin hiện thân một hồi!

Tôn Chấn nhìn về phương xa nói một câu.

Chỉ thấy một đầu Long Ưng vỗ cánh bay tới, nó bay lên cao, dài mười trượng, hai cánh mở ra cũng rộng mười trượng, trên Long Ưng có một nữ kỵ sĩ đang ngồi, toàn thân mặc hoàng kim giáp, có mái tóc như mây, tư thái oai hùng.

Sau lưng của nàng còn có một đội Long Ưng, mỗi đầu Long Ưng đều có nữ kỵ sĩ đang ngồi, bọn họ mặc bạch ngân giáp.

- Cút!

Hoàng kim nữ kỵ sĩ lạnh lùng nói.

- Các hạ, ngươi quá đáng rồi!

Tử Hà Cực cũng thập phần không vui, hắn là ai? Đến từ thế lực Tiên Vương, có kẻ nào dám nói chuyện với ta như vậy?

Hoàng kim nữ kỵ sĩ nhìn hắn, nàng phất tay lên, trong tay xuất hiện cây roi. Nàng nhìn chằm chằm vào Tử Hà Cực, bộ dạng dám xen vào là ta sẽ đánh ngươi.

Tử Hà Cực tức giận đến mức toàn thân phát run, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ bị khinh miệt như thế?

- Hảo hảo hảo, xem ra ta cần phải thỉnh giáo các hạ một chút...

Ba!

Tử Hà Cực chưa nói hết câu, chỉ thấy nữ kỵ sĩ đã đánh tới, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ, roi đánh tới đã có vô số tiên thú xuất hiện, nhưng đều là chết trận, toàn thân vết thương chồng chất.

Hơn nữa còn có áp lực lớn bao phủ thiên địa, ngôi sao trên chín tầng trời cũng rung động giống như sắp rơi xuống.

Tử Hà Cực không kịp khiếp sợ, vội vàng thu tay ngăn cản phía trước, hắn lui ra sau vài trăm trượng, quần áo trên hai tay nát bấy, còn xuất hiện một đạo vết máu dài rất rõ ràng.

Đường đường ường giả Tiên Phủ Cảnh bị một kích đả thương.

Tôn Chấn cực kỳ khiếp sợ, phải biết rằng Tử Hà Cực ngang bằng hắn, đều là cường giả ngũ bí, lại đi ra từ thế lực Tiên Vương, bọn họ đều là cường giả.

Đối mặt một kích vừa rồi, Tử Hà Cực đã bị vết thương nhẹ, từ đó thấy rõ thực lực hai bên chênh lệch thật lớn.

- Các hạ xưng hô như thế nào?

Tôn Chấn hỏi.

Nữ kỵ sĩ nhướng mày, chỉ vào Lăng Hàn nói:

- Ta muốn mang người này đi, kẻ nào ngăn cản... Giết!

Rất khí phách!

Nội tâm Phó Yến kinh hoàng, mọi người đều là thế lực Tiên Vương, tại sao vị này của Côn Bằng Cung mạnh miệng thế? Chẳng lẽ Tiên Vương cũng có chênh lệch cực lớn sao?

Hắn không có làm sai, chẳng lẽ không kiên trì tới cuối cùng?

Lăng Hàn cũng rất kỳ quái, hắn không biết nữ kỵ sĩ này, tại sao lại nguyện ý ra mặt thay hắn, còn không tiếc đắc tội hai đại thế lực Tiên Vương?

- Các hạ, kẻ này giết người thừa kế Tử Hà gia của ta, còn có Thánh Tử của Lôi Vân Điện, làm gì có đạo lý để hắn thoát thân dễ như vậy.

Tử Hà Cực lạnh lùng nói ra, hắn biết rõ chiến lực của nữ kỵ sĩ còn cao hơn hắn, bọn họ còn có chiến hạm tứ tinh, đây là thứ Tiên Phủ Cảnh có thể đối với kháng sao?

Nữ kỵ sĩ lạnh lùng nhìn Tử Hà Cực, sát khí như núi lửa phun trào nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, nói:

- Có chuyện gì, cũng có thể đến Côn Bằng Cung ta mà nói, quản ngươi tới là ai, Côn Bằng Cung ta đều tiếp được!

- Hiện tại đều cút cho ta!

Côn Bằng Cung!

Đầu óc Lăng Hàn chấn động, khó trách đối phương không nhưng ra mặt giúp hắn, thì ra là người Côn Bằng Cung!

- Hổ Nữu thế nào?

Hắn vội vàng hỏi.

Nữ kỵ sĩ lộ ra vẻ mặt không vui, nói:

- Phong hào của thiếu cung chủ là Thiên Vân!

Lăng Hàn cười ha ha, nói:

- Hổ Nữu không có tới sao?

Suýt nữa nữ kỵ sĩ thiếu bộc phát, âầu óc của gia hỏa này có vấn đề sao, đã nói với ngươi phong hào của thiếu cung chủ là Thiên Vân, tại sao nươi còn nói cái tên Hổ Nữu dế nhũi kia?

Nếu như có thể, nàng thật muốn giết người "Ô nhục" thiếu cung chủ, nhưng nghĩ tới Hổ Nữu nhớ nhung Lăng Hàn liền thu hồi suy nghĩ này.

- Thiếu cung chủ còn phải tu luyện, không thể đến đây.

Nàng cắn răng nói ra, cố mà nhịn xuống..

Tử Hà Cực và Tôn Chấn lại mờ mịt, Côn Bằng Cung là cái quỷ gì?

Tiên vực quá lớn, chưa nói còn cách một hải vực vô tận, cho dù là ở cùng đại lục cũng có khoảng cách quá xa xôi, có khả năng không biết rõ, hoặc là Tử Hà Tiên Vương, Lôi Vân Tiên Vương biết rõ nhưng chưa chắc bọn họ sẽ nói với người phía dưới.

Bình thường mà nói, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng sinh ra liên hệ với Côn Bằng Cung.

- Cho dù tới Côn Bằng Cung của ngươi thì như thế nào?

Tử Hà Cực bất mãn, chẳng lẽ Tử Hà gia không công chết một người thừa kế sao?

Nữ kỵ sĩ vốn mang theo một bụng lửa giận, Tử Hà Cực vừa nói như vậy liền đưa đầu vào họng súng.

- Muốn chết!

Nàng quát lớn một tiếng, cầm roi quất tới.

Lần này Tử Hà Cực có chuẩn bị, vội vàng sử dụng tiên pháp bộc phát vô tận khí thế đáng sợ, trên đỉnh đầu của hắn có tinh vũ bay lên, hóa thành một con Bạch Hảo gào thét, sau đó rút thanh kiếm màu vàng chém về phía nữ kỵ sĩ.

Ba, cây roi đánh tới mang theo uy thế gấp trăm làn lúc trước, Tử Hà Cực kinh hãi gần chết, hắn không có biện pháp né tránh, công kích của hắn bị đánh tan sau đó cây roi đánh tới cắt hắn thành hai nửa.

Hắn còn muốn ngưng tụ tiên pháp hợp thân thể của mình lại nhưng có lực phá hoại đáng sợ sinh ra, oanh, hai mảnh thân thể của hắn nổ tung, lập tức hóa thành vô số mảnh vỡ.

Đường đường cường giả Tiên Phủ Cảnh, hơn nữa còn là ngũ bí, lúc này không tiếp được một kích liền hình thần câu diệt.

Hí!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người khiếp sợ da đầu run lên, cảm thấy hàn khí chạy dọc sống lưng, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Quá cường đại, cũng quá mạnh thế.

Cường giả ngũ bí nói giết liền giết, hơn nữa không chút bận tâm thế lực Tiên Vương sau lưng đối phương, mọi người không biết nói gì cho phải.

Tôn Chấn rút lui vài bước, chỉ cảm thấy bắp chân đang run rẩy giống Phó Yên vừa rồi, Phó Yến há to mồm, hoàn toàn không nói ra lời.

Lúc trước ngươi nói giết Hàn Lạc thì giết, như vậy cũng thôi, dù sao người ta chỉ là Tiên Phủ Cảnh của thế lực tam tinh, nhưng Tử Hà Cực chính là người của thế lực Tiên Vương, ngươi cũng nói giết liền giết?

Đây là chuyện gì?

Rốt cuộc to gan lớn mật hay lực lượng mười phần.

Côn Bằng Cung, nó là tồn tại nào trong thế lực Tiên Vương?

Nữ kỵ sĩ lạnh lùng nhìn Tôn Chấn, nàng hoàn toàn không coi ai ra gì, rất có bộ dạng ngươi dám lên tiếng thì ta cũng làm thịt cả ngươi.

Tôn Chấn có thể nói cái gì bây giờ?

Hắn ngoan ngoãn ngậm miệng, hắn không muốn chết.