Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2010: Giải quyết



- Không phải, không phải!

Thậm chí Lưu Dụ có ý nghĩ muốn chết, nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình như vậy.

- Không phải người, không không không không, ta không phải là bị người chọc mông, là bị cây gậy trúc.

Tôn Đông vốn sững sờ, sau đó cười to, hắn vỗ vai Lưu Dụ, nói:

- Trước kia ta xem nhẹ ngươi, không ngờ ngươi lại biết chơi như thế, về sau lăn lộn với ta, ta thu ngươi làm tiểu đệ.

- Đông thiểu, ngươi phải giúp ta hả giận!

Lưu Dụ cũng không biết xấu hổ, hắn nói chuyện xảy ra một lần, nhưng trong miệng hắn sẽ nói bản thân mình đường đường chính chính cỡ nào, hơn nữa hắn còn nói trọng điểm mỹ mạo của Thiên Phượng Thần Nữ và Lăng Hàn bá đạo.

- Ah?

Tôn Đông sinh ra hứng thú.

- Trong thành Đan Đạo có gia hỏa dám bá đạo như vậy sao? Còn nữa, ngươi xác định nữ nhân kia thật xinh đẹp như lời ngươi nói?

- Tuyệt đối là thật.

Lưu Dụ cam đoan.

Tôn Đông nói:

- Đi, mang bản thiếu gia đi qua.

Lưu Dụ đại hỉ, vội vàng dẫn Tôn Đông đi ra ngoài.

Nhưng lúc bọn họ đi tới, Lăng Hàn đã sớm tiến vào phòng tu luyện, phải biết rằng nơi này là cửa hàng do đại nhân vật ở tầng bốn, thậm chí tầng năm mở ra, cho Tôn Đông một vạn lá gan cũng không dám phá cửa tìm Lăng Hàn.

Sau khi hắn nghe Lăng Hàn tu luyện một tháng liền quay lại thanh lâu khoái hoạt, chờ một tháng sau lại tới.

...

Trong phòng tu luyện thời gian, Lăng Hàn lấy lò đan, bắt đầu luyện đan.

Tuy tiên đan nhất cấp cũng dùng tiên dược làm chủ tài nhưng số lượng không nhiều, chỉ cần một chút tiên dược làm chủ dược mà thôi, mặt khác cũng phải dùng tiên dược làm phụ trợ. Đương nhiên, tiên dược thả càng nhiều, phẩm chất đan dược thành phẩm càng cao, đây là khẳng định.

Lăng Hàn vừa mới bắt đầu, tự nhiên sẽ không thả quá nhiều tiên dược, hắn nhất định sẽ thất bại, chỉ có tổng kết kinh nghiệm trong thất bại, tăng xác xuất thành công trong lần tiếp theo.

Hắn thu được rất nhiều gia sản của Thánh Tử và Thánh Nữ trong Tiềm Long bí cảnh, hiện tại hắn có cảm giác tài đại khí thô, có tới bốn tiên dược, trong đó có ba tới từ Tử Hà Băng Vân và Lạc Trường Phong.

Truyền nhân thế lực Tiên Vương có gia sản kinh người, tiên dược cũng phân cấp bậc, dựa vào số năm quyết định, còn có thuộc tính các loại, không gian hệ và thời gian hệ là trân quý nhất.

Giá trị cao hay thấp không thành vấn đề, trọng yếu nhất chính là luyện thành đan dược.

Lăng Hàn cầm một cây tiên dược, cẩn thận cắt một mảnh của nó ném vào trong lò đan, sau đó dùng Cửu Thiên Hỏa làm lò lửa và bắt đầu luyện đan.

Nói đến điều kiện luyện đan, Lăng Hàn thắng chín thành chín đan sư, bởi vì hắn có Cửu Thiên Hỏa!

Luyện đan trọng yếu nhất chính là khống chế, mà Cửu Thiên Hỏa chính là một trong chín loại tổ hỏa, có đan sư nào có điều kiện tốt hơn Lăng Hàn chứ, chỉ có thể sánh vai, hơn nữa tối đa chỉ có tám người.

Trong đó có mấy người là đan sư? Có lẽ không có người nào.

Oanh, Cửu Thiên Hỏa thiêu đốt, Lăng Hàn không ngừng ném phụ liệu vào lò đan, hắn cũng không keo kiệt, thánh dược trong tiên vực không đáng tiền, cúi xuống nhặt là được.

Qua một tháng, ba, lò đan bạo.

Thất bại.

Lăng Hàn dừng lại, hắn tiến vào trong Hắc Tháp, ngồi dưới Luân Hồi Thụ suy nghĩ.

Thời gian gia tốc không trọng điệp với Luân Hồi Thụ, nếu suy nghĩ vấn đề dưới Luân Hồi Thụ lại rất tốt.

- Thủ pháp của ta không có vấn đề, nhiều lắm chỉ không lưu loát mà thôi, hiện tại vấn đề chính là lò đan.

- Cửu Thiên Hỏa quá mức cường đại, lò đan không chịu đựng nổi.

- Muốn chiếu cố lò đan sẽ gia tăng độ khó, ta phải phân ra một phần tâm thần mới được.

- Nếu như chuẩn bị lò đan tốt, công dục thiện chuyện lạ, tất nhiên công đi đầu, cổ nhân nói đúng.

Nhưng hiện tại hắn không có lò đan tốt nhất, Lăng Hàn đành phải lại lấy một lò đan khác thay thế, tiếp tục hành trình luyện đan của hắn.

Hai tháng sau, ba, lò đan lại bạo.

Lăng Hàn lại nghĩ một hồi và tiếp tục.

Lại qua nửa tháng liền thất bại, cho dù hắn là đan đạo đế vương nhưng muốn tiến vào tầng thứ tiên đan, đoạn đường này vẫn đầy chông gai, nó không làm Lăng Hàn cảm thấy nhục chí, hắn càng quyết tâm hơn trước.

Có khiêu chiến mới đạt đến trình độ cao hơn.

Hắn siêng năng luyện lấy đan, lúc này năm tháng qua đi, phòng tu luyện mở cửa.

- Bên ngoài đã qua một tháng, có lẽ ta xin tiến vào tầng thứ hai cũng phê chuẩn rồi, vừa vặn đi tầng thứ hai đổi gian phòng gia tốc hiệu quả tốt hơn, như vậy hắn có nắm chắc trong một năm thành tựu tiên đan sư

Lăng Hàn vẫn thỏa mãn, dù sao người muốn thành tựu đan sư nhất tinh phải trải qua tích lũy năm tháng nhiều tới ngàn vạn năm, tốc độ của hắn có thể nói rất kinh người, ai bảo hắn có Luân Hồi Thụ chứ?

Hắn đứng dậy rời đi, hắn vừa đi ra ngoài liền gặp hai người đang đứng ngoài cửa nhìn hắn.

Lưu Dụ!

Lăng Hàn không biết người còn lại, hắn cũng không có hứng thú biết rõ.

- Tiểu tử!

Lưu Dụ vừa thấy Lăng Hàn, hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi, bờ mông của hắn tới bây giờ vẫn chưa khôi phục, ai bảo Lăng Hàn chọc vào lại dùng một tia quy tắc chi lực, ít nhất trong mấy tháng hắn ngồi xổm sẽ đau tới mức nhe răng trợn mắt.

Lăng Hàn nhìn hắn sau đó cười khôi hài:

- Cúc hoa còn mạnh khỏe chứ?

Mạnh khỏe con em ngươi! Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi thăm!

Lưu Dụ tức giận đến mức muốn giết người, hắn lại biết rõ bản thân không phải đối thủ của Lăng Hàn, vội vàng nói với Tôn Đông.

- Đông thiểu, ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, tiểu tử này hung hăng càn quấy không xem ai ra gì cỡ nào? Cho dù ngài ở chỗ này, hắn cũng kiêu ngạo như vậy, căn bản không đặt ngài trong mắt.

Tôn Đông phóng đãng không bị trói buộc, tuy hắn mặc áo dài nhưng ngực lại mở rộng, lộ ra lông ngực rậm rạp, hắn hứng thú nhìn Lăng Hàn.

- Tiểu tử, ngươi đang xem thường bản thiếu gia sao?

Lăng Hàn biết rõ, Lưu Dụ câu ý thiêu dệt chuyện, nhưng vấn đề là hắn không phải người có thói quen ăn nói khép nép.

Ta chọc ngươi hay sao? Tại sao ta phải ăn nói khép nép với ngươi?

Không có biện pháp, Lăng Hàn có tính tình thối như vậy đấy.

Hắn cũng nhìn xéo qua Tôn Đông, nói:

- Ta cần để mắt tới ngươi hay xem thường ngươi không?

Nói thật, hắn đúng là không đặt đối phương trong lòng, hiện tại có thể bị hắn xem là đối thủ đều là Thánh Tử và Thánh Nữ của thế lực Tiên Vương ngoài ngũ trọng.

Loại người như Tôn Đông sẽ bị hắn miểu sát, ngay cả xem thường cũng là một loại "Để mắt" tới.

Tôn Đông sững sờ, sau đó cười to, vỗ tay nói:

- Cuồng, quả nhiên đủ cuồng! Nghe nói ngươi có lão bà lớn lên không tệ, bảo nàng ra đây cho bản thiếu gia xem một chút.