Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2016: Cẩn thận cái chân



Lăng Hàn nhướng mày, không biết xảy ra chuyện gì, hắn đặc biệt chán ghét dòng họ như thế, sớm biết đối phương có dòng họ kéo thù hận như vậy, hắn tuyệt đối không dễ dàng đá đối phương ra khỏi vòng chiến như vậy, có lẽ hành hung lại hành hung.

Không có việc gì, hiển nhiên đối phương không từ bỏ ý đồ, vậy sau này còn có cơ hội đánh tơi bời.

Sau khi đá đám người Sơn Điền Vũ ra khỏi vòng chiến, còn lại chừng trăm người cùng hoan hô, sau đó còn ôm nhau, lộ ra dáng vẻ hoà hợp êm thấm làm người ta không tin tưởng bọn họ đang cạnh tranh với nhau.

- Ah, ngươi thật hèn hạ, dám chọc ta!

Một người đột nhiên kêu thảm thiết, bởi vì hắn bị một người ôm, kết quả bên hông bị người ta chọc một kiếm, khá tốt, Trảm Trần quá cường đại, hắn chỉ trọng thương chứ không chết.

- Mông của ta!

Còn có người một cước đá đối thủ ra khỏi vòng chiến, gia hỏa này ôm mông kêu đau.

Vốn còn hoà hợp êm thấm, bây giờ lại giương cung bạt kiếm phi thường buồn cười.

Đám người xem trên đài cười to, chỉ cảm thấy xem tổ chiến đấu này quá sung sướng. Mà Thiên Phượng Thần Nữ lại cười khổ, chỉ cần có phu quân nàng ở đâu, chuyện đứng đắn cũng biến thành trò cười.

Lăng Hàn gãi gãi đầu, hắn thật không làm gì cả, hắn chỉ hô to một câu mà thôi.

- Tiểu bạch kiểm, cút ra ngoài cho ta!

Một người tráng hán trung niên cầm đại đao chém tới, đều là Trảm Trần, lại chiến đấu trong diện tích có hạn, kỳ thật chỉ chấn động từ chiến đấu đã giải quyết một số người.

Khí lực người này rất mạnh, làn da của hắn có màu bạc sáng bóng giống như hóa thân thành bạch ngân chiến thần, hắn mang theo xu thế thiên băng địa liệt quét về phía Lăng Hàn.

- Cẩn thận cái chân!

Lăng Hàn cười nói.

Cái gì?

Tráng hán trung niên hơi sững sờ, ta chém một đao mà ngươi nói ta cẩn thận cái chân, đây là ý gì? Đầu của tiểu tử ngươi bị lừa đá sao?

Trong lòng của hắn vậy nhưng tay chém xuống không ngừng, tiếp tục chém vào cổ Lăng Hàn.

Mắt thấy lưỡi đao sắp chém vào cổ Lăng Hàn, trong mắt hắn mang theo thần thái vui mừng vì sắp đắc thủ.

Vào lúc này Lăng Hàn đưa tay phất nhẹ một cái, cũng không thấy hắn có động tác gì, một đao chém tới chuyển hướng.

Rất trùng hợp đối thủ lại đưa chân về phía trước chân trái bước xuống và đao kia chém vào mu bàn chân trái.

- Ah...

Trán hán trung niên kêu thảm thiết, một đao kia dùng sức quá mạnh, quán chú quy tắc chi uy cho nên một đao chém rụng bàn chân, hắn đau đớn không nhỏ.

Cẩn thận cái chân, thì ra là ý này.

Hắn ngơ ngác nhìn Lăng Hàn, thiên hạ không có chuyện trùng hợp như thế, Lăng Hàn thuận miệng nói một câu đã đoán được kết cục.

Thực lực đối phương... Mạnh tới mức nghịch thiên, cho nên mới có thể khống chế tất cả, có thể làm mọi việc phát triển theo ý nguyện của hắn.

Trên đầu tráng hán trung niên đổ mồ hôi lạnh, đối phương may mắn chỉ trảm một đao, trảm vào chân của mình mà không phải trảm vào tiểu đệ đệ đã là hạ thủ lưu tình.

- Đa tạ!

Hắn lưu lại một câu nói sau đó vội vã rời khỏi vòng chiến.

Trên khán đài, tất cả mọi người vừa kỳ quái vừa buồn cười, tại sao có người như vậy, vừa rồi còn hùng hổ vung đao trảm, kết quả một đao trảm vào chân của mình, sau đó lại nói cảm tạ với đối thủ, thật khó hiểu.

- Hắc hắc, đây là bởi vì người tuổi trẻ kia rất mạnh, cho nên người cầm đao mới tự trảm vào mu bàn chân, hơn nữa còn cảm tạ người ta không giết.

Một người trẻ tuổi giải thích, tuy nói Lăng Hàn rất mạnh nhưng trên mặt lại đầy ngạo nghễ.

- Ồ, thiên kiêu Trình gia Trình Phong Vân!

- Hắn có được hay không, nghe nói hắn suýt trở thành vương giả.

- Hắn đã nói người trẻ tuổi kia rất mạnh, nhất định rất mạnh!

Đám người không ngừng nghị luận, có người đánh bạo nói:

- Trình thiểu, vì cái gì ngươi không dự thi? Còn nữa, ngươi chống lại người trẻ tuổi kia, có bao nhiêu phần thắng bại?

Trình Phong Vân vô cùng ngạo nghễ, nói:

- Mười phần!

Tuy Lăng Hàn rất mạnh nhưng hắn xem ra không có gì hơn thế này, về phần tại sao không có dự thi? Chê cười, lúc này không thắng Triệu Thanh, hơn nữa ba tên Thánh Tử xám xịt rời đi, đó là thực lực gì?

Bất cứ kẻ nào dự thi đều bị Triệu Thanh Phong giẫm nát dưới chân, vậy hắn cần gì tự rước lấy nhục?

Hắn đã rất nổi danh, cũng không cần mượn nhờ luận võ tăng thanh danh của mình.

- Trình thiểu, theo ý ngươi, người trẻ tuổi kia có thể thắng được một tổ này không?

Lại có người hỏi.

Trình Phong Vân suy nghĩ, lắc đầu, nói:

- Không có khả năng! Hắn hiện tại mũi nhọn quá lộ, tất nhiên sẽ lọt vào những người khác liên thủ nhằm vào, muốn thắng được khó như lên trời.

Nghe Trình Phong Vân như vậy một giải thích, bốn phía mọi người là gật đầu không thôi.

Không tệ, vừa rồi Sơn Điền Vũ cũng là bởi vì quá kiêu ngạo cho nên mới bị nhắm vào, chừng trăm người liên thủ vây đánh cho nên hắn thất bại. Hiện tại nơi này chỉ còn chừng sáu mươi người, Lăng Hàn cũng chỉ có một người mà thôi.

Một đánh sáu mươi, ngươi nói đánh thế nào?

Quả nhiên, phát hiện Lăng Hàn cường đại đã bị người chung quanh nhìn chằm chằm vào, cả đám giống như ác lang.

Liên thủ tiêu diệt mạnh nhất, sau đó mới có chỗ cho những người như bọn họ tranh tài.

Ngươi đã ló đầu ra, vậy đánh ngươi trước.

Sáu mươi người vây đánh một người, đại bộ phận mọi người đều sử dụng vũ khí, quy tắc bộc phát và câu thông đại đạo, từng cột sáng phóng lên trời với hào quang kinh người.

Đàn sói phệ hổ, mặc dù hổ mạnh thì thế nào?

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói:

- Cẩn thận cái chân.

Dựa vào, tại sao lại là câu này?

Tráng hán trung niên chưa đi xa cảm thấy nội tâm hơi rung đông, suýt nữa hắn ngã xuống đất, hắn đã có tâm lý oán hận với những người này

- Sát!

Hơn sáu mươi người liên tục ra tay, có người từ trên trời đánh xuống, có người từ dưới đánh ngang, có thậm chí độn địa phát động công kích từ lòng đất, nói chung tấn công không có góc chết.

Đối mặt công kích như thế, ai có thể phản kháng?

Lăng Hàn vươn tay, hắn ấn một cái, ba ba ba ba, những người trên cao cảm thấy thân thể không tự rơi xuống mặt đất, sau đó cất bước không được, những người độn địa bị bắt ra, cũng cố định trên mặt đất.

Sau đó vũ khí trong tay bọn họ rơi xuống nện vào chân của chính mình.

- Ah...

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn sáu mươi người không có ai ngoại lệ, cho dù trong tay không có binh khí, mặt đất cũng có cây băng mọc ngược lên đâm thủng bàn chân bọn họ.

Dù lúc trước diễn ra cảnh khôi hài nhưng không hấp dẫn quá nhiều người, dù sao có quá nhiều cuộc chiến đấu, ánh mắt mọi người không xem hết, chỉ là khôi hài mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.