Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2049: Luyện linh thành công



Gia hỏa này là đan sư nhất tinh không sai, hắn biết luyện linh sao?

Chỉ cần hung hăng nhục nhã Lăng Hàn trước mặt mọi người, làm hắn không thể xuống đài được, như vậy Tử Thành đan sư còn không biết xấu hổ nâng Lăng Hàn lên vị trí Thánh Tử sao?

Sẽ không sợ ảnh hưởng?

Cho dù làm thế sẽ làm Tử Thành đan sư nhìn bọn họ khó chịu, nhưng nếu như Lăng Hàn lên làm Thánh Tử, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Hàn leo lên vị trí chưởng tòa, cho nên bọn họ phải đánh cược một lần.

Trong phòng luyện đan, tâm Lăng Hàn cực kỳ chuyên chú, rất nhanh đã qua nửa năm, hắn cực kỳ khẩn trương, dẫn dắt viên đan dược bay tới, Cửu Thiên Hỏa phun ra, oanh, hỏa diễm bao phủ đan dược.

Hắn vẫn thất bại ở bước này, dẫn dắt Cửu Thiên Hỏa quá mức, lại để cho tiên đan trực tiếp đốt tẫn.

Thiệt nhiều lần thất bại, hơn nữa thôi diễn vô số lần, lúc này hắn vững tin mình sẽ thành công.

Oanh, Cửu Thiên Hỏa thiêu đốt, tiên đan tỏa hào quang sáng ngời giống như dẫn động tinh hoa đan vào cùng thiên địa đại đạo, hình thành biến hóa không nói rõ thành lời.

Thành!

Đột nhiên Lăng Hàn cất tiếng cười to, thực sự không dễ dàng, rốt cục hắn cũng thành công.

Tìm hiểu dưới Luân Hồi Thụ, cho dù tìm hiểu trên vạn năm nhưng cũng chỉ là trạng thái tinh thần, kỳ thật thân thể cũng được thời gian gia tốc cùng với phòng tu luyện thời gian.

Thần hồn, thân thể đều là vượt qua tương ứng, hắn dùng một năm rưỡi đạt thành nhất luyện, trên thực tế bản thân hắn đã vượt qua một trăm năm mươi năm,

Thời gian hắn dugnf phi thường dài.

Cũng may rốt cục thành công.

Lăng Hàn nhìn viên tiên đan trong tay, phía trên có kim tuyến nhỏ màu xanh nhạt, cùng là nhất luyện cũng là có khác nhau, kim tuyến của hắn ngắn một chút, còn lâu mới có thể so sánh với Tử Thành đại sư.

Hắn thở dài, gừng càng già càng cay, không thể so, thật sự là không thể so.

Nếu như Tử Thành đại sư nghe hắn phàn nàn như vậy, tất nhiên sẽ tức giận râu ria dựng đứng.

Hắn đắm chìm trong đan đạo bao nhiêu năm, nếu như bị Lăng Hàn vượt qua thì hắn lăn lộn cái rắm.

Trái lại, Lăng Hàn lần đầu luyện linh thành công đã đạt tới trình độ như thế cũng quá kinh người, cho dù Tử Thành đại sư năm đó cũng không bằng.

Ngươi còn muốn thế nào?

Lăng Hàn đẩy cửa ra ngoài, hắn vào nơi ở của mình và nhìn thấy Thiên Phượng Thần Nữ đang dẫn theo hai đứa trẻ.

Đó là hai đứa bé tinh nghịch, vừa lúc là một nam một nữ, đều mặc cái yếm màu đỏ vây quanh Thiên Phượng Thần Nữ, phát hiện Lăng Hàn đẩy cửa vào, lúc này trốn sau lưng Thiên Phượng Thần Nữ, sau đó thò đầu ra nhìn hắn.

Đó là hai tộc nhân ải nhân tộc cuối cùng.

Lăng Hàn cười cười, nói:

- Như thế nào, không nhận ra ta?

Tuy lúc trước hai đứa bé này vẫn còn là hài tử, thiên phú của bọn chúng không tầm thường, chỉ cần nhìn Lăng Hàn liền nhớ rõ.

Quả nhiên, sau khi hai đứa bé nhìn một lúc, lập tức nhào tới, một người ôm một chân của Lăng Hàn, kêu lên:

- Nghĩa phụ!

Dựa vào, ta lúc nào thành nghĩa phụ của các ngươi?

Thiên Phượng Thần Nữ há miệng cười nói:

- Lỗi nhi và Ngọc nhi mỗi ngày đều nhắc ngươi đấy.

Nam đồng tên là Thạch Lỗi, nữ đồng gọi Thạch Ngọc, bởi vì bọn chúng xuất hiện từ viên đá.

Lăng Hàn vẫy vẫy chân, hai đứa trẻ như kẹo da trâu bám dính vào hắn, mặc hắn vung thế nào cũng không thoát, hắn đành phải nói:

- Buông tay ra đi!

- Không muốn!

Hai đứa trẻ ôm thật chặc.

Cuối cùng hay vẫn do Thiên Phượng Thần Nữ mở miệng và ôm hai đứa.

Lăng Hàn nói với Thiên Phượng Thần Nữ một hồi, có hai đứa bé ở đây, bọn họ cũng không thân mật quá mức, lại nhìn thấy ánh mắt ai oán của Thiên Phượng Thần Nữ. nội tâm Lăng Hàn rung động, nói:

- Buổi tối lại tới tìm ngươi.

- Nghĩa mẫu, nghĩa phụ nói buổi tối tìm ngươi làm gì?

Thạch Lỗi là tiểu quỷ đại.

- Ngươi thực ngốc, đương nhiên nghĩa phụ phải chơi thân thân với nghĩa mẫu.

Thạch Ngọc làm ra vẻ.

- Ah!

Thạch Lỗi gật đầu, sau đó vẻ mặt đầy khó hiểu.

- Cái gì là thân thân?

- Ngay cả thân thân cũng không biết, đần!

Trên mặt Thạch Ngọc mang theo ghét bỏ.

Hài tử hiện tại đấy...

Lăng Hàn thở dài, hôn nhẹ lên bờ môi đỏ mong của Thiên Phượng Thần Nữ sau đó đi ra cửa.

Hắn đi vào tầng thứ năm, lại báo cáo tin tức với Tử Thành đan sư.

- Thành công?

Tử Thành đan sư động dung nói ra.

Tuy Lăng Hàn chậm hơn yêu cầu của hắn nửa năm nhưng làm được vẫn có thành tựu kinh người, ít nhất mạnh hơn hắn năm đó.

Lăng Hàn gật gật đầu, lại cầm đan dược luyện linh thành công ra.

-Thỉnh sư phụ xem qua.

Tử Thành đan sư tiếp nhận, hắn nhìn một lần sau đó nội tâm rung động.

- Đây là đan dược ngươi luyện linh thành công lần đầu tiên?

Hắn hỏi.

Lăng Hàn gật đầu, nói:

- Còn lâu mới có thể so sánh với sư phụ luyện ra, đệ tử hổ thẹn với sư phụ ưu ái.

Hắn thật xấu hổ, thật sự hổ thẹn.

Sắc mặt Tử Thành đan sư đầy cổ quái, hắn nhịn rất lâu rồi, nói:

- Ân, biết rõ chính mình chưa đủ là tốt, tuy thiên phú của ngươi không thấp nhưng nhất định phải tránh kiêu ngạo mới có cơ hội trùng kích đan đạo đỉnh phong.

- Ân!

Lăng Hàn gật đầu, khiêm tốn tiếp nhận.

Nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Lăng Hàn vào lúc này, suýt nữa Tử Thành đan sư muốn thốt ra: con mẹ nó đây là siêu cấp thiên tài!

Cho dù biểu hiện của Lăng Hàn hiện tại thật không bằng hắn, hắn là ai? Đan sư tứ tinh, hơn nữa còn là thất luyện!

Ngươi muốn đạt tới tiêu chuẩn của ta hiện tại, còn thiên lý không?

Tử Thành đại sư sợ nói thật sẽ làm Lăng Hàn quá mức kiêu ngạo, nếu Lăng Hàn tự cho là tiêu chuẩn không tốt lắm, vậy thì theo hắn đi. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lăng Hàn thì không đành lòng.

Xoắn xuýt, quá con mẹ nó xoắn xuýt.

Thì ra thu siêu cấp thiên tài làm đồ đệ cũng không phải không có phiền não.

Đương nhiên, phiền não như vậy Tử Thành đan sư xem ra là hạnh phúc, hắn hận không thể làm Lăng Hàn thiên tài hơn một chút, làm hắn lại "Phiền não" một ít.

- Mười ngày sau là thời gian ngươi lên vị trí Thánh Tử, nhưng đây cũng là khảo nghiệm, lúc ấy bất cứ kẻ nào đưa ra nghi vấn về đan đạo sẽ phải trả lời, cũng không tránh phải luyện đan, ngươi nghỉ ngơi mấy ngày nay thật tốt, khôi phục tới trạng thái tốt nhất.

Tử Thành đan sư nói ra.

Lăng Hàn gật đầu, nói:

- Ta hiểu rồi.

Đúng lúc, lâu rồi hắn không được lão bà hầu hạ.

- Đi thôi!

Tử Thành đan sư phất phất tay.

Lăng Hàn rời khỏi trang viên, khóe miệng Tử Thành đan sư nở nụ cười càng tươi, sau đó hắn há miệng càng lúc càng lớn sau đó cười ha ha thật lớn, chim chóc bay tứ tán.