Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2057: Ăn cây táo, rào cây sung!



Oanh, khí thế đáng sợ bộc phát dữ dội, các Trảm Trần Cảnh cảm thấy hân mềm nhũn, thậm chí cường giả Phân Hồn không nhịn được, thực lực Phách Yêu quá mạnh mẽ, được vinh dự đệ nhất cao thủ của Thăng Nguyên Cảnh cũng quá khoa trương, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối xưng hùng trong cùng cảnh giới.

Lăng Hàn làm sao ngăn cản?

Phó Cao Vân, Phó Hiểu Vân đều là người quen biết cũ nên lo lắng, bọn họ đứng xa như thế, cũng không phải đối tượng "Công kích chủ yếu nhưng chân đã mềm nhũn, Lăng Hàn làm sao có thể chịu đựng được?

Thế lực Thiên Triệu gia, Bắc Vũ gia liên tục cười lạnh, ước gì Lăng Hàn mất mặt tới nhà.

Hiện tại Lăng Hàn thượng vị làm Thánh Tử thế lực tứ tinh, hơn nữa thành Đan Đạo còn là đạo thống mạnh nhất dưới Tiên Vương, cho dù lão tổ tông thế lực tam tinh tới, gặp Lăng Hàn đều cũng phải khách khí.

Chuyện báo thù không cần bàn nữa nhưng có thể quên thù hận sao?

Có người muốn Lăng Hàn ăn một ít khổ sở, đương nhiên bọn họ cũng ưa thích nghe ngóng tin tức.

Gầm lên giận dữ, cuối cùng Tử Thành đan sư cũng ngăn cản trước mặt Lăng Hàn nhưng đã muộn.

Cái gì!

Tất cả mọi người khiếp sợ, chỉ thấy Lăng Hàn vẫn đứng thẳng đầy ngạo nghễ, căn bản không có quỳ xuống.

Điều này sao có thể?

Chỉ là Trảm Trần, cho dù là hoàng giả, thậm chí đế giả, chênh lệch nhiều cảnh giới như thế, Phách Yêu tuyệt đối có thể nghiền áp.

Ngươi tuyệt đối không phải người!

Đương nhiên Lăng Hàn là người, trong người của hắn có tới hai đạo thiên địa bổn nguyên, từ ý nào đó mà nói đã tương đương Tiên Vương.

Ngươi chỉ là một Thăng Nguyên Cảnh muốn bắt buộc Tiên Vương quỳ xuống, nói đùa hay sao?

Đương nhiên cũng bởi vì Phách Yêu chỉ vận dụng khí thế mà thôi, nếu vận dụng quy tắc và lực lượng, tuyệt đối chỉ bằng một ý niệm đã có thể giết Lăng Hàn vài lần.

- Phách Yêu, ngươi quá mức!

Sơ Diệp đại sư lạnh lùng nói ra, tuy Lăng Hàn không phải đệ tử của hắn nhưng đã là Thánh Tử thành Đan Đạo.

Người ngoài động Lăng Hàn không khác gì động thành Đan Đạo, tự nhiên đánh vỡ giới hạn thấp nhất của Sơ Diệp đại sư.

Phách Yêu lại không quan tâm, thực lực của hắn quá mạnh mẽ, cho dù tất cả Thăng Nguyên Cảnh của thành Đan Đạo liên thủ với nhau hắn cũng có thể thong dong rời đi. Lại nói chỉ bằng hắn là người Lôi Vân Điện, những người này dám làm gì sao?

Cùng lắm là đuổi hắn đi mà thôi.

- Tiểu tử, dường như trong thân thể ngươi có gì đó!

Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, ánh mắt sáng lên.

Tới cảnh giới của hắn, rất ít bí mật có thể giấu được hắn.

Muốn nói Lăng Hàn có thể bằng sức một mình chống cự khí thế của hắn, hắn không tin. Cái gì đó có thể ngăn cản uy áp của hắn? Tuyệt đối là chí bảo, thậm chí có thể cấp bậc Tiên Vương.

- Có quan hệ gì với ngươi sao?

Lăng Hàn lạnh lùng nói ra, người này đã ra tay với hắn đã cực kỳ không biết xấu hổ, hắn tự nhiên không thèm xem hắn là tiền bối.

- Hừ, vô lễ với cường giả Thăng Nguyên Cảnh như vậy, bộ dạng của ngươi có thể thành Thánh Tử thành Đan Đạo sao?

Đột nhiên Lộ Tiến lên tiếng, trên mặt đầy chán ghét.

Lão cẩu này bị mù sao?

Không thấy Phách Yêu không quan tâm thể diện ra tay với hắn? Hiện tại lại nói hắn vô lễ!

Nội tâm Lăng Hàn nổi giận, hắn giễu cợt:

- Lộ đại sư, hẳn là ngươi có quan hệ mật thiết với yêu tinh này, thật sự quá ân ái, còn phu xướng phụ tùy!

Phốc, nghe nói như thế không ít người bật cười, càng không thể tưởng tượng.

Lăng Hàn đúng là quá trâu bò.

Trên phương diện võ đạo, hắn chỉ là một tiểu tứ trảm, hắn lại dám đắc tội Thăng Nguyên Cảnh trong Vương giả, tại đan đạo lên, hắn vừa mới trở thành nhất tinh đan sư, nhưng lại chỉ vào đan sư tứ tinh cái mũi mắng.

Chưa từng thấy ai làm ẩu như thế!

Thiên Phượng Thần Nữ lo lắng gần chết, Nữ Hoàng lại ngạo nghễ, đây mới là phu quân của nàng.

Nhu Yêu Nữ cũng động tâm tư thiếu nữ, đôi mắt phát quang, nữ nhân đều ái mộ anh hùng, hy vọng có thể gặp được nam tử anh hùng.

Ít nhất vào thời khắc này, Lăng Hàn đã làm nàng động tâm.

Phách Yêu không có tức giận, hắn chỉ nhìn căằm căằm vào Lăng Hàn, trong ánh mắt bộc phát hào quang dọa người, Lộ Tiến lại bị chọc giận gần chết.

Hắn vừa mới trở thành đan sư tứ tinh, hăng hái cỡ nào, không ngờ lại bị tiểu đan sư mắng xói máu chó, hắn có thể không giận?

- Ngươi muốn chết!

Hắn quát lớn.

- Như thế nào, chửi không được?

Gương mặt Tử Thành đan sư đã xuất hiện vẻ giận dữ.

- Ngươi cái gì, cho ngươi ba phần nhan sắc đã muốn lật trời? Đan sư tứ tinh thì như thế nào, không xứng xách giày cho bổn tọa! Nếu không phải lấy đại cục làm trọng, ngươi cũng xứng dắc chí trơớc mặt bổn tọa, còn dám uy hiếp bổn tọa?

Nhịn đồ chó chết này thật lâu rồi!

- Ta ta ta...

Lộ Tiến tức giận không nói ra lời, Lăng Hàn lời nói rất đả thương người, nhưng dù sao chỉ là một Thánh Tử, phân lượng không nặng, Tử Thành đan sư lại khác.

Nhưng người ta không nói quá lời, Tử Thành đại sư có tới ba đồ đệ là đan sư tứ tinh, thành tựu này ai có thể so sánh?

Trước khi hắn có thể dùng chuyện Lăng Hàn tấn chức Thánh Tử để gây sự với Tử Thành đan sư, bức hắn nhượng bộ nhưng hiện tại không được.

Muốn lập Thánh Tử âần đạt tất cả đan sư tứ tinh đồng ý, có thể phế Thánh Tử... Cũng giống như thế!

Hắn đã không có thẻ đánh bạc uy hiếp Tử Thành đan sư.

- Thân là đan sư của thành Đan Đạo lại ăn cây táo, rào cây sung, không bằng cả chó!

Tử Thành đại sư mắng rất thống khoái, sắc mặt Lộ Tiến tái nhợt.

Lời này có lực sát thương cực lớn, nếu Lộ Tiến không thể rửa đi tiếng xấu này, mấy chữ ăn cây táo, rào cây sung sẽ là vết nhơ cả đời hắn.

- Bổn tọa đề nghị khu trục người này!

Tử Thành đại sư chỉ vào Lộ Tiến, sắc mặt lạnh giá.

Trước kia hắn nhịn hoàn toàn là suy nghĩ đại cục thành Đan Đạo, một tên đan sư tứ tinh thật sự hết sức quan trọng. Nhưng ngươi vì tư dục của mình, rõ ràng cấu kết ngoại nhân khi phụ người trong nhà, việc này đã vượt qua giới hạn thấp nhất của Tử Thành đại sư.

Cho rằng ta không dám động ngươi, không làm gì được ngươi?

Ngây thơ!

- Mơ tưởng!

Lộ Tiến nhảy dựng lên, ngón tay chỉ về phía Tử Thành đại sư, bộ dạng tức giận hổn hển.

Nếu thật bị đuổi ra khỏi thành Đan Đạo, như vậy đây chính là sỉ nhục cả đời không rửa sạch, đi đến chỗ nào cũng bị người ta chê cười.

Tử Thành đan sư căn bản không có để ý tới, hắn nhìn sang Sơ Diệp đại sư và Vấn Thiên đại sư:

- Hai vị nói như thế nào?

Trên mặt hắn mang theo sương lạnh, vênh váo hung hăng có khí phách khó nói thành lời.