Hai đấm giao nhau, thân thể Lăng Hàn hơi run rẩy, hắn lui ra sau ba bước mới hơi dừng lại, lại lui bảy bước mới đứng vững, gạch dưới chân lưu lại mười dấu chân rất rõ ràng.
Nắm đấm màu đen cũng nghiền nát, nó hóa thành hào quang màu đen và xuất hiện một hàng chữ.
- Tam Dương Phong, thời gian tam tinh hội tụ.
Trong nháy mắt hàng chữ xuất hiện sau đó nghiền nát hóa thành hư vô.
- Lăng Hàn, thư đã đưa, cáo từ!
Người tuổi trẻ kia nói ra, trên mặt mang theo thần thái kính nể.
Có thể tiếp được một kích của Thánh Tử đại nhân, thực lực Lăng Hàn đã rất mạnh. Đương nhiên còn chưa xứng xách giày cho Thánh Tử đại nhân, phải biết rằng Thánh Tử viết thư chỉ tiện tay mà làm, Lăng Hàn lại lui mười bước mới có thể hóa giải.
Thực lực chênh lệch rất rõ ràng.
Lăng Hàn không để ý đến, hắn nhìn lá thư kia, bởi vì ý chí võ đạo của Nghiêm Tiên Lộ đã tiết ra, lá thư biến thành bình thường.
Nếu hắn không thể tiếp được một quyền vừa rồi sẽ chỉ nhận được tờ giấy trắng.
Đây là điểm khí phách của Nghiêm Tiên Lộ, ta mời ngươi, ngươi có tư cách không?
Lăng Hàn cười nhạt, trong ánh mắt mang theo chiến ý.
Bằng tâm mà nói, hắn hiện tại không phải đối thủ của Nghiêm Tiên Lộ, chỉ từ một quyền kia thì hắn biết, Nghiêm Tiên Lộ tuyệt đối đã bước vào ngũ trảm, bằng không cũng không có xu thế nghiền áp như thế này.
Nếu chỉ bằng một phong thư được bổ sung một tia ý chí võ đạo của Nghiêm Tiên Lộ, hắn trực tiếp đánh một quyền, như vậy Lăng Hàn ít nhất cũng phải phun máu tươi.
- Còn một năm... Đạt tới ngũ trảm!
Lăng Hàn thì thào, hắn quyết định đi phó ước.
- Có lẽ, Nghiêm Tiên Lộ có thể cho ta đầy đủ áp lực, ta cũng đạt được cơ hội đột phá ngũ trảm.
Thiên Đạo Ngọc không phải vạn năng, nó chỉ gia tăng một tia cơ hội mà thôi, mấu chốt còn phải xem chính mình.
- Việc cấp bách hiện tại là nhị luyện, nửa năm sau sẽ gặp chân chương, chuyện Nghiêm Tiên Lộ đặt qua một bên.
Lăng Hàn sờ cằm, cảm giác thời gian của mình hoàn toàn không đủ dùng.
Lăng Hàn tiếp tục đan đạo chi lộ của hắn.
Hắn có thiên phú đan đạo kinh người, hơn nữa còn có Luân Hồi Thụ là mộc chi bản nguyên hỗ trợ, cho nên cửa ải cảm ngộ của hắn vượt xa người khác gấp cả ngàn lần.
Chỉ qua năm tháng hắn đã đột phá nhị luyện.
- Có lẽ chất lượng nhị luyện của ta đủ rồi.
Lăng Hàn nhìn tiên đan được luyện linh tốt trong tay, hắn tươi cười.
Hai đạo kim tuyến, một đạo sâu và một đạo hơi cạn nhưng mang theo đại khí khó nói thành lời.
Từ khi thực lực đan đạo của hắn tiến vào đan sư nhị và nhị luyện, hắn đã luyện tập tiêu chuẩn và tiến bộ rất lớn nhưng không thể so sánh với Tử Thành đan sư, hơn nữa chênh lệch cực kỳ kinh người.
Phải biết rằng Tử Thành đại sư chính là đan sư tứ tinh thất luyện.
Việc này quy công do Lăng Hàn cố gắng, hắn đánh trụ cột vô cùng vững chắc, cũng bởi vì hắn có được thủ pháp luyện linh của mình cho nên đã nhảy ra khỏi vòng tròn luẩn quẩn của Tử Thành đan sư.
Từ khi bắt đầu, Tử Thành đan sư cũng chỉ giảng giải nguyên lý luyện linh cho hắn biết mà thôi, cũng không phải thủ pháp cụ thể, từ đó sẽ do tự bản thân Lăng Hàn cân nhắc, tuy làm như vậy Lăng Hàn sẽ tốn thời gian rất lâu nhưng lại hoàn toàn đáng giá.
Lăng Hàn tươi cười.
- Lần luyện linh thứ hai đã khó khăn như thế, luyện linh chín lần... Thực sự khó có thể tưởng tượng!
Đừng nhìn hắn tiến vào nhị luyện nhanh như thế, càng lên cao hơn trình độ luyện linh càng khó khăn, bởi vậy tam luyện tứ luyện là cực hạn của đa số đan sư, ngũ luyện mới được gọi là đại sư.
Lăng Hàn bế quan lần nữa, triệt để vững chắc thực lực tại nhị luyện.
Cùng lúc đó cách thời gian ba năm theo lời Tử Thành đan sư càng ngày càng gần, tất cả Thánh Tử Thánh Nữ đều xoa tay chờ ngày hôm đó tới.
Thì ra Lỗ Tiên Minh là người có hi vọng nhất, bởi vì hắn có thiên phú đan đạo cao hơn người khác một ít nhưng hắn cũng có nhược điểm giống Lăng Hàn, đó là thời gian tiến vào đan đạo của hắn không dài..
Cho hắn thêm một ức năm nữa, như vậy Lỗ Tiên Minh có lẽ có thể lấy được đầy đủ ưu thế, nhưng chỉ có ba năm, hắn không cách nào kéo ra khoảng cách rõ ràng với các Thánh Tử Thánh Nữ khác.
Bởi vậy lần này Lỗ Tiên Minh nghẹn một hơi, những người khác cũng như vậy.
Chẳng biết hươu chết về tay ai, chưa bắt đầu thì không biết được.
Ngày hôm nay, Lăng Hàn vẫn luyện đan nhưng lại bị cắt đứt, thì ra mười Thánh Tử Thánh Nữ đều bị triệu tập đi Đan Sư Điện tiến hành lần sàng chọn người thừa kế cuối cùng.
Có lẽ qua ngày hôm nay thành Đan Đạo sẽ không còn Thánh Tử Thánh Nữ, chỉ còn lại chưởng tòa tương lai.
Lăng Hàn lẻ loi một mình đi tới, tuy hắn ngụ ở trong Đan Sư Điện nhưng Đan Sư Điện phi thường lớn, hắn vẫn phải đi một đoạn đường xa mới tới Thanh Dương điện.
Nơi này là địa phương thương nghị đại sự của thành Đan Đạo.
Mười tên Thánh Tử Thánh Nữ đều tới trong điện, bọn họ đang chờ thời khắc bước ngoặt lớn nhất đời của mình.
Lúc này mọi người vô cùng kích động, một bước khả năng thiên đường cũng có thể là địa ngục.
Về sau Thánh Tử Thánh Nữ sẽ không đáng tiền.
Lăng Hàn lại cực kỳ bình tĩnh, hắn cực kỳ tin tưởng bản thân mình, cho dù có thành chưởng tòa thành Đan Đạo hay không, hắn không quan tâm nhiều, bởi vì hắn chỉ cần thực lực võ đạo và dnd đạo.
Lên làm chưởng tòa thành Đan Đạo có chỗ tốt là có nhiều tài nguyên tu luyện, nhưng cũng chỉ như thế.
Tử Thành đan sư nhìn vào trong mắt, hắn mặt mày hớn hở, đồ đệ có phong thái đại tướng, ngươi nhìn xem, những người khác gấp muốn chết nhưng hắn vững như thái sơn, từ đó có thể thấy Lăng Hàn nổi bật.
Trong điện có đan sư tụ tập, nhưng hai đại sư tứ tinh Sơ Diệp, Thiên Tâm vắng mặt, tính cách của bọn họ căn bản không quan tâm ai là chưởng tòa thành Đan Đạo, chỉ cần đừng bại sạch gia sản tổ tông là được rồi.
Chính bởi vì như thế, bọn họ mới ủng hộ Tử Thành đan sư đuổi Lộ Tiến ra ngoài.
Ai bảo ngươi cấu kết người ngoài? Cạnh tranh có thể, nhưng ăn cây táo, rào cây sung là không được.
Đan sư tam tinh đều có mặt, bọn họ ngồi trong đại điện, về phần đan sư nhất tinh và nhị tinh không có tư cách ngồi, chỉ có thể đứng đấy, nhân số đông nghịch.
Tử Thành đan sư thản nhiên nói:
- Hôm nay là ngày chọn chưởng tòa tương lai của thành Đan Đạo, trong mười người các ngươi sẽ có một người sẽ gánh đại nhậm chưởng tòa trong tương lai, những người khác không được lười biếng, các ngươi là trụ cột tương lai của bổn giáo, tương lai cũng phải dựa vào các ngươi.