Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2107: Có dám đánh cược một lần (Thượng)



Thế hệ trước đối đầu, thế hệ trẻ tuổi đã đối chọi gay gắt.

Bởi vì hai người này đều là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của mỗi một gia tộc. Từ nhỏ bọn họ đã triển khai các loại cạnh tranh. Xem tốc độ tu luyện của ai nhanh hơn. Xem ai sẽ tài nghệ nhiều hơn. Lớn lên một chút, vậy sẽ so sánh xem ai tán mỹ nữ đẹp hơn, càng cay độc hơn.

Sở dĩ Mạc Sương tiến vào đan đạo, làm một học đồ nho nhỏ, đó là bởi vì Dương Gia tiên tiến vào đan đạo. Hắn muốn so sánh với đối phương. Kết quả hai người đều gà mờ. Ai cũng không đè ép được ai.

- Đúng rồi, giới thiệu cho ngươi một người.

Dương Gia dương dương đắc ý.

- Đây là huynh đệ ta kết bạn gần đây, gọi là Yến Vĩ.

Hắn chỉ vào một người trẻ tuổi đang từ phía sau đi tới. Người này vô cùng trẻ tuổi, nhưng vẻ mặt đầy ngạo khí, giống như tất cả mọi người đều thiếu nợ hắn mấy trăm vạn tinh thạch.

- Đừng nhìn Yến huynh đệ ta trẻ tuổi. Hắn đã là Đan Sư nhị tinh. Hơn nữa ở trên phương diện luyện linh, còn đạt tới nhị luyện!

Dương Gia tiếp tục giới thiệu, trong ánh mắt đều là vẻ khiêu khích.

Thế nào? Ta có bằng hữu như vậy, ngươi có sao?

Mạc Sương đâu chịu tỏ ra yếu kém, vội vàng nói:

- Đây là Lăng ca của ta. Cũng là một Đan Sư.

Hắn dừng một chút, nhỏ giọng hỏi Lăng Hàn.

- Lăng ca, ngươi là Đan Sư mấy tinh?

Phụt!

Dương Gia lập tức cười phun ra. Ngươi cũng thật biết đùa. Ngay cả người ta là Đan Sư mấy tinh cũng không biết, lại dám lấy ra khoe.

Ngu ngốc!

- Ha ha ha, thực sự nực cười. Đừng tưởng rằng cứ sờ qua lò luyện đan là có thể tự xưng Đan Sư!

Yến Vĩ sử dụng ánh mắt khinh bỉ đảo qua Lăng Hàn.

- Sau này, không cho phép lại ở trước mặt ta tự xưng là Đan Sư nữa!

Mạc Sương giận tím mặt. Ngươi mới là nực cười. Không biết Lăng Hàn chính là sư đệ của Chư Phong đại sư sao? Cho dù Lăng Hàn thật sự không biết luyện đan, chỉ riêng điểm ấy hắn cũng có tư cách được gọi là Đan Sư.

- Con mẹ nó ngươi mới là một kẻ nực cười!

Hắn trả lời lại một cách mỉa mai.

Yến Vĩ cũng lộ ra vẻ giận dữ. Hắn thiếu niên đắc chí. Từ trước đến nay đều chỉ có người ta nịnh hót lấy lòng hắn. Đã bao giờ hắn từng bị người khác chỉ vào mũi mắng qua?

- Ngay cả Đan Sư nhất tinh cũng không phải, cũng dám tự xưng là Đan Sư. Không phải khiến cho người ta chê cười là cái gì?

Yến Vĩ cười giễu cợt nói.

Đan Sư có huy hiệu chuyên môn. Liếc mắt liền có thể nhận ra là Đan Sư mấy tinh. Thời điểm Lăng Hàn còn đang ở Đan Đạo Thành, bởi vì Tử Thành đại sư, hắn vẫn đeo vào ngực. Nhưng thời điểm ra khỏi Đan Đạo Thành, hắn tất nhiên là lấy xuống.

Cho nên, trước đây Bành Hóa Niên liếc mắt liền nhìn ra Lăng Hàn chính là Đan Sư nhị tinh. Mà bây giờ Yến Vĩ lại vạn phần khinh thường Lăng Hàn.

Cái quần thể Đan Sư này cũng giống như võ giả, đẳng cấp nghiêm ngặt. Hơn nữa, bởi vì Đan Sư ít hơn, đi lên càng cao lại càng khó. Bởi vậy kém một tinh cấp lại là khái niệm hoàn toàn bất đồng. Địa vị chênh lệch quá cách xa.

Mạc Sương cố tình phản bác. Nhưng hắn lại thật sự không biết được Lăng Hàn rốt cuộc là tiêu chuẩn gì. Hắn cũng không biết nên nói từ đâu. Hắn chỉ có thể nói:

- Lăng ca ta cho dù một tay luyện đan, cũng muốn mạnh mẽ hơn so với gia hỏa nhà ngươi gấp mấy trăm lần!

- Mạc lão thất, nói nói như vậy sẽ không thú vị đâu.

Dương Gia ngắt lời. Đối phương căn bản là càn quấy.

- Có bản lĩnh, chúng ta tới thử vài lần."

- Sợ ngươi sao?

Mạc Sương tất nhiên sẽ không tỏ ra yếu kém.

- So kiếm pháp, đao pháp, tiễn thuật, hay trà đạo, kỳ đạo, ta đều theo tới cùng.

- Ha ha, những thứ này đã so đấu rất nhiều lần, không có ý nghĩa gì cả.

Dương Gia lắc đầu. Sau đó hắn dừng lại một chút, nói.

- Chúng ta đấu về phương diện luyện đan! Liền do Yến huynh tới đánh với Lăng ca này của ngươi.

Hắn cố ý nhấn mạnh âm ở hai chữ Lăng ca, ý giễu cợt rất rõ ràng.

Lăng Hàn sờ mũi một cái. Hắn thật sự khiến người ta hận như vậy sao? Vì sao chỉ là đi cùng người khác qua dự một bữa tiệc, ngay cả một câu cũng không có nói, vậy mà cũng bị xem thành mục tiêu nhằm vào?

Chẳng lẽ không nhưng hắn có hào quang tự dẫn phiền phức vào thân, hơn nữa còn có thể truyền nhiễm cho người khác?

- Hừ, để cho người khác đấu thì có ý gì. Nếu như có đấu, chúng ta lại tự mình đấu!

Mạc Sương đối với Lăng Hàn không có một chút lòng tin. Mặc dù người này là sư đệ của một vị đại sư tứ tinh, nhưng ngay cả huy hiệu Đan Sư cũng không có.

Nếu như Lăng Hàn bước vào trình độ Đan Sư, vì sao không đeo huy hiệu Đan Sư. Đây không phải là tượng trưng cho thân phận địa vị hay sao?

- Mạc lão thất, không dám sao?

Dương Gia khiêu khích nói.

- Ta nghe nói ngươi có một chén nhỏ Địa Linh Thiên Tuyền, định dùng để chế luyện Tiên Binh. Vừa vặn, ta đây có một khối chuẩn tiên kim tứ tinh.

- Để cho Yến huynh và Lăng ca của ngươi đấu một trận. Nếu như ngươi thắng, ta lại tặng khối chuẩn tiên kim tứ tinh này cho ngươi, để ngươi chế tạo một thanh Tiên Binh.

- Nhưng nếu như ngươi bị thua... Lại giao Địa Linh Thiên Tuyền cho ta!

Mạc Sương không khỏi giận dữ. Ngươi thật quá đáng!

Chỉ là một khối chuẩn tiên kim tứ tinh có thể so sánh được với Địa Linh Thiên Tuyền sao? Thời điểm đang chế luyện Tiên Binh, thêm thứ này vào, có thể nâng cao gần nửa trình độ tinh cấp cho Tiên Binh. Hơn nữa cực hạn có thể đạt tới chuẩn tiên kim thất tinh.

Như vậy sao có thể sử dụng khi đang chế luyện tứ tinh chuẩn tiên khí. Cũng quá lãng phí.

Cho dù Dương Gia thật sự giành được chiến thắng, cũng không có khả năng sử dụng Địa Linh Thiên Tuyền ở trên khối chuẩn tiên kim. Mà là sẽ tạm để lại đó dùng sau.

Có người tặng quà sao?

Trong lòng Lăng Hàn thoáng động, trên mặt cố ý lộ ra vẻ mặt vui mừng:

- Lão thất, chuẩn tiên kim tứ tinh đấy!

Nhìn biểu tình khiếp sợ của hắn, hình như nói tới không phải là chuẩn tiên kim tứ tinh, mà là tiên kim tốt thật sự.

A, có phần của ngươi sao? Tuy rằng chuẩn tiên kim tứ tinh cũng vô giá, nhưng ở trong thế lực Thăng Nguyên Cảnh, cũng không phải là cao không thể leo tới. Nhiều lắm chính là trân quý một chút.

Ngươi cần như vậy sao?

Dương Gia và Yến Vĩ đều lộ ra vẻ khinh thường. Người này thật sự là một kẻ nhà quê. Cũng không biết hắn làm sao lại di cùng với Mạc Sương tới đây.