- Tuy vẫn không có chứng thực, nhưng nếu như nơi này thật sự có một đạo thiên địa bản nguyên, hơn nữa còn là thuộc tính kim, vậy suy đoán như vậy chín mươi chín phần trăm sẽ không sai.
Lăng Hàn dừng lại tâm tư bay tán loạn, hỏi Tiểu Tháp:
- Vậy bây giờ đạo thiên địa bản nguyên này đã đến thời điểm có thể thu lấy chưa?
- Sắp rồi.
Tiểu Tháp nói.
- Hiến tế như vậy chí ít kéo dài chừng trăm vạn năm, khí tức sắc bén đã rơi xuống đáy vực, khả năng lần này, hoặc hai ba lần nữa, là có thể thu lấy.
- Có điều, có thể thành công hay không, vậy còn phải xem vận khí.
Tiêu trừ khí tức sắc bén, đây chỉ là bước thứ nhất, thắng được cơ hội tiếp xúc đến thiên địa bản nguyên, nhưng hoàn toàn không có nghĩa là có thể thu lấy. Bất quá không có cơ hội ló mặt, vậy thì càng không có khả năng thu lấy.
- Nghe Lan Nhược Chỉ nói, bọn họ đi tới nơi này chỉ mấy triệu năm. Như vậy, khả năng cực cao là bọn họ phát hiện nơi này có Cương Nguyên Lục Kim trước, cho nên mới định cư ở đây.
- Sau đó, trải qua rất nhiều năm nghiên cứu, mới nghĩ ra biện pháp hiến tế này.
- Tuy ta còn chưa từng thấy tên Đảo chủ kia, nhưng từ hành động của hắn đến xem, hẳn là một người thông minh bày mưu cẩn thận rồi mới hành động. Hơn nữa, một bộ hệ thống tu luyện khác này nói không chắc có gì đó quái lạ, có thể thu lấy thiên địa bản nguyên cũng không nhất định.
- Ta vốn dự định đại náo một hồi, nếu có thể phá hoại đảo chủ kia thu lấy Cương Nguyên Lục Kim, thậm chí chính ta thu lấy, vậy ngược lại không tệ.
Ánh mắt Lăng Hàn sáng ngời, hắn không thể ngăn cản trận hiến tế này, tuy Đế giả Phân Hồn Cảnh rất mạnh, nhưng gặp gỡ Tiên Phủ vẫn đánh không lại, huống chi đối phương còn có cường giả Thăng Nguyên Cảnh, coi như hắn lấy ra độc quả của Ban Hồng Thanh Trúc cũng không thể kiến công.
Như vậy, không bằng đổ thêm dầu vào lửa, mình thu lấy thiên địa bản nguyên kia.
Liền làm như thế.
Lăng Hàn hét dài một tiếng, sức chiến đấu toàn mở, chỉ thấy một tên nam tử đột nhiên vọt lại, một kiếm cắt chém về phía hắn.
- Chết!
Lăng Hàn có rất nhiều kẻ thù, nhưng một người từ trước tới nay chưa từng gặp qua lại hạ sát thủ với mình, vẫn để cho hắn cực kỳ kinh ngạc.
Hắn tùy ý đá ra một cước, keng, trường kiếm của người đánh lén kia liền tuột tay bay đi.
Đó là một tiểu bạch kiểm, da dẻ nhẵn nhụi đến có thể làm cho rất nhiều nữ nhân đố kị, tướng mạo cũng tương đối anh tuấn, bất quá thực lực có chút kém, nhiều nhất chỉ là Tứ Trảm.
Lăng Hàn thần tình lạnh nhạt nói:
- Tại sao muốn giết ta?
- Ngươi là tình địch của ta, giết ngươi không nên sao?
Tiểu bạch kiểm kia nghểnh cổ lên nói.
- Tình địch?
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn lúc nào có thêm một tình địch như thế?
Chờ chút, Lan Nhược Chỉ?
Hắn không khỏi lắc đầu nói:
- Ta nghĩ ngươi hiểu lầm.
- Thật sao?
Tiểu bạch kiểm kia cũng không ra tay nữa, đi lên trước hai bước.
- Ngươi thật sẽ không cùng ta tranh cướp Nhược Chỉ?
Nói xong lời cuối cùng, hắn đột nhiên ra tay, tay phải hóa thành trảo, tàn nhẫn tóm tới ngực của Lăng Hàn.
Tiểu tử này cũng thật âm.
Lăng Hàn lại đá một cước, đá vào giữa hai chân của tiểu bạch kiểm kia.
- Ừ!
Tiểu bạch kiểm gào lên đau đớn, thân thể không khỏi mềm nhũn, hai tay che hạ bộ, mồ hôi lạnh trên trán từng tầng từng tầng chảy xuống.
- Thật là nhìn không ra, vóc người trắng nõn nà, nhưng tâm đen như thế!
Lăng Hàn nói.
Tiểu bạch kiểm đã nói không ra lời, một cước này không chỉ lực lượng rất lớn, còn vận dụng một tia quy tắc thiên địa. Đối với Lăng Hàn mà nói là một tia, nhưng đối với một tên Tứ Trảm mà nói, một tia này như bài sơn đảo hải.
Trên trán của hắn hằn lên gân xanh, qua một hồi lâu mới nói:
- Là ngươi quá ngu!
- Ta đần độn?
Lăng Hàn lắc đầu, lại oanh một quyền, đùng, tiểu bạch kiểm bị hắn chấn thành mưa máu.
Nếu ra tay với hắn, vậy liền phải làm tốt chuẩn bị bị giết ngược lại.
Xèo xèo xèo xèo, lại có bảy người đập ra, giết về phía Lăng Hàn.
- Chết!
Tuy tướng mạo của bảy người không hề giống nhau, nhưng đều có một đặc điểm, chính là tướng mạo đặc biệt anh tuấn, hơn nữa da dẻ nhẵn nhụi, mỗi người đều là tiểu bạch kiểm.
Kháo, những cái này sẽ không phải đều là nhân tình của Lan Nhược Chỉ chứ?
Lăng Hàn chỉ cảm thấy buồn nôn, mình rốt cuộc cuốn vào trong xích mích thế nào a?
Hơn nữa, những nhân tình này không khỏi cũng quá ác đi, vẫn không có chân chính chạm mặt, cũng đã muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Lăng Hàn lắc đầu một cái, đấm ra một quyền, liệt diễm đan dệt, trong nháy mắt liền để bảy người này hóa thành tro bụi.
Điều này cũng đè ép mấy người còn lại, không dám tiếp tục lao ra nữa.
Bọn họ xác thực đều là tình nhân của Lan Nhược Chỉ, mà ở trong “hậu cung” của Lan Nhược Chỉ, là cho phép các tình nhân hạ sát thủ lẫn nhau, cái này ở Lan Nhược Chỉ xem ra là một loại lạc thú, thưởng thức các tình nhân của nàng tranh giành ở trước mặt mình, sau lưng lại ánh đao bóng kiếm.
Nếu không như vậy, số lượng tình nhân của nàng đã sớm phá trăm, mà không phải chỉ là mười mấy cái như hiện tại.
Sau đó liền hình thành thông lệ, chỉ cần một có người mới gia nhập, hết thảy tình nhân sẽ cùng nhau nhằm vào, có thể giết chết liền giết chết, thiếu một đối thủ tranh giành cưng chiều.
Có điều lần này bọn họ hiển nhiên đá vào tấm sắt rồi, Lăng Hàn mạnh đến không cách nào hình dung.
Thực sự là buồn nôn!
Lăng Hàn nhổ nước bọt, không nghĩ tới chỉ nói mấy câu với Lan Nhược Chỉ mà thôi, liền cuốn vào trò khôi hài này, truyền đi chắc là sẽ bị người cười chết, hắn lại cùng một đám tiểu bạch kiểm tranh giành sủng ái.
Dựa vào.
Thân hình Lăng Hàn giết ra, sức chiến đấu toàn mở, Cửu Thiên Hỏa Phân Hồn cũng bị điều động, liệt diễm hừng hực, Kiếm Khí ngút trời, hiệu suất giết chóc cao đến kinh người.
Công kích của sinh linh biển là từng làn liên tiếp, phảng phất như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Đừng nói những người khác, ngay cả Lăng Hàn cũng uể oải.
- Thay ca!
Chỉ nghe một âm thanh uy nghiêm vang lên, trong pháo đài cổ đi ra một nhóm người mới, đổi những người đã chiến đấu đến sức cùng lực kiệt kia.
Sau khi mọi người lùi lại đều co quắp ngồi trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
Lăng Hàn cũng khôi phục nguyên lực, hắn đánh bóng mỗi một cảnh giới đến mười phân vẹn mười, trường lực liên tục, so với người cùng cảnh giới càng có thể tiêu hao, mà khôi phục trái lại càng nhanh hơn.