Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2220: Phó gia



Có thể Trích Nguyệt Tiên Vương biết, nhưng Lăng Hàn bởi vì chuyện nhỏ này liền đi hỏi thăm sao?

Căn bản không thấy được người.

Lăng Hàn vô cùng phiền muộn, rõ ràng đến Tây Tiên Vực rồi, nhưng cảm giác thật giống như đã biến thành một kẻ ngu si, lại không biết nên chạy đi đâu.

- Đã như vậy, vậy trước theo nhánh quân đội này đi thôi.

Nữ Hoàng đề nghị.

Cũng chỉ có như vậy, trước tiên dàn xếp, lại mưu tính chuyện khác.

Nhánh quân đội này cũng rất dễ nói chuyện, không có xua đuổi bọn người Lăng Hàn rời đi, để bọn người Lăng Hàn một đường đi cùng.

Sau bảy ngày, đại quân rốt cục đi tới trụ sở, nơi này bọn người Lăng Hàn liền không thể tiến vào, liền mỗi người một ngả, được binh sĩ ở trong quân chỉ điểm, bọn họ hướng bắc đi đại khái ba ngày, một toà thành lớn đã ở trước mắt.

- Không biết Côn Bằng Cung ở đâu, vậy tìm Đan Đạo Thánh Địa gì không được sao?

Lăng Hàn vuốt cằm, hắn từ ngàn năm trước liền muốn cùng Mã Đồng Quang đến Tây Tiên Vực, nhưng hắn làm thịt Mã Đồng Quang rồi, mất đi người dẫn đường, lúc đó lại lười biếng không có hỏi quá mức rõ ràng.

- Ta nhớ sư phụ đã từng nói, địa phương kia thật giống như ở Phổ An Thiên.

- Tuy thời gian qua lâu rồi, nhưng ta làm đại biểu của Đông Tiên Vực, coi như đến muộn cũng có thể đi một hồi.

- Tốt lắm, trạm thứ nhất liền đặt ở Phổ An Thiên.

- Hơn nữa người buôn bán đan đạo, năm sông bốn biển đều là khách, vô cùng có khả năng biết nơi của Côn Bằng Cung.

- Hơi tu sửa một chút, lập tức xuất phát.

Lăng Hàn làm ra quyết định, những người khác đương nhiên sẽ không phản đối, liền quyết định ở trong thành mấy ngày, bổ sung vật tư, sau đó liền lên đường xuất phát.

Tây Tiên Vực có rất nhiều đặc sản, linh thảo chính là một loại trong đó, có nhiều linh thảo ở Đông Tiên Vực khó cầu, nhưng ở đây lại là hàng thông thường, tiện nghi muốn chết. Chẳng trách có thật nhiều thương nhân không tiếc vạn dặm, không sợ nguy hiểm cũng muốn từ Đông Tiên Vực chạy tới, đi một chuyến tiền lời lớn kinh người a.

Lăng Hàn cũng chọn mua một phen, tuy linh thảo không thể tăng lên cảm ngộ cảnh giới, nhưng có thể tăng cường tích lũy nguyên lực, cái này ở bất cứ lúc nào cũng hữu dụng.

- Cứu mạng! Cứu mạng! Ác bá trắng trợn cướp đoạt nữ nhân a!

Chỉ nghe một cô gái rít gào, từ phía trước chạy tới, phía sau đuổi theo mười mấy nam nhân, mỗi một người đều hung thần ác sát.

Một cô gái yếu đuối bị mười mấy đại hán đuổi tận cùng không buông, cái này không phải tiêu chuẩn bức người hiền lành làm kỹ nữ sao?

Tuy cô gái yếu đuối này kỳ thực không tính quá yếu, tốt xấu cũng có tu vi Tứ Trảm, nhưng những đại hán phía sau kia mỗi người đều là Tam Trảm, Tứ Trảm, 1 vs 10 thì làm sao có khả năng đánh thắng được?

Trong lòng Lăng Hàn cảm thán một hồi, không hổ là Tây Tiên Vực a, ngay cả Trảm Trần Lão Tổ cũng tràn lan như vậy.

Cô gái kia xác thực rất đẹp, da trắng tóc đen, thân cao thon dài, ngực căng tròn, khiến người ta thèm nhỏ dãi, muốn nói sẽ khiến cho thiếu gia ác bá nào chú ý, phái người trắng trợn cướp đoạt cũng là chuyện rất bình thường.

Nữ tử một bên chạy một bên rít gào, nhưng nàng càng gọi hung ác, người hai bên đường càng tránh nhanh, e sợ cho mình bị tai vạ tới.

Bởi vậy, khi người ở hai bên đều dồn dập tránh ra, liền chỉ còn dư lại đoàn người Lăng Hàn hết sức rõ ràng, cực kỳ đột ngột đứng giữa đại lộ.

Trên mặt nữ tử lộ ra vẻ hoang mang, bởi vì nàng cũng không thể xác định dụng ý của đoàn người kia, là muốn giúp nàng, hay giúp người xấu làm điều ác.

Tốc độ của nàng rất nhanh, nhoáng một hồi liền xẹt qua mấy người Lăng Hàn, sau đó biểu cảm trên mặt buông lỏng, thân hình tiếp tục dựng lên, vọt nhanh.

Khi mười mấy tên đại hán kia lao tới, Lăng Hàn khẽ mỉm cười, phát động quy tắc Sát Lục, vù, dưới khí thế đáng sợ xung kích, những đại hán kia mỗi một người đều sắc mặt trắng bệch, oành oành oành ngã rầm trên mặt đất.

Trảm Trần Lão tổ có khả năng vô duyên vô cớ ngã chổng vó sao?

Đương nhiên không thể, huống hồ vẫn là mười mấy cái cùng một chỗ ngã chổng vó!

Bởi vậy, quá rõ ràng rồi, chỉ có đám người Lăng Hàn đứng giữa đường, không phải bọn họ làm thì còn ai?

- Trời ạ, bọn họ lại dám quản chuyện vô bổ của Phó thiếu, nhất định phải gặp vận rủi lớn.

- Không sai, không biết Phó gia chính là Hào Môn của Thống Liên Thành sao?

- Ta xem, mấy người này đều là mới tới.

- Hừm, nhất định như vậy.

Người đi đường bốn phía châu đầu ghé tai, nhưng cũng chỉ nhỏ giọng nghị luận, tựa hồ sợ người ta nghe được.

Trong lòng Lăng Hàn nha một hồi, chẳng trách thả ra mấy con chó đều là Trảm Trần Lão tổ, không phải Hào Môn làm sao có khả năng làm được?

Hắn đương nhiên sẽ không lưu ý, đừng nói sức chiến đấu của mấy người bọn hắn đều cực kỳ cường hãn, thật gặp phải đại nhân vật đến, không phải còn có một Tiểu Cốt có thể đẩy ra làm bia đỡ đạn sao?

- Đi một chút đi, Nữu muốn ăn thịt!

Hổ Nữu bất mãn nói, một bên xoa bụng nhỏ.

- Đi một chút đi, Nữu muốn ăn thịt!

Tiểu Cốt học theo răm rắp, cũng xoa cái bụng.

Lăng Hàn không khỏi đau đầu, một cái Hổ Nữu cũng đã khiến người ta dằn vặt, hiện tại còn muốn tới một người?

Hổ Nữu yêu cầu hiển nhiên là không dễ dàng từ chối, bởi vậy đoàn người liền đi tìm tửu lâu ăn cơm, vừa đi vừa thảo luận, tựa hồ căn bản không để chuyện vừa rồi ở trong lòng.

Những người đi đường đều hai mặt nhìn nhau, có vẻ cực kỳ kinh ngạc.

- Mấy người này cũng quá trâu đi.

- Đúng vậy, nhúng tay sự tình của Phó gia, lại còn dám hững hờ như thế?

- Khả năng người ta có chuẩn bị mà đến thì sao?

- Cắt, ngươi chưa từng nghe nói cường long không ép địa đầu xà sao?

- Chẳng lẽ bọn họ không biết, Phó gia Lão tổ chính là thủ tịch Đan Sư dưới trướng Trích Nguyệt Tiên Vương sao?

- Ha, ngược lại bọn họ là tự mình muốn chết.

Những nghị luận này mấy người Lăng Hàn liền không nghe được, bởi vì bọn họ đã tìm tới một quán rượu, bắt đầu ăn uống.

- Hừm, ăn ngon, ăn ngon!

Hổ Nữu tay trái cầm một cái đùi gà, tay phải ôm theo một khối thịt kho tàu, trong miệng nhai cắn, nhưng còn có thể nói rõ ràng, điểm ấy không thể không khiến người khâm phục.

Tiểu Cốt lại không được, đồng dạng là ăn, nhưng hắn nói ra liền ùng ục ùng ục, làm sao cũng không rõ ràng.

Cho nên nói, kẻ tham ăn tuyệt đối là cần thiên phú.

Lăng Hàn, đám người Nữ Hoàng uống chút rượu, Tây Tiên Vực ở nhiều phương diện đều không giống Đông Tiên Vực, bao quát phương diện ẩm thực, để bọn họ đều muốn thưởng thức một chút.