Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2233: Khai phá thiên địa bản nguyên



Đô Thiếu Tuấn lạnh lùng nhìn lướt qua Nguyễn Đông Tương, cái này biết người biết mặt nhưng không biết lòng, không nghĩ đến người này nhìn qua đàng hoàng, nhưng nội tâm lại không chịu được như thế, hắn mới không muốn loại cặn bã này đi theo.

Nhưng hắn không có hiển lộ ra, chỉ nhìn Lăng Hàn nói:

- Nếu ngươi có thể tiếp Bộ Thiên trăm chiêu, ta liền coi ngươi là bằng hữu.

Đừng xem vừa nãy Lăng Hàn đỡ lấy một chiêu của Long Bộ Thiên, nhưng khi đó Long Bộ Thiên cũng không có toàn lực ứng phó, mà hai người chênh lệch hai cảnh giới nhỏ, cái này ngay cả Đế giả đỉnh cấp cũng rất khó cứu vãn sức chiến đấu cách xa như vậy.

Muốn tiếp trăm chiêu? Khó!

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Được!

Đô Thiếu Tuấn gật gù, có chút thưởng thức dũng khí của Lăng Hàn, sau đó đưa tay ném đi, trên đất nhất thời có thêm một bàn cờ:

- Vào bàn cờ chiến một trận đi.

Xèo, Long Bộ Thiên trước tiên vọt vào, thân hình cấp tốc thu nhỏ lại, hóa thành một điểm nhỏ trên bàn cờ.

Đây là Không Gian Thần Khí, chỉ là có chút khác loại.

Lăng Hàn cũng tung người nhảy vào, cùng Long Bộ Thiên đứng song song.

- Ta sẽ không hạ thủ lưu tình!

Long Bộ Thiên nói.

- Được!

Lăng Hàn gật gù, cũng không có để ở trong lòng, ở trong Phân Hồn Cảnh, người có thể trọng thương hắn còn không có sinh ra, còn Kỷ Vô Danh, người ta là Tiên Vương tầng chín chuyển thế, không thể cân nhắc như lẽ thường.

Những người khác mà, không nhìn.

- Tiếp chiêu!

Long Bộ Thiên ra tay, thân hình bay lên không, chữ Vương trên trán sáng quắc rực rỡ.

Nói không hạ thủ lưu tình, nhưng bởi vì là luận bàn, hắn đã lui sát ý, nhưng công kích vẫn ác liệt như cũ, chữ Vương trên trán lưu chuyển ra hào quang kinh người, có lực lượng vô tận dâng trào, sức chiến đấu đáng sợ.

Lăng Hàn thét dài, hai tay hóa thành nắm đấm, cùng đối phương cứng đối cứng.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Lăng Hàn không chỉ là Đế giả đỉnh cấp, hơn nữa còn người mang bốn thiên địa bản nguyên, điều này làm cho sức chiến đấu của hắn vượt qua phạm trù của Đế giả, ngươi đi tìm một chút xem, có Đế giả nào có bốn thiên địa bản nguyên?

Đừng nói bốn, một đạo cũng không có!

Ầm ầm ầm, ở trong cơ thể Lăng Hàn, bốn lực lượng bổn nguyên đều dật động, như muốn khai thiên phách địa.

Như thế nào là thiên địa bản nguyên?

Thiên địa sơ khai thì tồn tại, có ý nghĩa đặc thù!

Xem Cửu Thiên Hỏa, Huyền Âm Mẫu Thủy, mặc dù sẽ dập tắt, nhưng thiên địa sẽ một lần nữa súc tích ra chúng nó, trừ khi vùng thế giới này tiêu vong, bằng không thiên địa bản nguyên sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Lăng Hàn có loại cảm giác, hắn còn lâu mới phát huy ra uy năng của thiên địa bản nguyên trong cơ thể, nếu không thì, sức chiến đấu của hắn sẽ nâng cao một bước, chân chính có thể ngang hàng Kỷ Vô Danh, thậm chí vượt qua.

Hắn một bên ác chiến với Long Bộ Thiên, một bên thì đang suy tư phương pháp để hắn càng mạnh mẽ hơn.

Trước đó hắn cũng đang suy nghĩ vấn đề này, có một cái hình thức ban đầu, nhưng vẫn không có thực tiễn.

Rất đơn giản, ở trong người lạc ấn trận pháp.

Cái này ở Cổ Giới đã dùng qua, hiệu quả tốt đến kinh người, nhưng ở Tiên Vực, đây là chuyện không thể nào.

Trận pháp Tiên cấp đều cực kỳ khổng lồ, tỷ như đại trận hộ sơn, tỷ như ở trên chiến hạm, muốn khảm nạm ở trên thần cốt trong người, cái này không nói tuyệt đối không thể, nhưng chí ít hiện tại Lăng Hàn không cách nào làm được.

Vậy còn làm sao lạc ấn trận pháp?

Dùng thiên địa bản nguyên!

Thiên địa bản nguyên là cấp độ Tiên Vương, chỉ cần có thể xúc động một tia uy năng trong đó, là có thể bùng nổ ra sức chiến đấu vô thượng. Mà Lăng Hàn muốn làm, chính là dẫn phát cái uy năng này ra.

Làm sao dẫn?

Lợi dụng Ngũ hành tương sinh tương khắc.

Tuy hiện tại chỉ có bốn thiên địa bản nguyên, không cách nào hình thành Ngũ hành tuần hoàn hoàn mỹ, nhưng chỉ chênh lệch một đạo, hẳn vẫn có thể xúc động, chỉ là uy lực nhỏ yếu hơn rất nhiều.

Thử xem.

Lăng Hàn kích phát một đạo thiên địa bản nguyên, oanh, hóa thành một ký tự cực kỳ cổ điển, đánh vào trên một thần cốt của hắn, sau đó từ từ biến mất, bí mật của thiên địa, không thể điêu khắc.

Hắn lần thứ hai kích phát một đạo thiên địa bản nguyên, lạc ấn ở trên thần cốt thứ hai, sau đó là đạo thứ ba.

Chỉ là hắn vẫn không có kích phát đạo thiên địa bản nguyên thứ tư, ký tự trên thần cốt thứ nhất đã trở nên ảm đạm.

Không được, quá chậm.

Lăng Hàn thầm nói, vậy liền trở lại.

Ầm!

Hắn ở trong người thử nghiệm, mà bên ngoài Long Bộ Thiên cũng đánh cho kịch liệt, hoàn toàn áp chế Lăng Hàn, hai tay hóa thành trảo, chưởng, quyền, không ngừng oanh kích ở trên người Lăng Hàn.

Chỉ là tuy Lăng Hàn có chút tâm không yên, nhưng phòng ngự là nửa điểm cũng không tổn hại, mặc cho Long Bộ Thiên oanh kích làm sao cũng bình yên vô sự, để bọn người Đô Thiếu Tuấn quan chiến cau mày.

Làm sao có khả năng có lực phòng ngự mạnh mẽ biến thái như vậy?

Lăng Hàn tiếp tục nghiên cứu chiêu mới của hắn, hắn có loại cảm giác, hắn đã tiếp cận thành công.

- Chín mươi mốt chiêu.

- Chín mươi hai chiêu.

- Chín mươi ba chiêu.

Bên ngoài, mọi người đều đếm lấy, trăm chiêu đã tiếp cận.

Oành oành oành, Long Bộ Thiên đánh càng kịch liệt, nếu Đô thiếu nói muốn hắn và Lăng Hàn luận bàn một hồi, vậy liền đại biểu song phương trong lúc đó đã không có địch ý, nhưng là cường giả, hắn vẫn muốn thắng lợi.

Tuy Lăng Hàn vẫn đang bị động chịu đòn, nhưng đây không phải kết quả hắn muốn, mà là một hồi thắng lợi thoải mái tràn trề, không thể xoi mói.

Bởi vậy, sức chiến đấu của hắn toàn mở, điên cuồng công kích Lăng Hàn.

- Chín mươi chín chiêu!

Vù, đúng lúc này, trong cơ thể của Lăng Hàn có một đạo hào quang lấp lóe, khí tức của hắn nhất thời cường thịnh gấp mấy lần, nhưng lại lập tức trở nên ảm đạm.

Oành!

Lăng Hàn tiếp một đòn, cả người bị đánh bay ra ngoài, sau đó lại rơi xuống trên đất, ma sát mặt đất chí ít mấy trăm trượng, lúc này mới ngừng lại.

- Một trăm chiêu!

Long Bộ Thiên còn muốn công tiếp, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng không có ra tay.

Chiến đấu đã kết thúc.

Hắn trước tiên ra bàn cờ, sau đó Lăng Hàn mới chậm chậm rãi bay ra, chỉ thấy đầy mặt đều là vẻ mờ mịt, tựa hồ hồn vía lên mây.

- Ta kết giao bằng hữu như ngươi.

Đô Thiếu Tuấn cười to, chủ động đưa tay về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn vẫn đầy mặt mờ mịt như cũ, ngơ ngác đưa tay ra, cùng Đô Thiếu Tuấn nắm chặt.

- Nếu là bằng hữu, đến, uống rượu!

Đô Thiếu Tuấn lôi kéo cổ tay của Lăng Hàn, mời hắn vào phòng khách, sau đó phân phó hầu bàn nói.