Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2248: Bình nguyên



Dựa vào cái gì?

Bọn họ một đường lấy lòng, gặp nguy hiểm đều cướp lên, nhưng Lăng Hàn rõ ràng không có làm gì, nhưng để nữ thần trong lòng bọn họ đuổi theo, cái này để bọn họ làm sao nhẫn?

- Ngươi đứng lại!

Một tên nam tử thả người vọt tới, che ở phía trước ba người Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Tránh ra!

- Nếu ngươi có bản lĩnh, ta làm sao ngăn được ngươi?

Nam tử này ngạo nhiên nói, nói rõ là đang khiêu khích.

- Cút đi!

Hổ Nữu khẽ quát một tiếng, oành, đấm ra một quyền, nam tử kia nhất thời bay lơ lửng lên trời, trong nháy mắt liền hóa thành một điểm đen nhỏ.

- Các ngươi còn ai muốn làm chó chặn đường?

Tiểu nha đầu quét tới những người còn lại, ánh mắt cực kỳ hung tàn.

Những người còn lại vội vã lắc đầu, may mắn mình không có kích động như vậy, bằng không kết cục chính là tên nam tử vừa nãy kia.

Nơi này có quy tắc trọng lực áp chế, ai cũng không cách nào vọt người bay lên, bởi vậy bị đánh bay lên cao như vậy, té xuống có khả năng nát bét cực cao, vậy khẳng định là chết đến không thể chết thêm.

Lăng Hàn nở nụ cười, nắm tay của hai nữ cất bước.

Nhu yêu nữ vội vàng đuổi theo, cúi thấp đầu, thật giống như cô dâu nhỏ bị ức hiếp.

Vách núi này liên tiếp một bình nguyên to lớn, lúc này là bình nguyên chân chính, cỏ xanh cao nửa thước, mênh mông vô bờ, thật giống như một hải dương màu xanh lục.

Mà ở phương xa vô tận, có một Thần Long xoay quanh vào hư không, cho dù cách vô cùng xa, vẫn có thể cảm ứng được từng đạo từng đạo Long uy truyền vang, khiến lòng người lay động, thuyết phục.

Có điều đây cũng không phải là một Thần Long chân chính, mà là một ngọn núi, chỉ là cực kỳ chót vót, nhìn qua như một con rồng.

Bốn người Lăng Hàn đi về phía toà Thần Long Sơn kia, cái này cũng là phương hướng mà tất cả những người khác đi tới.

Vùng bình nguyên này thực quá to lớn, cho dù đi về một phương hướng, rất nhanh liền để mọi người phân tán, như sao nằm dày đặc bầu trời, bọn họ cũng linh tinh mà phân tán ở trên vùng bình nguyên này, khoảng cách càng ngày càng xa.

Một đường đi tới, phía trước có núi cao giống như Thần Long kia chỉ dẫn, cũng không cần lo lắng sẽ lạc mất phương hướng. Thảo nguyên này giống như đại đương khiến người ta mới mẻ, nhưng thời gian trôi qua lâu, dĩ nhiên là sẽ phiền.

Thét!

Đột nhiên, một vệt bóng đen từ trong bụi cỏ chạy ra, là một Hắc Báo, trên người che kín quang văn màu tím, lúc tấn công tỏa ra một loại ánh sáng lung linh, mục tiêu nhắm thẳng vào Nhu yêu nữ.

Nhu yêu nữ tức giận, mục tiêu công kích thứ nhất chính là mình, đây là coi mình dễ bắt nạt nhất sao?

- Ha ha!

Lăng Hàn cười to.

- Ngươi xác thực dễ bắt nạt nhất.

Hắn không có ra tay, bởi vì con Hắc Báo này cũng không quá mạnh mẽ.

Nhu yêu nữ khẽ quát một tiếng, đánh về phía Hắc Báo.

Oành oành oành, một người một báo triển khai ác chiến, lại là cục diện không phân cao thấp.

Hắc Báo này là Âm Hồn cảnh, sức chiến đấu rất mạnh, tiếp cận trình độ Vương giả, bởi vậy cho dù Nhu yêu nữ là Hoàng giả, có thể vượt qua một cảnh giới vô địch, nhưng trong thời gian ngắn vẫn không cách nào bắt nó.

Hổ Nữu nhàm chán ngáp một cái, chiến đấu như vậy nhìn đến nàng sắp buồn ngủ chết rồi.

- Nhu yêu tinh, Nữu đến giúp ngươi a!

Nàng nổ ra một quyền, đùng, con Hắc Báo này lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Ồ?

Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì Hắc Báo lại không có bị Hổ Nữu đánh giết.

Nếu tiểu nha đầu ra tay, vậy khẳng định đã tính chính xác thực lực của con Hắc Báo này, một quyền xuống hẳn đánh giết Hắc Báo thành cặn bã mới đúng. Nhưng kết quả hoàn toàn không phải như vậy, cú đấm này chỉ đánh bay Hắc Báo.

Lực phòng ngự có chút kinh người.

Oành, Hắc Báo ngã vào trong bụi cỏ, nó giẫy giụa bò lên, có chút miễn cưỡng.

Tuy không chết, nhưng Hổ Nữu vẫn tạo thành trọng thương với nó.

- Để ngươi bắt nạt ta!

Nhu yêu nữ vồ tới, ra tay đánh nhau, hiện tại Hắc Báo trọng thương, tự nhiên chỉ có bị nàng bạo đánh, nhưng dù như vậy, nó vẫn bị oanh chí ít chừng trăm phát mới rốt cục bị giết chết.

- Da thịt thật là cứng cỏi!

Lăng Hàn đi tới, hắn thử lực phòng ngự của Hắc Báo, gần như đạt đến cấp bậc Địa Hồn, chẳng trách có thể chịu đựng một đòn của Hổ Nữu mà chỉ trọng thương.

- Nữu muốn ăn thịt nướng!

Hổ Nữu bắt đầu chảy nước miếng.

Lăng Hàn rút gân lột da Hắc Báo, nhưng ngoài ý muốn ở trong trán của Hắc Báo phát hiện một viên tinh thạch, màu xanh lục, tình trạng nửa trong suốt, mơ hồ có một luồng Long uy tràn ra.

- Tại sao có thể có Long uy?

Bốn người đều kinh ngạc.

- Nơi này là Bách Long Bí Cảnh, truyền thuyết táng hơn trăm con Thiên Long, đều là cấp bậc Tiên Vương, vậy nhất định sẽ có thật nhiều chỗ tốt lưu lại, đủ khiến sinh linh ở nơi này phát sinh lột xác.

Lăng Hàn suy đoán nói.

- Này có thể ăn sao?

Hổ Nữu nhìn chằm chằm tinh thạch, còn liếm môi một cái.

Nha đầu này coi đồ vật hữu dụng hay vô dụng, là nhìn có thể ăn được hay không.

- Đây là Long Tinh, hiệu quả không sánh được Long tức, nhưng sau khi luyện hóa vẫn còn có chút chỗ tốt.

Tiểu Tháp đột nhiên nói.

Nha, như vậy a.

Lăng Hàn cất Long Tinh đi, đã có tác dụng tự nhiên không thể lãng phí.

Bọn họ tiếp tục tiến lên, chỉ thấy thảo nguyên đang từ từ biến mất, phía trước xuất hiện dãy núi chập trùng, có từng mảng từng mảng rừng cây nhỏ, loạn thạch lan tràn.

Chẳng trách mới vừa rồi xuất hiện một con Hắc Báo, hóa ra là sắp đi vào khu vực núi rừng.

Một tiếng lệ gọi, chỉ thấy giữa bầu trời có một con đại bàng to lớn bay qua, nhưng móng vuốt cực kỳ kỳ quái, không phải vuốt chim phổ thông, mà là ngũ trảo hình rồng, có ánh sáng vàng kim lộng lẫy lưu chuyển, phảng phất như kim loại.

Một tiếng lệ khiếu hóa thành lưỡi dao, tước về phía bốn người Lăng Hàn, dài hơn một dặm, lưỡi dao thổi qua, tảng lớn cây cối đều bị cắt bỏ, một đường thế không thể chặn.

Lăng Hàn hừ một tiếng, nắm chặt song quyền, sau đó cũng rống to một tiếng, oanh, trong cơ thể hắn tuôn ra năng lượng bão táp đáng sợ, ầm ầm mà ra.

Bản Nguyên trùng kích!

Cơn bão năng lượng dâng lên, phía trước nhất thời xuất hiện một khu vực chân không hình mũi khoan, mà đại bàng đánh ra sóng âm cũng bị vót ra một lỗ hổng, từ bên cạnh mấy người Lăng Hàn xẹt qua, không có tạo thành một chút xíu phá hoại.

Đại bàng thấy một đòn vô hiệu, không khỏi lại khiếu một tiếng, chỉ là lần này không có phát ra sóng âm, mà chỉ phẫn nộ lệ gọi, tựa hồ muốn nói tại sao đòn đánh này không giết chết bọn người Lăng Hàn.