Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2443: Thiên Tôn ra tay



Tiên Vương đại dược, một kỷ nguyên cũng không phải chuyện ly kỳ gì. Nhưng ở đây, mắt trần có thể thấy, những Tiên dược này từ sinh ra đến mục nát chỉ mấy tức thời gian.

Đây là tốc độ thời gian trôi qua đáng sợ dường nào?

- Chúng ta đi vào, có thể trong nháy mắt lão hủ hay không?

Nữ Hoàng cũng nhìn ra rồi, mở miệng nói, trong lòng kiêng kỵ.

- Không biết.

Lăng Hàn lắc đầu.

- Chúng ta ăn Thiên Thu Nhất Mộng Đan, trong lúc dược lực kéo dài, chúng ta liền không thể có việc.

Bọn họ đi tới, lướt qua dòng sông thời gian, tiến vào vùng bình nguyên kia.

Quả nhiên, bọn họ được một luồng lực lượng thần bí bảo vệ, không có bị lực lượng thời gian mục nát.

Thảo nguyên lớn kinh người, bọn họ đi đi, yên lặng tính toán thời gian, nhưng qua hơn trăm năm, thảo nguyên vẫn là thảo nguyên, quay đầu lại nhìn, biên giới thảo nguyên vẫn ở sau lưng bọn họ.

Nói cách khác, bọn họ đi hơn trăm năm, trên thực tế hầu như không có đi tới mảy may.

Nơi này, thời gian hỗn loạn, có thứ tự, không thứ tự cùng tồn tại.

Vù!

Một luồng lực lượng đáng sợ cuốn qua, năm người Lăng Hàn đồng thời bay lên một luồng hàn ý mãnh liệt, phảng phất như tiến vào trong hầm băng, ngay cả linh hồn cũng trong nháy mắt băng phong.

Giữa bầu trời, hiện ra một con mắt.

Quỷ dị chính là, đây là một con mắt nằm dọc, tròng trắng mắt màu vàng, con ngươi màu bạc, có phù văn không cách nào hình dung lấp lóe, tựa hồ đang giải thích bí mật thời gian.

Con mặt dọc này đảo qua năm người Lăng Hàn, vù, một thanh Tiên Kiếm từ trong mắt bắn ra, phóng ra hàn quang vô tận, chém về phía năm người Lăng Hàn.

Ngay cả Tiên Vương tầng chín cũng không thể ra tay ở trong Thời Gian trường hà, cái này sẽ nghịch chuyển kim cổ, thay đổi tương lai.

Chỉ có Thiên Tôn mới có thể không bị quy tắc ảnh hưởng, tùy ý làm bậy.

Tê, cái này là một vị Thiên Tôn đang ra tay!

Trời, một vị Thiên Tôn ra tay, đừng nói bọn người Lăng Hàn chỉ là Phân Hồn nho nhỏ, ngay cả Tiên Vương tầng chín thì đã làm sao, chống đỡ được sao?

Làm sao bây giờ? Chờ chết?

Ở trong vùng bình nguyên này, thời gian chảy cực kỳ quỷ dị, khả năng nhanh đến mức kinh người, cũng khả năng chậm thái quá, cho dù là Thiên Tôn cũng phải chịu ảnh hưởng!

Thanh Tiên Kiếm này chém đến, nhìn như nhanh kinh người, nhưng vẫn không thể nào chém xuống.

Trong quá trình này, phù văn trên Tiên Kiếm ảm diệt, tựa hồ trải qua vô số năm tháng, muốn tiêu vong ở trong thời gian.

Lăng Hàn nhất thời ngộ ra, vị Thiên Tôn này cùng bọn họ không phải một thời đại, nguyên bản là vĩnh viễn không thể gặp gỡ, nhưng ai bảo bọn họ tiến vào thời gian bí cảnh, mới để song phương tao ngộ.

Không đợi Tiên Kiếm chém tới, liền tự mình biến mất, đây là không thể ngang hàng lực lượng của tháng năm.

Năm người Lăng Hàn đều ngơ ngác, một đạo công kích đánh ra, nhưng năm tháng nghịch loạn lâu như vậy mới bị tiêu vong, đây là lực lượng vĩ đại cỡ nào?

Thiên Tôn, vượt qua quy tắc, quả nhiên không phải nói suông.

Nếu không phải Thiên Tôn không thể vượt qua thiên địa, vậy uy lực của đòn đánh này sẽ càng mạnh mẽ hơn, có thể không nhìn năm tháng thời gian, tuyệt sát bọn họ.

Chỉ là vì sao tên Thiên Tôn này muốn ra tay với bọn họ?

Giữa bầu trời, độc nhãn kia hơi ngưng lại, trong tròng trắng mắt màu bạc xuất hiện một vết máu, nhưng chảy ra dòng máu màu bạc.

Cho dù là Thiên Tôn, có thể nghịch loạn năm tháng ra tay, nhưng chung quy vẫn sẽ bị thiên địa trừng phạt.

Có chút quy tắc, ngay cả Thiên Tôn cũng không thể vượt qua, nếu không vẫn sẽ bị phản phệ. Chỉ là Thiên Tôn thực quá mạnh mẽ, ngay cả thiên địa cũng không làm gì được, bằng không đổi một người, ngay cả Tiên Vương tầng chín cũng biến thành tro bụi.

- Ta ở hạ du của Thời Gian trường hà nhìn thấy thân hình mơ hồ của các ngươi, lưu các ngươi không được!

Mặt dọc kia truyền ra ý niệm mơ hồ, thực sự là cách nhau quá xa xưa, âm thanh mơ hồ không rõ.

Hẳn là vị Thiên Tôn này ở trong một thời khắc nào đó của lịch sử vừa vặn tiến vào Thời Gian trường hà, thấy năm người Lăng Hàn đi ngang qua, sau đó hắn triển khai đại thần thông, nhìn thấy một góc tương lai của năm người Lăng Hàn, cho rằng bọn họ có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai mình, bởi vậy không tiếc nghịch loạn năm tháng, lấy cổ giết kim, coi như bị thiên địa phản phệ cũng không tiếc.

Lăng Hàn cười ha ha, chuyện này ý nghĩa là trong năm người bọn họ nhất định có người thành tựu Thiên Tôn, lúc này mới có thể để một vị Thiên Tôn kiêng kỵ, nếu không thì, coi như bọn họ thành Tiên Vương tầng chín thì đã làm sao, căn bản không đáng nhắc tới.

Có điều là, tên Thiên Tôn này cũng thật hẹp hòi, lẽ nào không thể chứa người ngang hàng sao?

Còn có, nếu tên Thiên Tôn trong lịch sử này phát hiện năm người bọn họ uy hiếp, nhưng tại sao ở trong thời gian chảy hiện thực, hắn không có ra tay? Lẽ nào hắn đã sớm chết?

Không thể!

Nếu như hắn đã chết, thì không nên coi năm người là uy hiếp.

Lẽ nào, tên Thiên Tôn này nghịch loạn năm tháng ra tay, bị thiên địa phản phệ, sau khi rời đi liền không cách nào bảo lưu ký ức này? Nếu không thì, liền không thể giải thích được.

- Năm tháng cách xa nhau thì đã làm sao, nhân quả phản phệ thì đã làm sao, bản tôn muốn giết người, ngay cả trời cũng không thể ngăn trở!

Mắt dọc toả ra thần niệm, oanh, hắn bùng nổ ra khí thế càng mạnh mẽ, phảng phất như thiên địa cũng phải nằm rạp ở trước mặt hắn.

Vù, trong mắt dọc lần thứ hai đánh ra một móng vuốt, đen kịt như mực, tóm về phía năm người Lăng Hàn.

Trên móng vuốt quấn quanh phù văn vô tận, một trảo ra, ngay cả mảnh bí cảnh không tồn tại ở trong thiên địa này cũng run run muốn vỡ.

So với Tiên Kiếm trước đó, uy lực của đòn đánh này nhất thời tăng vọt gấp trăm lần!

Oanh, hắn trảo bắn lại, tốc độ thật nhanh, ngay cả năm tháng vô tận cũng không thể ngăn cản nó phát uy.

Năm người Lăng Hàn muốn chạy, nhưng mặc cho dưới chân của bọn họ tung bay làm sao, cũng không nhúc nhích, ở trong vùng thế giới này, thời gian chảy cực quỷ dị kỳ.

Lẽ nào... Phải chết ở chỗ này?

Trong lòng Lăng Hàn lạnh lẽo, đừng nói hiện tại bọn họ chỉ là trạng thái thần hồn, dù có thân thể, có thể trốn vào trong Hắc Tháp thì đã làm sao, Thiên Tôn ra tay, Tam Giới Tháp cũng chỉ có đường trốn, đối kháng tất hủy.

Nhưng thật không có một chút xíu biện pháp sao?

Xoạt, đúng lúc này, chỉ thấy một đạo hắc quang xẹt qua, đánh vào móng vuốt, miễn cưỡng đẩy lùi.

Đây là người nào đang ra tay, lại chặn được công kích của Thiên Tôn?

Mắt dọc hơi nháy, nhìn về phía sau bọn người Lăng Hàn, theo Thời Gian trường hà đi xuống, đạo hắc quang kia chính là từ chỗ hạ du đánh tới.