Tiểu Khủng không nhịn được há miệng ra, lộ ra bộ dạng hung ác, đối với nó mà nói, nam tử tóc đỏ là đang khiêu khích nó.
- Đi thôi!
Lăng Hàn cười, vồ tới Tiểu Khủng ở trong lồng ngực Nhu yêu nữ, sau đó đập tới Hồng Lang.
Hồng Lang không khỏi giận dữ, ngươi cầm một tiểu thú đến đập hắn, đây là miệt thị hắn thế nào?
Nhưng mà, thời điểm Tiểu Khủng lộ ra răng sắc um tùm, cả người hắn đều nổi da gà, lúc này mới ý thức được mặc dù Tiểu Khủng như người hiền lành, nhưng sự thực là đại sát khí khủng bố.
Hắn vội vã kích hoạt huyết mạch của bản thân, huyết quang đầy trời, hư ảnh con sói lớn kia cũng phát ra một tiếng rít lên, há mồm về phía Tiểu Khủng, nhất thời một mũi tên máu bắn ra, vọt tới Tiểu Khủng.
Tiểu Khủng không nhìn, thể phách của nó cực kỳ mạnh mẽ, đủ để sánh vai Lăng Hàn, để nó có tư cách ngang tàng như thế.
Oành!
Mũi tên máu đánh tới, thân thể của Tiểu Khủng cơ hồ không nhúc nhích một hồi, tiếp tục giết về phía Hồng Lang.
Nó nhào một cái, đã cùng Hồng Lang giết thành một đoàn.
Chỉ nghe tiếng thú gào ngập trời, hai mãnh thú một lớn một nhỏ giết đến cực kỳ kịch liệt, nhưng hình ảnh như vậy không có kéo dài bao lâu, rất nhanh Tiểu Khủng liền làm thịt Hồng Lang, cắn vào cổ của đối phương.
Hồng Lang còn đang giãy dụa, cái này làm tức giận Tiểu Khủng, miệng dùng sức hợp lại, lại lay động mấy lần, Hồng Lang liền rủ tứ chi, không cách nào nhúc nhích.
Người bốn phía thấy thế, đều hút vào khí lạnh, một tiểu thú nhìn rất đáng yêu, lại là đại sát khí đáng sợ!
- Khà khà, thực sự là tự tìm đường chết.
Có người thản nhiên nói.
- Lời ấy nói như thế nào?
Bên cạnh có người hỏi.
- Lẽ nào các ngươi không biết, hắn là Lăng Hàn sao?
Người lúc trước nói.
- Lăng Hàn?
- Tê, là cái Lăng Hàn kia!
Người xung quanh đều phản ứng lại, bọn họ đều nghe nói, tam đại Thiên Tôn khai chiến, dây dẫn lửa là một người tên Lăng Hàn.
Chẳng trách mạnh như vậy, cũng phải, người có thể lắp lên quan hệ với Thiên Tôn, có thể không lợi hại sao?
Lăng Hàn không để ý đến phản ứng của mọi người, hắn nắm thi thể Hồng Lang lên, trực tiếp ném vào trong biển rộng, muốn hại người liền phải có giác ngộ bị giết ngược lại.
Không người nào dám cướp giật thi thể này, chính là dẫm vào vết xe đổ của Hồng Lang.
Bốn người Lăng Hàn nhảy lên thi thể sói, con sói này đủ lớn, dài khoảng ba trượng, rộng hơn một trượng, bốn người đứng ở phía trên cũng không chen chúc chút nào.
Lăng Hàn tiện tay ấn xuống một chưởng, kình lực đánh ở trên mặt nước, vung lên cuộn sóng, cũng kéo “thuyền sói” đi về phía biển rộng.
- Trước tiên thử xem uy lực của nước biển này.
Hắn nói.
Trên biển có khả năng tao ngộ chiến đấu cực cao, hắn nhất định phải biết mình có thể dính vào nước biển hay không, trình độ cụ thể lại đến bao nhiêu.
Lăng Hàn trước tiên vươn ngón tay, nhẹ nhàng ấn vào trong nước biển.
Nhất thời, một luồng tử khí xung kích về phía hắn, muốn diệt tuyệt sinh cơ của hắn, để hắn vĩnh viễn tĩnh mịch.
Lăng Hàn hừ một tiếng, lực lượng cấp Tiên Vương phát động, nhất thời chặn lại cỗ tử khí này.
Tử khí rất mạnh mẽ, nhưng cách Tiên Vương còn có một chút, Thăng Nguyên Cảnh không cách nào chống lại, nhưng chuẩn Tiên Vương có thể không sợ.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, thể phách của hắn kinh người, sinh cơ bừng bừng, hoàn toàn có thể chống đỡ tử khí xâm lấn, thế nhưng... hắn giơ tay lên, chỉ thấy trên bàn tay che kín vật chất màu xám, đây có ảnh hưởng rất lớn với lực lượng quy tắc hắn nổ ra.
- Nhưng thể thuật không bị ảnh hưởng.
Lăng Hàn lộ ra nụ cười, tử khí này tương tự với quy tắc hắc ám, nhưng Tiên Vực hẳn là không có quy tắc hắc ám, khá là quái dị, nhưng tuyệt đối là tới trình độ quy tắc.
Bởi vậy, quy tắc tác dụng với quy tắc, nhưng vô hiệu với thể thuật.
- Ở trong biển rộng khai chiến, ta ngược lại có ưu thế.
Lăng Hàn nói, trong biển này có lực lượng thần bí, hạn chế năng lực phi hành của tất cả mọi người, ngay cả Lăng Hàn, thực lực vô hạn tiếp cận Tiên Vương cũng không cách nào ngoại lệ.
Bởi vậy, ở trong biển khai chiến, ngay cả Tiên Vương cũng phải chân đạp mặt biển, thực lực tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
- Cái này thật giống như là chiến trường làm cho ta.
Các nàng Nữ Hoàng từng cái thử nghiệm, các nàng cũng có thể đối kháng tử khí, nhưng cần tiêu hao khá nhiều tinh lực của bản thân, tương đương với cắt giảm một bộ phận sức chiến đấu rất lớn.
- Không sao, xuất phát!
Lăng Hàn lại đẩy một chưởng, thuyền sói lập tức gia tốc, xuất phát về phía biển rộng.
Oanh, một đạo sóng lớn vỗ lại, cao chừng trăm trượng, cực kỳ khủng bố.
Lăng Hàn cầm kiếm đỉnh ở mặt trước, hơi súc thế, sau đó một kiếm cắt ra, Kiếm Khí nổ ra, như một Thần Long nổi giận, đánh tới đầu sóng.
Oành, Kiếm Khí tập kích đến, đầu sóng bị phá diệt.
Ào ào rào, bọt nước tung toé, thổi qua bên người Lăng Hàn, nhưng không có dính vào hắn mảy may.
Thể lực của Lăng Hàn dồi dào, căn bản không cần ba nữ giúp hắn thay ca, một người liền có thể giữ ải.
Non nữa ngày sau, đường ven biển phía sau đã hoàn toàn biến mất, mà biển rộng cũng biến thành dịu ngoan, gió êm sóng lặng.
Tiên lộ có phân chia ngày đêm, lúc này là lúc mặt trời lặn về hướng tây, chỉ thấy một viên hỏa cầu như nổi trên mặt biển, đỏ ngầu, có vẻ đặc biệt to lớn. Có điều, Tiên lộ ngày đêm luân phiên cũng cần ba ngày, bởi vậy, ánh tà dương này thật lâu cũng không có chìm xuống.
- Ồ, phía trước có đồ vật trôi đến.
Lăng Hàn đột nhiên nói.
Ba nữ đều đứng lên, nhìn lại phía trước, chỉ thấy trên mặt biển quả thật có vật lạ gì đó bồng bềnh, còn phập phồng chìm nổi.
- Là một người.
Nữ Hoàng nói.
Lăng Hàn ngưng mắt nhìn kỹ, chậm rãi nói:
- Là người ra biển trước chúng ta kia.
Bọn họ tận mắt thấy có người giẫm thi thể của người khác làm thuyền, đi về phía biển rộng sâu xa, mà Lăng Hàn có thể khẳng định, hiện tại thi thể trôi về phía bọn họ nhất định là người kia.
Hẳn là thi thể, Lăng Hàn không cho là đối phương có thể ở dưới tử khí của nước biển kiên trì thời gian lâu như vậy.
Lăng Hàn lại đập mấy chưởng, nghênh tiếp về phía bộ thi thể kia.
Hai người tiếp cận, sau đó đụng vào nhau.
Đầu sóng cuốn một cái, thi thể kia trở mình, đã biến thành khuôn mặt hướng lên.
Quả nhiên, là người kia.
- Có thể đi tới nơi này nói rõ thực lực của hắn hoàn toàn có thể xử lý sóng gió, nhưng hiện tại lại chết ở chỗ này…