Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3092: Phụ tử nhận nhau (1)



Thiên Tôn xuất thủ, không phải chuẩn Thiên Tôn!

Hắc vân xoay tròn, phía trên đám người, trong tầng mây có một khuôn mặt hiển hiện, xấu xí, như Lôi Công.

- Bái kiến Tuyệt Lôi đại nhân!

Tất cả mọi người quỳ xuống.

Tuyệt Lôi Thiên Tôn, Nhất Bộ.

Nhưng còn có bốn người không có quỳ, một là Lăng Hàn, còn có một nhà ba người Lăng Kiến Tuyết.

- Lớn mật, ở trước mặt bản tôn còn dám đứng?

Tuyệt Lôi Thiên Tôn bất mãn nói, hắn là một vị Thiên Tôn mới lên cấp, cho nên quy củ đặc biệt lớn, nhất là nhìn thấy Tiên Vương tầng chín đã từng cùng giai cúi đầu ở trước mặt mình, để hắn đặc biệt thoải mái.

Lăng Kiến Tuyết lạnh lùng không đáp, hắn có một chút rất giống Lăng Hàn, cái kia chính là một thân ngông nghênh, chỉ là giấu ở phía dưới bình thường ôn hòa của hắn.

- Đứng thì thế nào, đừng xem mình quá cao, ngươi cũng không phải từ người bình thường từng bước một tu luyện tới sao?

Lăng Phi Phàm đột nhiên nói.

Câu nói này ra miệng, tất cả mọi người chấn kinh.

Một Tiên Vương nho nhỏ, lại dám răn dạy Thiên Tôn... Đây là muốn chết sao?

Tuyệt Lôi Thiên Tôn vốn rất bất mãn, thấy Lăng Phi Phàm lại dám khiêu chiến mình, lập tức sát khí dâng lên. Hắn là thiên tài không sai, nhưng chưa từng có quy định thiên tài nhất định phải lòng dạ rộng lớn.

Hắn xuất thủ, oanh, một cái đại thủ từ trong tầng mây đánh ra, chớp động lên lôi đình mênh mông, vỗ xuống Lăng Phi Phàm.

Thiên Tôn không cần bất kỳ cố kỵ, thấy ngứa mắt, liền có thể giết.

Oanh, đại thủ ghìm xuống, Thiên Địa cũng run rẩy.

Vợ chồng Lăng Kiến Tuyết đều tuyệt vọng, bọn hắn bây giờ bị khí thế của Thiên Tôn áp chế, căn bản bất lực xuất thủ, làm sao xuất thủ cứu nhi tử?

Lăng Phi Phàm lại bình thản không sợ, y nguyên ngẩng đầu nhìn lên trời, tuyệt không cúi đầu.

Hắn đương nhiên có lực lượng, Lăng Hàn ngay cả Nhị Bộ Thiên Tôn cũng có thể chiến thắng, huống chi đây chỉ là Nhất Bộ.

Bành, đại thủ đè xuống, bị một cái tay khác cản lại, không thể hoàn toàn ghìm xuống.

Lập tức, ánh mắt mọi người đều ngưng ở trên người Lăng Hàn.

- Đây là... Thiên Tôn của Vũ Tinh vị diện!

Đám người lập tức nói.

Bản vị diện tuyệt không có dạng Thiên Tôn này, mà hắn lại cùng Lăng Phi Phàm chung một chỗ từ Vũ Tinh vị diện đến, không phải Thiên Tôn nơi đó thì là cái gì?

Tuyệt Lôi Thiên Tôn sững sờ, nhưng lập tức cười lạnh:

- Coi như ngươi là Nhị Bộ Thiên Tôn, nhưng tới đây, ngươi chỉ có thể coi là Nhất Bộ, lại thêm Thiên Địa áp chế, ngươi chưa chắc là đối thủ của bản tôn.

Nhị Bộ Thiên Tôn khẳng định là thể ngộ lực lượng độc nhất vô nhị của vị diện cùng một loại lực lượng bản nguyên của Nguyên Thế Giới, nhưng mà, đổi một cái vị diện, lực lượng độc nhất chỉ có vào chứ không có ra, cũng không có khả năng lại điều động đến.

Cho nên, đổi một vị diện, Nhị Bộ Thiên Tôn kỳ thật chỉ có thể coi là Nhất Bộ Thiên Tôn.

Nhất Bộ Thiên Tôn xa xa không phải đối thủ của Nhị Bộ, cái này không chỉ nắm giữ ít một loại lực lượng chí cao, hơn nữa còn bởi vì lực lượng đặc thù của một vị diện là không có khả năng siêu việt lực lượng bản nguyên của Nguyên Thế Giới.

Nhưng mà, chạy đến một vị diện khác, lực lượng đặc hữu chỉ tồn tại ở trong cơ thể Thiên Tôn, dùng một chút ít một chút, điểm ấy giống như Tiên Vương, như vậy Nhị Bộ Thiên Tôn chẳng mấy chốc sẽ rơi về Nhất Bộ.

Lại thêm vị diện khác nhằm vào, Nhị Bộ Thiên Tôn không bằng Nhất Bộ Thiên Tôn bản thổ cũng không phải chuyện không thể nào.

Nếu không phải như thế, vị diện cao xâm lược vị diện thấp không phải dễ như trở bàn tay liền có thể quét ngang sao?

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, thu tay về:

- Không sợ chết, cứ việc thử một chút.

Tuyệt Lôi Thiên Tôn do dự, hắn tuyệt không tin tưởng một người có thể tu đến Thiên Tôn sẽ là đồ đần, như vậy đối phương dám đơn thương độc mã tới đây, khẳng định là có một loại nắm chắc nào đó.

Chẳng lẽ... Vũ Tinh vị diện muốn phát động đại công kích, cho nên mới có một Thiên Tôn đi đầu mở đường?

Hắn vội vàng phát ra tín hiệu, bất kể như thế nào, cẩn thận là hơn.

- Ngươi là ai, có dám báo ra tính danh không?

Tuyệt Lôi Thiên Tôn trầm giọng hỏi.

Đây cũng là tất cả mọi người nghi hoặc, cao thủ, nhất là Thiên Tôn, làm sao có thể trống rỗng xuất hiện?

Lăng Kiến Tuyết nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, đột nhiên ánh mắt sáng lên, thần sắc trở nên kích động.

Đây là! Đây là! Đây là!

- Lăng Hàn.

- Lăng Hàn?

Tuyệt Lôi Thiên Tôn lơ ngơ, hắn căn bản không có nghe nói qua nhân vật như vậy.

- Chẳng cần biết ngươi là ai, khuyên ngươi không nên nhúng tay!

- Cha!

Lăng Kiến Tuyết kêu lên, hắn cuối cùng biết vì cái gì nhi tử có thể trở lại, đó là bởi vì Lăng Hàn xuất thủ.

- Ừm?

Tuyệt Lôi Thiên Tôn lập tức biết mình nháo cái Ô Long, còn gọi người khác không nên nhúng tay, dựa vào, thân nhi tử của mình sắp bị giết bị đánh, ai có thể nhịn được không xuất thủ?

- Nguyên lai thật đúng là không có oan uổng các ngươi, thật sự là gian tế của Vũ Tinh vị diện!

Hắn nói.

Nếu không phải như thế, Lăng Hàn cùng Lăng Phi Phàm làm sao lại từ Vũ Tinh vị diện đi đến?

Lăng Hàn đưa tay nhấn một cái, lực lượng không thể chống đỡ trào lên, Lăng Kiến Tuyết cùng Trần Sương Sương lập tức không còn áp lực, nhao nhao đứng dậy. Hắn lắc đầu:

- Bây giờ mới biết có cha như ta sao, vì sao trước kia mỗi ngày đi ở bên ngoài?

Bằng không thì hắn cũng mang nhi tử đi Viêm Sương Vị Diện rồi.

Lăng Kiến Tuyết sờ đầu, có chút xấu hổ.

- Các ngươi!

Tuyệt Lôi Thiên Tôn khẽ quát, thật quá mức, coi Thiên Tôn như hắn là bài trí sao? Hắn giận dữ xuất thủ, oanh, cuốn lên phong vân vô biên, ấn về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn một tay chống trời, cản lại tất cả công kích, một bên thì đưa Hách Liên Tầm Tuyết ra Tiên Khách Cư, gặp gỡ nhi tử.

Mẹ con gặp mặt, đương nhiên đều hết sức kích động, Hách Liên Tầm Tuyết càng châu lệ trong suốt, đây thật là nhớ chết nàng.

Tuyệt Lôi Thiên Tôn một mực cuồng oanh loạn tạc, nhưng mười cái hô hấp sau, hắn liền ngạc nhiên ngừng lại.

Lăng Hàn chỉ là một tay chống trời, liền cản lại toàn bộ công kích của hắn, cái này cần thực lực kinh khủng bậc nào?

Hắn manh động thoái ý, chí ít không thể đơn độc đối mặt Lăng Hàn.

- Thật to gan, dám đơn thương độc mã xông tới!

Thanh âm lạnh lùng vang lên, một bóng người từ phía chân trời bay đến, chỉ là Nhất Bộ mà thôi, đứng ở trên bầu trời.

Đây là một nam tử nhìn qua hết sức trẻ tuổi, nhưng trên đầu mọc ra một cái độc giác màu bạc, tản ra khí thế kinh người.

- Bái kiến Huyền Giác đại nhân!

Đám người lại quỳ đầy đất.

Cái này tự nhiên lại là một vị Thiên Tôn, phong hào Huyền Giác, cũng là Nhất Bộ.