Lăng Hàn kinh ngạc, đây là chức vị vô cùng béo bở đấy.
Lúc này, dựa vào uy danh hiển hách của Trần Phong Viêm, Lăng Hàn đánh chiêu bài Ngoại Vụ phủ đi chiêu an từng thế lực, có mấy người dám nói không?
Chẳng những không dám nói không, hơn nữa còn phải ăn nói ngon ngọt, dâng tặng rất nhiều bảo vật.
Cho nên, đây là công việc béo bở, chất béo nhiều đến kinh người.
Vì sao chỗ tốt như thế lại rơi xuống đầu mình, tại sao dẫn tới nhiều thù hận như vậy?
Lăng Hàn suy nghĩ xong liền bật cười lớn.
Hắn sợ những việc này sao?
- Tuân lệnh.
Lăng Hàn cung kính trả lời.
Trận linh lại nói:
- Bích Tiêu công chúa nghe phong.
Bích Tiêu công chúa cũng sững sờ, nàng vội vàng đứng dậy, cung kính nói:
- Có Bích Tiêu.
- Phong Bích Tiêu công chúa thành phó phủ chủ, phụ trợ Lăng Hàn làm việc.
Trận linh nói.
- Bích Tiêu lĩnh mệnh.
Bích Tiêu công chúa vội vàng khom người nhận lệnh.
Trận linh lại nhìn sang Đại hoàng tử, gật đầu nói:
- Lão đại, ngươi làm rất tốt.
Lời này đang nói với Trần Phong Viêm.
Đại hoàng tử kích động khó kìm nén, quỳ xuống nói:
- Cảm tạ phụ hoàng khen ngợi!
- Cố gắng thật tốt.
Trận linh động viên.
- Vâng, phụ hoàng.
Đại hoàng tử dập đầu.
Đừng nhìn Trần Phong Viêm chỉ khen hắn một câu, nhưng đây chính là lời khẳng định tốt nhất, mang ý nghĩa Đại hoàng tử cách ngôi vị hoàng đế gần thêm một bước, đây là thứ Đại hoàng tử xem trọng nhất.
Nói đến tài nguyên tu luyện, bảo vật, hoàng thất thiếu thứ gì sao?
Ở gần đó có mấy vị hoàng tử, bọn họ chỉ ẩn nấp thân thể mà thôi, hiện tại vừa ao ước vừa ghen tị với Đại hoàng tử.
Thực lực không bằng cũng chỉ là oán hận, bởi vì đứng ra không phải đối thủ của Uông Vũ, nhưng có ít người, ví dụ như Thất hoàng tử lại hối hận xanh ruột.
Trước kia vì bảo mệnh mà mất tiết tháo đầu hàng, từ đó hắn mất đi điểm trong mắt hoàng đế, cũng may không chỉ có hắn làm như vậy, có câu pháp không trách chúng, hắn không đến mức tuyệt vọng, nhưng hôm nay Đại hoàng tử được Trần Phong Viêm khen ngợi trước mặt mọi người, việc này có ý nghĩa không tầm thường.
Trận linh lại nhìn khắp bốn phía, thản nhiên nói:
- Ngoại Vụ phủ chỉ là một người phụ trách trước Thánh Hoàng bệ hạ, bất cứ người nào cũng không được nhúng tay vào.
Tất cả mọi người đều nghiêm túc, kể từ đó, địa vị của Ngoại Vụ phủ trở thành siêu nhiên, không ai quản lên đầu bọn họ.
- Lăng Hàn, Thánh Hoàng ban thưởng Ngoại Vụ phủ một bộ chiến tranh cự tượng, ba khối Đạo Thạch.
Trận linh nhìn về phía Lăng Hàn.
- Cảm tạ bệ hạ.
Lăng Hàn không biết chiến tranh cự tượng là gì, hắn chỉ cần cảm tạ trước là được.
Trận linh gật đầu, bỗng nhiên thân thể nổ tung và hóa thành vô số tia sáng, biến mất không còn tung tích.
Đám người Uông Vũ cảm thấy lạnh buốt toàn thân, mặc dù trận linh không nhắc tới bọn họ, đó là bởi vì cấp độ của bọn họ quá thấp, trận linh khinh thường không quan tâm tới, nhưng việc này không đại biểu bọn họ bình yên vô sự.
Không có cường giả Tiên đồ bảo vệ, mấy người bọn họ tính là cái rắm gì?
Lại nói, không thấy cường giả Tiên đồ còn phải quỳ xuống cầu xin tha thứ sao?
Bọn họ cùng quỳ xuống đất, yêu cầu tính mạng xa vời.
Lăng Hàn nhìn sang Bích Tiêu công chúa, cười nói:
- Chúng ta có thể thương nên công việc Ngoại Vụ phủ trù hay không, phó phủ chủ đại nhân?
Bích Tiêu công chúa tức giận, ngươi gọi ta là phó phủ chủ, không phải đang nhắc nhở ta, ngươi mới là chủ quản hay sao?
Nam nhân này thật sự hẹp hòi.
Nàng hừ một tiếng, nói:
- Hôm nay không rảnh, hôm nào lại nói.
Nói xong, thân thể nàng biến mất.
- Lăng Hàn, làm rất tốt.
Đại hoàng tử đã sớm đứng dậy, Lăng Hàn gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Trong mắt hắn, bất kỳ người nào cũng chỉ là nô tài Trần gia.
Đây là nhận thức chung của mỗi hoàng tử, cho dù bọn họ chiêu hiền đãi sĩ như thế nào cũng không thể cải biến ý nghĩ thâm căn cố đế này trong lòng bọn họ.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Được.
Một hồi phong ba đã kết thúc, đám người tản đi, Lăng Hàn cũng trở về phòng mình.
Không qua bao lâu, đại thái giám Chu Kỳ đến thăm.
- Chu đại nhân.
Lăng Hàn chắp tay nói.
Chu Kỳ cười ha ha:
- Lăng đại nhân không nên khách khí, ngươi hiện tại là phủ chủ Ngoại Vụ phủ, dưới một người, trên vạn người.
Lăng Hàn cũng khách sáo một câu, hỏi:
- Chu đại nhân tới đây có chuyện gì?
- Còn không phải bôn tẩu vì Ngoại Vụ phủ của ngươi hay sao?
Chu Kỳ cười nói:
- Ngươi cho rằng thành lập một bộ ngành mới chỉ là chuyện một câu nói hay sao? Ngay cả nơi làm việc cũng chưa có.
Lăng Hàn nói:
- Vậy làm phiền Chu đại nhân.
- Tới đi, lão nô dẫn ngươi đi xem Ngoại Vụ phủ, không biết ngươi có hài lòng với nơi được chọn hay không.
Chu Kỳ cười nói.
Hai người đi ra ngoài, Chu Kỳ dẫn Lăng Hàn đi vào một tòa phủ đệ thật lớn, nhưng tòa phủ đệ này còn chưa treo biển hiệu.
- Lăng đại nhân, nếu như hài lòng, lão nô sẽ bảo người treo biển lên.
Chu Kỳ nói.
Lăng Hàn cảm thấy không quan trọng, gật đầu:
- Đi.
- Vậy là tốt rồi.
Chu Kỳ cười nói:
- Bệ hạ ban thưởng cự tượng cho ngươi, lão nô sẽ đưa tới vào ngày mai.
Lăng Hàn vội vàng nói:
- Xin hỏi Chu đại nhân, cự tượng dùng để làm gì?
- Cự tượng chính là khôi lỗi dùng trận pháp thúc dục, lấy Đạo Thạch làm nguồn năng lượng.
Chu Kỳ nói, lúc này tiếp tục giải thích với Lăng Hàn.
- Đạo Thạch chính là lực lượng thiên địa áp súc tạo thành, dùng đại đạo pháp hóa thành Cố Thể, là động lực khu động trận pháp cao cấp.
Lăng Hàn “a” một tiếng, mặc dù hắn không hiểu gì cả.
Chu Kỳ là người bận rộn, hắn nhanh chóng cáo từ rời đi, Lăng Hàn suy nghĩ có nên dời nhà tới Ngoại Vụ phủ hay không.
Ngày thứ hai, thời điểm Lăng Hàn đi vào Ngoại Vụ phủ, chỉ thấy Bích Tiêu công chúa đã tới sớm hơn hắn.
Đoán chừng cũng sẽ mang Chu Kỳ tới.
Tòa phủ đệ này rất lớn, trên quảng trường của phủ đệ có một cự tượng kim loại đúc thành hình dáng kim ngưu, chiều dài chín trượng, độ cao khoảng sáu trượng, nó là kim loại đúc thành cho nên mỗi khối cơ bắp như lồi ra ngoài, tràn ngập cảm giác lực lượng.
Đây chính là chiến tranh cự tượng?
Cự tượng rất lớn, cũng không biết uy lực như thế nào.
- Hai vị phủ chủ tới rồi.
Chu Kỳ bước từ bên trong ra ngoài, hắn vừa cười vừa nói:
- Giới thiệu với hai vị đại nhân một chút, đây chính là chiến tranh cự tượng, chờ sau khi hai vị đại nhân tiến hành nhỏ máu nhận chủ thì có thể điều động thứ này.
- Đây là cự tượng nhất tinh, tương đương với chiến lực Trúc Cơ, ưu điểm là phòng ngự cao, không có điểm yếu hại.
- Nhưng vận dụng cự tượng cần tiêu hao Đạo Thạch, mà bệ hạ chỉ ban cho các ngươi ba khối Đạo Thạch, sau khi dùng xong cần hai vị đại nhân tự nghĩ biện pháp.
- Nói như vậy, một khối Đạo Thạch có thể cung cấp cho cự tượng năng lượng chiến đấu suốt ba ngày, cho nên cần phải ít dùng, lúc đó có thể kiên trì thời gian lâu hơn.
- Mặc dù bệ hạ không định ra mục tiêu cụ thể cho hai vị, nhưng bệ hạ hi vọng hai vị đại nhân nhanh chóng trấn áp tất cả bọn đạo chích trong lãnh thổ, từ đó cung cấp cho dân chúng hoàn cảnh sinh sống an toàn.
Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa đều gật đầu xác nhận, sau đó nhìn đầu kim ngưu to lớn trước mặt, thứ này có chiến lực cấp bậc Trúc Cơ?
Trần Phong Viêm thật sự ra tay hào phóng.
Chu Kỳ cáo từ rời đi, Lăng Hàn lại thương lượng công việc với Bích Tiêu công chúa, rốt cuộc nên chiêu an trước hay nên mở rộng thành viên trước.
Khẳng định phải chiêu mộ thêm thành viên, hai người bọn họ không thể trở thành tư lệnh không quân, nhưng chiêu mộ bao nhiêu người, chiêu mộ người nào thì cần phải suy nghĩ.