Một đêm trôi qua, Lăng Hàn lấy Băng Nguyên thạch ra và bắt đầu tu luyện.
Thứ này có thể tụ tập lực lượng thiên địa, lấy Băng Nguyên thạch làm trung tâm, khoảng cách càng gần, lực lượng thiên địa càng nồng đậm, Lăng Hàn vận chuyển công pháp Hầu ca, hắn phát hiện lực lượng thiên địa như hóa thành thực chất, hầu như không cần hắn chủ động hấp thụ cũng tự động chui vào cơ thể hắn.
Sau đó hắn thi triển công pháp phụ trợ, tốc độ tu luyện của hắn tăng lên nhanh như hỏa tiễn.
Phía trước cách hắn thật xa, tốc độ tu luyện còn tăng lên gấp vài lần, hiện tại hắn cầm Băng Nguyên Thạch tu luyện đã nhanh như thế, về sau còn nhanh cỡ nào?
Nửa tiếng sau, gương mặt Lăng Hàn xuất hiện thần thái cổ quái, hắn cho rằng phải mất mười lăm ngày mới có thể trùng kích ngũ văn, hiện tại, chỉ cần một ngày là được.
Khoa trương, quá khoa trương!
Nhưng Lăng Hàn dùng đồng thuật quan sát, phát hiện Băng Nguyên thạch đã nhỏ đi một ít, mặc dù chỉ là biến hóa vi diệu nhưng sự thật đúng là như vậy.
Nói cách khác, Băng Nguyên thạch là tiêu hao phẩm.
Quá đáng tiếc, nếu có hiệu quả vĩnh viễn thì tốt biết bao nhiêu.
Lăng Hàn có suy nghĩ không biết đủ, dựa vào tốc độ tiêu hao hiện tại, Băng Nguyên thạch dễ dàng trợ giúp hắn đột phá Khai Khiếu Cảnh.
Hắn thu hồi Băng Nguyên thạch, lại tiến vào Dưỡng Nguyên hồ lô nghỉ ngơi.
Đám tiểu oa nhi cũng đòi ra ngoài, các nàng quá nhàm chán khi ở trong hồ lô.
Sau khi đám người đi lên núi, sau khi đi một lúc, phía trước xuất hiện một biển hoa.
Nơi này thật sự là biển hoa, màu đỏ, màu tím, màu vàng, biển hoa có đủ màu sắc, xinh đẹp không gì sánh kịp. Dường như nơi này đã được quy hoạch tốt, cùng một loại hoa sẽ sinh trưởng cùng một địa phương, chỉnh tề không gì sánh được.
Lăng Hàn đi vào trong biển hoa, nhưng cảnh vật trước mắt hắn lại thay đổi, từng gốc hoa cỏ bình thường lại biến thành những cây đại thụ che trời.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hắn kinh ngạc, vì sao hoa cỏ lại biến lớn?
Không đúng, là mình nhỏ đi.
Lăng Hàn lui về phía sau mấy bước, tất cả đều khôi phục nguyên trạng, hoa cỏ chỉ tới đầu gối của hắn.
Thú vị!
Hắn muốn đi vòng qua biển hoa, lại phát hiện hai bên đều là vách núi, căn bản không thể đi vòng qua.
Không có biện pháp, hắn không thể làm gì khác hơn là tiến vào trong biển hoa, từ đó lao nhanh ra ngoài.
Hắn nhanh chóng vượt qua ruộng hoa này, phía trước xuất hiện cây cối màu tím cao lớn.
Nơi này chính là khu vực của hoa cỏ màu tím, nhưng bây giờ lại thành đại thụ màu tím, lá cây cao lớn tươi đẹp, từng nụ hoa khoe sắc trong nắng.
Lăng Hàn tiếp tục tiến lên, chẳng qua hắn đi vài chục phút, hắn lại thông qua khu vực ruộng hoa này, phía trước là những đại thụ màu vàng.
Hắn lại lướt qua rất nhiều ruộng hoa như thế, hắn lại cau mày, vì sao không đi tới điểm cuối cùng.
Không đúng, hắn nhớ kỹ nơi này chỉ có hai mươi luống ruộng hoa mà thôi, hắn đã xuyên qua ít nhất hai mươi mốt luống như thế.
Hắn muốn leo lên “cây” dò xét, tay hắn vừa chạm vào đã rút về, hắn nhìn thấy bàn tay đỏ lên và ngứa ngáy.
Không thể chạm vào hoa cỏ nơi đây, có độc!
Lăng Hàn vội vã cầm một túi nước sạch rửa tay, nhưng đã chậm, qua một lúc tay phải sưng đỏ, đã lớn gấp bốn lần lúc ban đầu, nó sưng to lên như móng heo.
- Ha ha ha ha!
Đám tiểu oa nhi cười to.
Heo mập cũng hả hê, nó không ngừng phát ra tiếng ục ịch.
Lăng Hàn thở dài, độc tính không nặng, cũng không tạo thành trọng thương, hắn chỉ cảm thấy ngứa và khó chịu.
Hắn thử dùng đồ vật bao tay lại, trên những hoa cỏ này có một tầng dầu, có tác dụng ăn mòn rất mạnh, quần áo hay các đồ vật khác sẽ bị ăn mòn.
Hiển nhiên, biện pháp này không thể thực hiện được.
Nếu có thể đứng trên đỉnh “cây” xem, tất cả đều nằm trong mắt mình, khi đó hắn dễ dàng thoát ra ngoài, nhưng tình huống hiện tại đã khác.
Đi như thế nào?
Nơi này là Mê Hồn Trận sao?
Mấu chốt là, Lăng Hàn không phát hiện ra bất cứ dấu vết trận pháp nào.
Hắn phát động đồng thuật, vẫn không nhìn thấy cái gì.
- Phụ thân, ngươi không nên uổng phí khí lực, đây là thiên địa đại thế.
Nhị oa nói:
- Phụ thân không bước vào Tiên đồ, không thể nhìn ra thiên địa hình thành đại thế.
- Ngươi cũng nhìn không thấu sao?
Lăng Hàn hỏi.
Nhị oa lắc đầu:
- Trừ phi ta lớn thêm chút nữa.
- Lẽ nào phải ở lại nơi này tới khi thiên hoang địa lão?
Lăng Hàn thì thào.
- Phụ thân không cần bi quan như thế, thiên địa hình thành đại thế đều lưu cho chúng ta một đường sinh cơ.
Nhị oa nói:
- Cho nên, chỉ cần phụ thân quan sát kỹ là được.
- Tình thế kém nhất là chờ thêm một ít thời gian, chờ đại thế tự biến mất.
Đại oa nói:
- Thiên địa vận chuyển, thế có khi mạnh khi yếu, vận chuyển tới một khắc nào đó thì uy lực trận pháp sẽ lớn nhất, tới một khắc nào đó sẽ suy yếu trở về không.
- Nói cách khác, chờ đến khi thiên địa đại thế yếu nhất, chúng ta mới có thể đi ra?
Lăng Hàn nói.
- Lý luận là như thế, nhưng không bài trừ vận khí của phụ thân quá tốt, nhắm mắt vẫn có thể đi ra ngoài.
Tam oa cười hì hì nói:
- Nếu là một cái Mê Huyễn Trận, không có sát cơ, tin tưởng không khó thoát ra ngoài.
Lăng Hàn không hề từ bỏ, hắn vẫn đi trong ruộng hoa, cho dù hắn đi thế nào cũng không thể thoát ra ngoài.
Đây là thiên địa đại thế, là trận pháp thiên nhiên, hắn phải lên cấp Tiên đồ mới có thể phá giải.
Lúc này, hắn bắt đầu tu luyện.
Lấy Băng Nguyên thạch ra, hắn cầm trong tay, lực lượng thiên địa hội tụ quanh người hắn.
Nửa giờ sau, Lăng Hàn ngừng lại, hắn nở nụ cười vui vẻ, hắn đã tu đến tứ văn đỉnh phong, sau đó hắn có thể trùng kích ngũ văn.
Đột nhiên, hắn có cảm giác nguy cơ.
Hắn đứng lên và nhìn ra sau, chỉ thấy một nam tử đang lặng lẽ tiềm hành về phía này, thấy Lăng Hàn nhìn sang, hắn lại cảm thấy xấu hổ.
Người này muốn đột nhiên giết tới, không nghĩ sẽ bị Lăng Hàn bắt được.
Hưu, sau khi người nọ sững sốt, hắn lập tức tấn công Lăng Hàn.
Tên này là cường giả Tầm Bí Cảnh, trong tay hắn cầm một thanh kiếm, kiếm khí bay lượn khắp nơi, bụi mù bắn lên tung tóe.
Lăng Hàn sử dụng sát khí trùng kích, người nọ cứng lại trong tích tắc, bởi vì chênh lệch cảnh giới quá lớn, hắn chỉ dừng lại trong nháy mắt, ngay sau đó hắn tấn công lần nữa.
Nhưng lúc hắn dừng lại, Lăng Hàn đã có đủ thời gian phản ứng.
Đinh đinh đinh, Lăng Hàn lấy chiến chùy ra kịch chiến với người nọ.
Nhưng pháp khí của người này đã đạt tới cấp độ nhất tinh, Lăng Hàn không chiếm chút ưu thế nào, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
- Không đùa nữa.
Lăng Hàn cười nói, hắn thu đám tiểu oa nhi vào trong hồ lô, việc trọng yếu nhất hiện tại là đột phá Khai Khiếu Cảnh, chỉ cần hắn bước vào tầng thứ này, cái gì Tầm Bí Cảnh, tất cả chỉ là cặn bã trong mắt hắn.
Không cần thiết lãng phí thời gian.
- Đừng chạy!
Người nọ đâm một kiếm tới.
Lăng Hàn không quay đầu lại, hắn sử dụng sắc trư ngăn cản.