Lăng Hàn đứng vững trên mặt đất, vững như bàn thạch.
Khốn kiếp, quái vật!
Nhìn thấy hắn vẫn còn đứng vững, bọn họ sợ hãi run rẩy, vội vàng quay trở về, nào dám xuất kích lần nữa.
Lăng Hàn chỉ cười cười, hung danh của hắn đã xâm nhập lòng người, phát hiện hắn không có việc gì, không có kẻ nào dám xông ra đối mặt với hắn.
Hắn khôi phục tinh thần, hắn đang suy nghĩ có nên ném sắc trư đi dò đường hay không?
Tên kia có thể hấp thu tất cả công kích, có nổ cũng không chết được.
Cảm nhận được ánh mắt tràn ngập ác ý của Lăng Hàn, sắc trư lại run rẩy, nó quay đầu nhìn sang Lăng Hàn, gương mặt đầy uất hận.
Tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép đem heo đại gia làm đá dò đường!
Nhưng Lăng Hàn cũng chỉ cần thăm dò một chút, hắn lại tiến vào khu vực dây mướp nhưng lần này hắn tận lực đi tới gần những dây mướp đang phát sáng.
Đương nhiên, hắn sẽ không buông lỏng cảnh giác, có lẽ phỏng đoán của hắn không chính xác, cho nên hắn vẫn kiềm chế một chút.
Tới gần, tới gần, tới gần, không có bất kỳ phản ứng gì.
Lăng Hàn tươi cười nhưng hắn không dám chủ quan, bởi vì có khả năng vừa rồi là trùng hợp.
Phỏng đoán cần nhiều ví dụ chứng minh nó là đứng.
Hắn bắt đầu di chuyển, hắn vẫn tới gần những dây mướp phát sáng, gần, đi xa, không có phản ứng nào, mười lần sau, Lăng Hàn đã hoàn toàn khẳng định, phỏng đoán của hắn là chính xác.
- Không, không phải chứ!
- Gia hỏa này không phải người!
- Chỉ bị nổ một lần, sau đó hắn tìm ra quy luật?
- Tê, Hồng Thiên Bộ cũng như thế, đây là năng lực của yêu nghiệt tuyệt thế sao?
Người trong ruộng rau rất ngạc nhiên, việc này quá kinh người.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Còn không trốn?
Hắn đã đi tới gần, người kia hoảng hốt, vội vàng chạy bừa trong ruộng rau, kết quả, ầm, hắn bị nổ, lần thứ nhất còn tốt, chỉ ít đi hai cái chân, sau khi rơi xuống, hắn bất hạnh bị nổ thêm lần nữa, lúc này thảm rồi, hắn bị nổ thành tro bụi.
Tất cả mọi người hoảng hốt, có ít người thừa dịp Lăng Hàn xâm nhập khu vực dây mướp liền chạy tới ruộng rau khác, không ai dám đối mặt với hắn.
Đối với những người không bức bách mình quá sâu, Lăng Hàn cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào những người đuổi giết mình hung ác nhất, hắn nhất định phải xử lý.
Không cần Lăng Hàn xuất thủ, chỉ cần hắn gây áp lực, những người kia không ngừng đi sâu vào ruộng rau, kết quả liền xuất hiện một đám mây hình nấm màu vàng, những người kia hoặc trọng thương, hoặc bị nổ chết.
Lăng Hàn diệt sạch những người đuổi giết hung ác nhất xong, hắn không tiếp tục truy kích, hắn muốn tiến sâu vào ruộng rau.
Hắn vừa đi vừa nghỉ, bởi vì mỗi đoạn cần hắn dùng nhãn thuật dò xét, việc này tiêu hao rất lớn, hắn cần phải cho con mắt nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Sau khi đi nửa ngày, đột nhiên Lăng Hàn khẽ giật mình.
Thời điểm hắn vừa phát động nhãn thuật liền nhìn thấy một việc thần kỳ, có chút trái cây tỏa sáng lại biến thành ảm đạm mà ảm đạm lại tỏa sáng, có một ít ảm đạm lại không tỏa sáng.
Vận khí.
Nếu Lăng Hàn sớm thu hồi nhãn thuật, tất nhiên hắn sẽ không nhìn thấy biến hóa như vậy, hắn sẽ theo quán tính bước đi như cũ, như vậy hắn chắc chắn sẽ thê thảm.
Hắn vội vàng sửa lộ tuyến thông qua khu vực này.
Ruộng dưa hấu cũng như thế, mãi cho tới thời gian nhất định, toàn bộ ruộng rau sẽ phát sinh biến hóa?
Lúc đi qua một quả bí đỏ, Lăng Hàn lại mở nhãn thuật quan sát nhưng sau khi thông qua hắn lại không phát hiện vấn đề gì.
Xem ra tới một thời gian nhất định, toàn bộ ruộng rau sẽ phát sinh biến hóa một lần mà không phải nó sinh ra thì không thay đổi.
Lăng Hàn đi tới nhưng hiệu suất thực sự quá chậm, hắn bảo Nhị Oa đi ra, hai người thay nhau mở nhãn thuật quan sát.
Hiệu suất cũng tăng lên rất nhiều, hai ngày sau, bọn họ đã đi tới cuối ruộng rau.
Phía trước là một con đường núi, sau khi đi qua đoạn đường này, Lăng Hàn sững sờ.
Đến đỉnh núi?
Thật, phía trước là một bình đài to lớn, chính là tế đàn dùng Bạch Ngọc thạch trắng như tuyết tạo thành, nó cao hơn mười trượng, chỉ có một khu vực có thể đi vào nhưng giao lộ lại xuất hiện một Thạch Đầu Nhân to lớn.
Thạch Đầu Nhân? Lại là tảng đá.
Phía trước Thạch Đầu Nhân có mười người trẻ tuổi đang đứng, có Hồng Thiên Bộ, có Kim Ngọc Lộ, còn có thiên tài đỉnh cấp trong lồng giam và Hải tộc.
Có nhiều người thông qua ruộng rau như vậy?
Chẳng lẽ là Hồng Thiên Bộ dẫn tới?
Người này có con mắt Thái Cổ hung thú, tương đương với có một môn nhãn thuật, có thể thoát khỏi ruộng dưa cũng không kỳ quái.
- Ừm?
Nhìn thấy có người lên núi, đám người Hồng Thiên Bộ cùng quay đầu nhìn sang, sau khi phát hiện là Lăng Hàn, mỗi người đều có vẻ mặt như gặp quỷ.
Trước ruộng dưa có nhiều Tầm Bí cảnh trông coi như vậy, ngươi làm sao thoát được tới nơi này?
Nhưng hắn tự đưa tới cửa cũng tốt.
- Lăng Hàn, thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!
Một tên cường giả Hải tộc đi ra, hắn là bạch tuộc biến thành, nửa người dưới là tám xúc tu.
Không biết lúc thông qua cái hồ lớn lúc trước, có phải hắn tìm cách thân mật với con bạch tuộc kia hay không? Dù sao cũng là người một nhà.
Hắn vừa định xuất thủ, một lực lượng to lớn áp xuống, ba, cũng trấn áp hắn nằm xuống đất.
- Trong thánh địa, cấm chỉ ẩu đả.
Đột nhiên Thạch Đầu Nhân mở miệng, ông, thức hải mỗi người chấn động.
Đây không phải âm thanh mà là thần thức ba động.
Lăng Hàn run rẩy, Thạch Đầu Nhân tuyệt đối không phải Tầm Bí cảnh mà là tồn tại trong Tiên đồ.
Khó trách nó có thể cố thủ trên đỉnh núi, dường như tế đàn này chính là điểm cuối cùng.
Hải tộc bạch tuộc hậm hực rời đi, hắn không dám ra tay, nhìn Lăng Hàn và nói:
- Con rệp, xem như số ngươi may mắn!
Lăng Hàn chỉ cười ha ha, nếu thật động thủ, hắn sẽ đánh gia hỏa này kêu cha gọi mẹ.
- Có lẽ sẽ không có thêm người tới đây.
Thạch Đầu Nhân nói, kỳ thật nó chỉ há miệng nhưng không phát ra âm thanh mà là sử dụng thần thức ba động truyền trực tiếp vào thức hải của mọi người.
- Ta cũng không lãng phí thời gian.
- Ta có một vấn đề, sau khi hỏi xong, các ngươi có thời gian một phút suy nghĩ.
- Người trả lời chính xác sẽ thông qua cửa của ta.
- Trên tế đàn có ban thưởng của các ngươi.
Đám người nghe xong đều xoa tay, trả lời một vấn đề là chuyện rất đơn giản.
- Một cộng một bằng mấy?
Thạch Đầu Nhân hỏi.
Cái gì?
Hắn vừa hỏi câu này, mọi người ngạc nhiên và kinh hãi, vấn đề này quá đơn giản, không phải là hai hay sao?
Nếu thật đơn giản như vậy, tại sao lại là vấn đề cuối cùng chứ?
Chờ chút, vấn đề quá đơn giản là có lừa dối hay đáp án chỉ đơn giản là như vậy?
Tất cả mọi người do dự, mấu chốt là không hiểu tâm ý của Thạch Đầu Nhân, rốt cuộc đây là đề toán đơn giản hay dính đến vấn đề tư duy gì đó.