Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4110: Không Nên Hối Hận!



Mặc dù cái mùi này đại khái phù hợp mười ba chủng dược liệu, nhưng cẩn thận phân biệt, mười ba chủng mùi vẫn có phần khác biệt.

Có lẽ người khác không nói ra được việc này không thể làm khó Đan Đạo Đế Vương như Lăng Hàn.

Lăng Hàn mở miệng, nói:

- Đây là Độc Giác Hổ giác, mài thành bột phấn.

Diệp Văn Bân sững sờ, trời ạ, đúng rồi.

Đoán đúng, hay hắn… Phân biệt ra?

Nếu như là cái trước, chỉ có thể nói Lăng Hàn vận khí thật tốt, nhưng nếu cái sau, năng lực nhận biết dược liệu của tiểu tử này quá kinh khủng.

Nhưng bất kể là trước hay sau, cũng không thể cho Lăng Hàn qua ải.

- Sai, đây là Lăng Tiêu thảo.

Diệp Văn Bân lắc đầu.

Lăng Hàn nổi giận, ngươi cố ý làm khó dễ ta cũng được rồi, rõ ràng ta đáp đúng, ngươi lại cố ý nói ta sai, thật quá mức.

- Ngươi dám hại ta?

Hắn lạnh lùng nói.

Diệp Văn Bân giật nảy mình, hắn cảm thấy người trước mặt hóa thân thành đế vương, uy nghiêm vô hạn, nội tâm hắn lạnh lẽo.

Nhưng hắn lập tức thẹn quá hoá giận, hắn là Đan đồ cao giai, nếu e ngại một tiểu nhân vật không phải Đan đồ, hắn còn mặt mũi gặp người hay sao?

- Sai chính là sai, không nên nói nhiều như vậy?

Hắn nói.

Lăng Hàn lạnh lùng nhìn Diệp Văn Bân, qua thật lâu mới nói:

- Ngươi nghĩ thông suốt lại nói, ta rốt cuộc sai hay đúng?

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Diệp Văn Bân gầm lên.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

- Ngươi nghĩ thế nào cũng được.

- Hừ, sai chính là sai, cho dù ngươi lai lịch lớn, chúng ta cũng sẽ không thiên vị.

Tống Đào vỗ bàn một cái, quát lớn.

Lăng Hàn nhìn Diệp Văn Bân, Tống Đào và Đặng Anh Vệ một chút, nói:

- Các ngươi cũng cho rằng như vậy?

- Ngươi có ý gì, muốn uy hiếp ba người chúng ta hay sao?

Tống Đào quát lớn.

Lăng Hàn tươi cười, nói:

- Các ngươi cũng không nên hối hận.

- Lăng Hàn, ngươi thua không nói sao?

Đàm Binh chen lời vào.

- Được.

Lăng Hàn gật gật đầu, quay người rời đi:

- Nếu các ngươi không hối hận, vậy chúng ta chờ xem.

Đám người Diệp Văn Bân lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, đương nhiên bọn họ sẽ không để ý một tiểu nhân vật uy hiếp.

Lăng Hàn vốn không có ý định đi thi Đan đồ, hắn muốn khảo hạch Đan sư, đương nhiên sẽ không đặt danh hào Đan đồ trong lòng, nếu bị người ta ức hiếp, hắn cũng không nhịn người nào.

Cho rằng ta dễ khi dễ sao?

Lăng Hàn đi ra khỏi phòng, đi vào đại đường, hắn hỏi thăm người ta chi tiết khảo hạch Đan sư.

Thi Đan sư, đơn giản, luyện chế ra đan dược là đủ.

Nhưng mà, tiên đan cần có tiên dược, vạn nhất thất bại sẽ trả cái giá to lớn, nếu không có niềm tin tuyệt đối, ai dám chạy tới nơi này đốt tiền.

Sở dĩ, phần lớn người đều tới khảo hạch Đan đồ.

Sau khi trở thành Đan đồ, hàng năm đều có một cơ hội miễn phí có được tài liệu, khảo hạch Đan sư.

Hơn nữa có thể tiết kiệm số tiền kia.

Lăng Hàn dạo qua một vòng, mua ba phần tài liệu, đây là ba loại phụ liệu luyện chế Ngự Hàn đan, là thứ hắn không có.

Cũng may, Ngự Hàn đan vốn là cấp bậc Trúc Cơ, nguyên liệu chủ yếu cần dùng tiên dược, nhưng phụ liệu không cần trân quý như thế, phàm dược là đủ.

Bởi vậy, Lăng Hàn dùng ngọc tử mua phụ liệu, bằng không hắn cũng không có đạo thạch thanh toán.

Hắn tìm một tên đan đồng, yêu cầu mở khảo hạch Đan sư.

Rất nhanh, có ba tên Đan sư xuất hiện làm nhân chứng.

- Ngươi luyện đan gì?

Một tên Đan sư hỏi.

- Ngự Hàn đan.

- Ừm, tiên đan nhất tinh, phù hợp quy củ.

Đan sư thứ hai gật đầu, nói:

- Tiểu Trương, ghi chép đi.

- Vâng.

Một tên đan đồ vội vàng đáp ứng, múa bút thành văn.

- Ngươi, bắt đầu đi.

Tên Đan sư thứ nhất nói với Lăng Hàn.

Đan Đạo minh có rất nhiều luyện đan thất, bố trí các loại trận pháp khác biệt, sử dụng cho đan dược khác nhau.

Lăng Hàn chọn ra một gian luyện đan thất, hắn bắt đầu luyện chế.

Hắn không cần Đan đồ hỗ trợ, đều mài vật liệu thành bột phấn, sau đó lần lượt ném dược liệu vào trận pháp, khống chế phân lượng thật chính xác.

Nhìn thấy Lăng Hàn luyện chế thành thục, ba tên Đan sư đều mỉm cười.

Đây không phải người lãng phí thời gian của bọn họ, hơn nữa, thủ pháp Lăng Hàn có chỗ độc đáo, bọn họ cũng có ý tham khảo, thu hoạch rất nhiều.

Thời gian luyện chế tiên đan hơi dài, trong thời gian lâu như vậy cần tập trung lực chú ý, không thể có sai lầm, nếu không, cho dù sai một bước nào, đều lãng phí tất cả công sức.

Việc này cần tinh thần lực cường đại chèo chống, phàm nhân tuyệt đối không thể nào luyện ra tiên đan, niệm lực của bọn họ không đủ dùng.

Luyện chế Ngự Hàn đan cần thời gian ba giờ, ngay từ đầu cũng không người chú ý, sau một tiếng, biết được Lăng Hàn còn đang luyện đan, lập tức hấp dẫn không ít người đi qua quan sát.

Sau hai giờ người tới nơi này càng ngày càng nhiều, phần lớn là Đan đồ, bọn họ không cần đi quan sát luyện chế đan dược cao giai, ngược lại quan sát luyện tiên đan thấp kém sẽ có chỗ tốt lớn cho bọn họ.

- Tống Đào, Đặng Anh Vệ, các ngươi còn ở nơi này làm gì, có người đến khảo hạch Đan sư, sắp thành công.

Ba người Tống Đào đang nói chuyện với đám người Đàm Binh, vừa mới lên cấp Đan đồ đương nhiên rất đáng chúc mừng, nhưng một người lại ló đầu vào và nói với bọn họ.

- A, phải đi xem.

Tống Đào vội vàng gật đầu.

- Nhanh nhanh nhanh.

Diệp Văn Bân vội vàng đi theo ra ngoài:

- Mấy năm mới có một tên Đan đồ có thể thăng cấp làm Đan sư, vượt qua bước này thật sự gian nan, quan sát một tên Đan đồ thành công tiến vào Đan sư, chẳng những gợi mở cho chúng ta, hơn nữa còn là khích lệ thật lớn.

- Không biết là vị Đan đồ cao cấp nào?

Đặng Anh Vệ nói:

- Chẳng lẽ là Cổ Minh? Hay là Chung Lạc?

- Đều không phải, là một người xa lạ, cũng không phải Đan đồ, trực tiếp bắt đầu khảo hạch Đan sư.

Đan đồ đến báo tin nói.

- Lợi hại như vậy?

Bọn họ đều nhìn ra ngoài, đám người Đàm Binh cũng không ngoại lệ.

Đến luyện đan thất, nhìn thấy nơi đây đầy người, cũng không thể chen lên phía trước quan sát.

Lúc luyện đan tránh bị quấy rầy, bởi vậy trong phòng trừ Lăng Hàn ra, chỉ còn lại ba tên Đan sư phụ trách chứng nhận và một Đan đồ ghi chép hồ sơ những người khác chỉ có thể đứng ngoài nhìn.

- Không nhìn thấy cái gì.

Đặng Anh Vệ phàn nàn.

- Đúng vậy, tất cả đều là người.

Tống Đào cũng gật đầu.

Bọn họ muốn chen lên phía trước, người phía trước không có khả năng tránh ra, bọn họ chen vào vô ích, lúc muốn rời đi nhưng lại không cam tâm, đặc biệt muốn xem ai là người khảo hạch.

Nếu như bọn họ biết người bên trong là Lăng Hàn, đoán chừng bọn họ sẽ quay đầu bỏ chạy, có thể đi bao xa liền đi bao xa.

Ba giờ sau, Lăng Hàn kết thúc công việc.

Hắn đưa tay chụp một cái, trong tay xuất hiện ba viên đan dược đang xoay tròn, đều đỏ rực như lửa.

- Mời ba vị giám định.

Lăng Hàn mở ra tay.

Ba tên Đan sư chứng giám đều tiến lên, tiến hành đánh giá.

- Ba viên thành đan, đều là thượng phẩm.

- Ba viên thành đan, hai viên Thượng phẩm, một viên tiếp cận thượng phẩm.

- Ba viên thành đan, đều là Thượng phẩm.

Ba tên Đan sư phân biệt lên tiếng, Đan đồ bên cạnh ghi lại lời đánh giá của ba Đan sư.

- Chúng ta với nhau kết luận, thông qua!