Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4318: Hợp kích băng hổ



Tất cả mọi người xuất phát, chuẩn bị đi khiêu chiến Băng hổ cảnh giới Sinh Đan cảnh.

Lục Kỳ rất khó chịu.

Đương nhiên hắn sẽ đi chiến đấu với Băng hổ, nhưng tuyệt đối phải do hắn cầm đầu, không phải giống như hiện tại, bị người nào đó biến thành tiểu đệ.

Bởi vậy, gương mặt hắn tối tăm.

Bọn họ đi tới cuối sơn cốc, quả nhiên nhìn thấy một con mãnh hổ nằm tại đó, toàn thân trắng như tuyết, thổi một hơi cũng tạo ra gió lạnh.

Đây chính là hung thú Sinh Đan cảnh, ngăn chặn đường đi của bọn họ.

Nhìn thấy một nhóm người đi tới đây, đầu hung thú kia chỉ lười biếng nhìn bọn họ một chút, cũng không có đứng lên phát động công kích, giống như căn bản không có nhìn thấy bọn họ, nó lại rủ đầu xuống.

- Con hung thú này không lao tới, có một đạo trận pháp cản cản nó.

Có người nói.

Có ít người sớm đi lên khiêu chiến Băng hổ, đương nhiên là thua tan tác, bây giờ có mấy thi thể đông cứng thành băng điêu, làm ra tư thái chạy trốn, nhưng đã sớm bị hàn băng bao phủ.

- Các huynh đệ, theo ta tiến lên!

Lý Tự Toán hét lớn một tiếng, hiện tại hắn cảm giác quá tốt, giống như đại tướng quân thống lĩnh đại quân vô địch.

Trên thực tế, mặc dù bọn họ chỉ có hơn hai trăm người, nhưng không thiếu một ngàn vị trí đầu bài danh trên tinh võng, có người nào không phải số một số hai trong tinh vực của mình, gọi là đại quân vô địch cũng không quá lời.

Có lẽ trong tương lai, trong mấy người bọn họ sẽ có vài người trở thành Tôn Giả, thậm chí Thánh Nhân, Lý Tự Toán thực sự có thể thổi cả đời.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn nói với Lục Kỳ:

- Thế nào, có muốn tiếp tục so đấu hay không?

- So đấu cái gì?

Lục Kỳ sẽ không sợ.

- Ai tạo thành tổn thương lên Băng hổ lớn hơn.

Lăng Hàn nói.

- Hừ, ngươi sử dụng hỏa diễm vô địch kia, ta làm sao trah với ngươi?

Lục Kỳ lạnh lùng nói ra.

Lăng Hàn cười nói một tiếng:

- Ta bảo đảm không cần.

- Tốt!

Lục Kỳ gật đầu, đương nhiên hắn không cho rằng chính mình sẽ thua Lăng Hàn, cho dù ở phương diện nào.

Hai người xông lên trước nhất, nhìn thấy hai vị mãnh nhân này xông lên đầu tiên, những người khác cũng tự tin hơn nhiều, đều gào thét đi theo phía sau.

- Giết!

Mọi người rống to, âm thanh chấn động, uy thế cực lớn.

Con Băng hổ kia lúc này mới đứng lên, nó lắc lư thân thể, trên người tỏa ra hàn khí ngập trời.

Tất cả mọi người rùng mình một cái, bỗng nhiên ý thức được, đây chính là một đầu hung thú Sinh Đan cảnh, cũng không phải Chú Đỉnh, có không ít người sinh ra tâm sợ hãi.

Lăng Hàn hừ một tiếng, miệng phun kim kiếm, dẫn đầu phát động công kích.

Băng hổ khinh thường, nó há miệng phun ra một đạo hàn khí, ba, kim kiếm bị bao phủ và ngưng kết thành hàn băng, bỗng nhiên rơi từ không trung xuống và vỡ nát trên mặt đất, một lần nữa hóa thành năng lượng kim hệ trong thiên địa.

Lục Kỳ cười lạnh, hắn cầm trường tiên màu bạc, xoát, hắn cầm roi quất thẳng vào người Băng hổ.

Ba, cây roi quất vào hông Băng hổ.

Không đợi Lục Kỳ kịp vui mừng, đã thấy một đầu trường tiên bị hàn băng đánh tới, hơn nữa còn lan tràn theo cây roi với tốc độ nhanh đến kinh người.

Hắn vội vàng hét lớn một tiếng, cây roi tỏa ra hàn quang sáng ngời, sau đó nó thu trở về thật nhanh.

Hai đại thiên tài đứng đầu liên thủ một kích tuyên cáo thất bại, không ai chiếm thượng phong trước mặt Băng hổ.

Không hổ là hung thú cấp bậc Sinh Đan cảnh, trên cấp độ đã nghiền áp Chú Đỉnh.

Mọi người cùng xuất thủ, nhưng không người nào dám tới gần công kích, bọn họ đều lựa chọn công kích từ xa.

Bành bành bành, năng lượng nổ tung trên thân Băng hổ, nhưng không có công kích nào phá hư phòng ngự của nó.

Nhưng làm vậy cũng chọc giận nó, Băng hổ nhìn chằm chằm mọi người, bỗng nhiên há miệng phun ra khí lạnh, khí lạnh lập tức bao phủ mọi người.

Mọi người vội vàng tránh né, luồng khí lạnh ập tới, chỉ thấy có hai người không kịp tránh né và hóa thành băng điêu.

- Còn có khí tức sinh mệnh.

- Nhanh, mang sang một bên, lập tức dùng năng lượng hỏa diễm hòa tan tầng băng, có lẽ có thể cứu.

Hai người này bị mang sang một bên, tự nhiên có người tinh thông năng lượng hỏa diễm cứu chữa, mà những người khác tiếp tục tấn công Băng hổ.

Lăng Hàn hét lớn một tiếng, hắn phát động Đại La Thiên Bảo thuật, hắn thỏa thích thi triển bí pháp cấp bậc Tôn Giả, một chiêu một thức, một quyền một chưởng đều có uy lực vô tận.

Lục Kỳ không thua kém bao nhiêu, hiện tại hắn cũng không có tâm tư khác, bọn họ phải đánh bại Băng hổ mới có thể qua ải, một mình hắn không thể giải quyết, nhất định phải liên thủ với Lăng Hàn.

Đã như vậy, cứ dựa theo ước định trước đó, nhìn xem chiến lực ai mạnh hơn, có thể tạo thành tổn thương lên Băng hổ lớn hơn.

Sức chiến đấu của bọn họ tuyệt đối không thể khinh thường, nếu tùy ý cho bọn họ phát huy, cho dù là Sinh Đan cảnh sơ kỳ cũng phải nhức đầu, bởi vậy, đầu Băng hổ kia bị đánh trúng mấy lần, có rất nhiều lông rơi xuống.

Nhưng việc này không có chọc giận Băng hổ, nó vẫn duy trì tiết tấu công kích như ban đầu.

Lăng Hàn kinh ngạc, việc này không hợp lý, hung thú, vì sao lại có chữ “hung”?

Đó là vì bọn chúng chỉ có thú tính mà không có tri tuệ, hung tàn bá đạo.

Bị đánh rơi không ít lông, nó vẫn không tức giận hay sao?

Lăng Hàn sững sờ, chẳng lẽ con Băng hổ này cũng không phải hung thú chân chính, mà chỉ là vẻ ngoài, thật ra chỉ là khôi lỗi bị trận pháp điều khiển?

Việc này phi thường có khả năng, cũng có thể giải thích vì sao nó vẫn tọa trấn nơi này.

Nhưng có thể đoán ra chân tướng cũng không đại biểu có thể giải quyết chiến đấu, Lăng Hàn toàn lực xuất thủ, hắn tranh thủ tạo ra tổn thương lớn nhất lên Băng hổ.

Một bên khác, Lục Kỳ cũng vận dụng đại chiêu.

Thân hình của hắn biến lớn, thậm chí còn lớn hơn đầu Băng hổ, sau đó hắn đánh ra một chưởng, tuyết đọng khắp sơn cốc bay lên cao.

- Bàn Nhược Thiên Nhạc chưởng!

Bàn tay khổng lồ sinh ra đạo văn tỏa sáng, đan dệt với nhau tạo thành ký hiệu phức tạp, giống như gia trì một loại lực lượng cường đại nào đó, một kích có thể đánh xuyên năng lượng.

Hắn vận dụng lực lượng huyết mạch, chiến lực trực tiếp tăng lên Sinh Đan sơ kỳ.

Oanh, một chưởng này làm thiên địa chấn động.

Băng hổ nổi giận gầm lên một tiếng, nó vỗ một trảo lên trời.

Bành!

Thân thể khổng lồ của nó chìm xuống đất, nó bị đè xuống mặt đất.

- Tốt!

Tất cả mọi người kêu lên, Lục Kỳ thật sự cường đại, có thể đánh hung thú Sinh Đan cảnh nằm xuống, lực lượng này mạnh đến mức nào?

Nhưng việc này chỉ kéo dài ba giây, sắc mặt Lục Kỳ tái nhợt, thân thể hắn không ngừng thu nhỏ lại.

Nhưng mà, Băng hổ lắc lư thân thể vài cái sau đó đứng lên, chỉ thấy trên thân nó xuất hiện vài miệng vết thương, lại rơi rất nhiều lông, nhưng cũng không nhận phải tổn thương quá nặng.

Dù sao cũng là Sinh Đan cảnh, cho dù tiếp nhận một kích của Sinh Đan sơ kỳ là bị trọng thương?

Băng hổ để mắt tới Lục Kỳ, dường như biết uy hiếp của hắn lớn nhất, muốn ra tay xử lý hắn trước.

Nó giết tới, nhưng Lăng Hàn lại lao tới, hắn phát động Chiến Thần tam thức, chiến lực của hắn tăng lên độ cao mới.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hắn miễn cưỡng đối kháng với Băng hổ, nhưng cho dù dùng tới Chiến Thần tam thức, hắn vẫn không phải đối thủ của Băng hổ, hắn bị đánh lui lại liên tục.