Lăng Hàn nhìn Cát Tường Thiên, hắn cảm thấy Thánh Nữ Phật tộc đang che giấu cái gì đó.
Nàng rõ ràng đang tìm cái gì đó, chẳng lẽ là Đa Gia Phật truyền thừa sao?
Có thể trở thành Chuẩn Đế, Đa Gia Phật lưu lại truyền thừa tuyệt đối kinh người.
Phải biết, Cát Tường Thiên cũng chỉ là Thánh Nữ, cũng không phải là lãnh tụ Phật tộc đời kế tiếp, khẳng định có một ít bí thuật nàng không thể tu tập.
Yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, vạn nhất thời cơ không đúng, hắn sẽ thả Thiên Đạo Hỏa ra và bỏ chạy.
Tất cả mọi người đều tin tưởng Cát Tường Thiên, hoặc là nói, mặt ngoài là tin tưởng. Nghĩ tới nơi này có khả năng có Chuẩn Đế truyền thừa, mỗi người đều hưng phấn không gì sánh kịp, mặt khác chính là sát cơ.
Nếu mình đạt được Chuẩn Đế truyền thừa, tin tức này bị người khác tiết lộ ra ngoài thì sao? Cho dù thiên hạ to lớn, có nơi nào cho mình sống yên thân hay không?
Vì cái gì không ai tiến đánh Đế tộc, cướp đoạt truyền thừa Đế tộc?
Đơn giản, Đế tộc bình thường có Thánh Nhân tọa trấn, hơn nữa, cho dù thế hệ này chỉ toàn người xoàng xĩnh không có Thánh Nhân xuất thế, chẳng phải còn có Đế binh hay sao?
Nhưng một tiểu nhân vật đạt được Đế thuật khẳng định sẽ bị cả thiên hạ truy sát.
Cho nên, nếu mình đạt được phần truyền thừa này, như vậy khẳng định phải nghĩ biện pháp diệt khẩu, giết sạch tất cả mọi người ở nơi này mới có thể an hưởng truyền thừa Đế cấp.
Lập tức, tất cả mọi người dùng ánh mắt kiêng kị nhìn người khác, cũng mang theo một loại phòng bị.
Nơi này máu huyết Thánh Nhân chảy ngàn vạn năm bất diệt và tạo thành uy áp kinh khủng, không ai có thể gánh vác được, bởi vậy tất cả mọi người chỉ có thể đi vòng qua, dán sát người vào tường đi tới lối đi đối diện.
Sau khi đi vào thông đạo, mọi người thở ra một hơi, vừa rồi bọn họ cảm thấy mình sắp nổ tung.
Uy áp của Thánh Nhân kinh thiên động.
Cho dù đã chết, hơn nữa còn chết vô số năm, nếu đổi thành vừa mới chết, bảo đảm tất cả mọi người nơi này sẽ bị uy áp đè chết.
Cho dù như thế vẫn có một nửa người không thể tới đây, bọn họ bị uy áp Thánh Nhân áp chế đứng không nổi thì làm gì nói đi qua?
Không có người nào chờ đợi, bọn họ cất bước đi vào sâu bên trong.
Sau đó đi vào từng gian thạch thất, núi đao biển lửa, có như địa ngục.
Cũng may nơi này không có thi thể Thánh Nhân nhưng lại làm lòng người lạnh lẽo nhưng không có khó chịu nào khác.
Cứ như vậy, trên đường đi tới tận cùng.
Đó là thạch thất to lớn không gì sánh bằng, cao hơn trăm trượng, dài, rộng lớn kinh người, hơn nữa còn mang theo đại khí không gì sánh bằng.
- Thơm quá!
Có người nói.
Đúng thế, thơm quá, mùi thơm như thấm vào ruột gan, mỗi một lỗ chân lông như nở rộng ra.
- Đây là đại dược tuyệt thế!
- Chí ít cũng là thất tinh!
- Thậm chí là... Mẫu thụ!
Mẫu thụ, một tinh thể chỉ dựng dục ra một góc, chí ít cũng là cấp bậc Tôn Giả, dựa vào chất lượng bản thân tinh thể mà định.
Chất lượng tinh thể càng thượng thừa, hiệu quả của mẫu thụ càng kinh người, có thể đạt tới Thánh cấp, thậm chí có thể làm cho Tổ Vương phục dụng kéo dài tuổi thọ, Tổ Vương đã thiên hạ vô địch, trừ kéo dài tuổi thọ ra, nó còn tác dụng nào khác?
Mọi người cảm giác tâm thần rung động, bọn họ vốn định đến tranh đoạt Linh Thần thụ tâm kéo dài trăm năm tuổi thọ, nhưng nếu có thể đạt được một gốc mẫu thụ, cho dù là mẫu thụ có hiệu quả yếu nhất cũng đáng giá gấp vạn lần Linh Thần thụ tâm.
- Ở đâu?
Tất cả mọi người đi theo mùi thơm, sau đó bọn họ đi vào thạch thất to lớn..
Phía trước có một quan tài.
Quan tài này làm bằng đá, bốn vách tường đều điêu khắc đồ án, nhưng không phải rồng phượng bình thường, mà là vạn dân triều bái, giống như người trong quan tài chết đi vẫn được hương hỏa cúng tế.
Hương thơm phát ra từ quan tài, cho dù cách vách quan tài thật dày cũng có thể ngửi được, hoàn toàn không thể ngăn cách.
Tất cả mọi người quan sát một chút, chiếc quan tài đá này có chiều dài ba trượng, độ rộng cũng có hơn một trượng, nếu như đặt vừa người trong đó, hình thể của người trong quan tài cũng quá lớn rồi.
- Tiên dược đang ở trong đó.
- Mở quan tài!
Tất cả mọi người không hề cố kỵ, võ giả vì tự thân cường đại, xông vào mộ huyệt tiền nhân và trắng trợn tìm kiếm cũng không có gì.
Cho nên, mở quan tài thì thế nào?
Mọi người nâng quan tài lên, nhưng nắp quan tài nặng như núi, mấy Sinh Đan cảnh hợp lực cũng không thể làm gì, cuối cùng, ba mươi mấy Sinh Đan mạnh nhất vòng quanh quan tài, sau đó bọn họ hợp lực nâng nó lên.
- Một, hai, ba!
- Lên!
Bọn họ cùng nhau phát lực, đột nhiên nghe tiếng “cạch” vang lên, nắp quan tài hơi di chuyển.
Có hi vọng!
Mọi người vô cùng hưng phấn, bọn họ tiếp tục mở nắp quan tài.
Nắp quan tài bị di chuyển từng chút, tốc độ rất chậm nhưng nó vẫn di động.
Qua một lúc lâu, mọi người gào to, oanh, nắp quan tài trượt xuống, chấn động nặng nề làm mặt đất rung chuyển vài lần.
Mọi người vội vàng tới gần quan sát, ở gần có mấy người nhảy lên chỗ cao và cúi đầu nhìn xuống.
Lăng Hàn cũng thế, hắn mới là Chú Đỉnh, đương nhiên không có khả năng chen lên phía trước.
Hắn nhảy lên và nhìn vào trong quan tài, hắn rất kinh ngạc.
Bên trong không có mai táng người nào, mà là một phiến tinh không!
Làm sao có thể!
- Ta thấy cái gì? Một phiến tinh không?
- A, ta tưởng rằng chính mình sinh ra ảo giác, không ngờ là một phiến tinh không.
- Ngươi thì sao?
- Ta cũng nhìn thấy một phiến tinh không.
Tất cả mọi người kinh hô, trong quan tài ẩn chứa tinh không, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Mau nhìn, tinh không đang biến mất!
Có người gào lên.
Nghe vậy, Lăng Hàn nhảy lên quan sát lần nữa.
Quả nhiên tinh không kia đang biến mất, tinh không đang rút vào trung tâm, vách quan tài bắt đầu xuất hiện.
Nhưng sau khi tinh không rút lui, trong quan tài lại xuất hiện quan tài.
Bộ quan tài này không lớn, nó không khác gì quan tài bình thường bao nhiêu, quan tài làm từ gỗ màu đen, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện nó là một khối, cũng không phải tấm ván riêng biệt đóng lại với nhau.
Hơn nữa trên quan tài trưng bày các loại tiên dược, cho dù đã qua vô số năm nhưng mỗi một cây tiên dược vẫn tỏa ra mùi hương thơm ngát, làm lỗ chân lông người ngửi như nở rộng ra, bọn họ có cảm giác như bay lên trời.
- Toàn bộ đều là Thánh dược!
- Chúng được hái xuống từ mẫu thụ.
- Tử Nguyên Thánh quả, Hàm Long thảo, Hoàng Huyết căn... Trời ạ!
Đám người đến từ bên ngoài gào lên, nơi này không thiếu truyền nhân Thánh địa, mặc dù chưa từng gặp qua Thánh dược chân chính nhưng bọn họ gặp qua hình ảnh trên tinh võng vô số lần, hiện tại tất cả đều bày trên nắp quan tài.
Không hổ là Chuẩn Đế a, đồ vật truyền kỳ với kẻ khác nhưng chúng chỉ là vật bồi táng của hắn mà thôi.
- Ai, các ngươi chỉ lo nhìn những Thánh dược kia, lại bỏ qua bảo bối chân chính rồi.
Có người ung dung nói ra.
- Tại sao nói như vậy?
- Ha ha, nhìn kỹ quan tài đi.
Tất cả mọi người nhìn sang, càng nhìn nét mặt bọn họ càng ngưng trọng, sau đó lại càng kích động.