Nam Cung Hào là Chú Đỉnh đứng thứ hai tại Bắc Thiên vực gần với Phong Kế Hành, đương nhiên, hiện tại hắn cũng tiến vào Sinh Đan.
Hắn phi thường dễ phân biệt, bởi vì hắn có mái tóc bạc trắng.
Lăng Hàn cũng tìm được nhân vật đối ứng, đó là một nam tử trẻ tuổi, kỳ thật tướng mạo phi thường anh tuấn, phối hợp với mái tóc trắng cũng không lộ ra dáng vẻ già nua, ngược lại còn có mị lực đặc thù.
Còn có Triệu Vô Cực.
Đây là nhân tài mới xuất hiện, nghe nói thực lực cường đại, là người có thể đánh đồng với Phong Kế Hành.
Lăng Hàn liền không khớp số, bởi vì hỗn chiến bên trong nam tính lấy đếm đến mười mà tính, trừ Phong Kế Hành, Nam Cung Hào ra, còn có mười người.
Lăng Hàn kích động, thực lực của hắn khi đạt tới Cửu Đỉnh sẽ mạnh thế nào.
Xèo, hắn nhảy ra ngoài.
Những người đang quan chiến ngạc nhiên không nhỏ, tại sao lại có người vội vàng đi tìm chết như thế.
- Tê, gia hỏa này không chịu được đả kích, chỉ nói với hắn một câu, hắn đã xông ra ngoài rồi?
Nam tử trẻ tuổi vừa trào phúng Lăng Hàn lầm bẩm, hắn từ trước đến nay nói chuyện rất cay nghiệt, cũng không có ý nhắm vào Lăng Hàn, cho dù nói với người khác cũng thế.
- Ai!
Những người khác lắc đầu, xông vào hỗn chiến của Sinh Đan cảnh, đây là hành vi tìm cái chết.
Nhưng bọn họ nhanh chóng mở to mắt nhìn, bọn họ không dám tin vào mắt mình.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Lăng Hàn như giẫm trên đất bằng tiến vào trong đại chiến, hơn nữa hắn đang tiếp cận với đống trứng kia.
- Ngươi dám!
Những người đang kịch chiến phát hiện Lăng Hàn tới gần, Phong Kế Hành tức giận lộ ra sát ý đáng sợ, Tống Lam lại kinh ngạc, trong cái nhìn của nàng, Lăng Hàn đã biến mất cực lâu, cho nên lúc này mới xuất hiện trở lại.
Phần lớn người đều không biết Lăng Hàn nên không hiểu gì về hắn, chỉ là Chú Đỉnh lại dám xông vào hỗn chiến của Sinh Đan cảnh?
Chú Đỉnh kia thật phi phàm, có thể không tổn thương manh giáp nào trong loạn chiến của Sinh Đan cảnh, thật sự làm người ta không cách nào tưởng tượng ra nổi.
Phong Kế Hành rất kiêng kỵ Lăng Hàn, hắn cứ giết tới đã.
Nửa tháng trôi qua, hắn triệt để củng cố cảnh giới, cho nên uy lực một chưởng của hắn tăng lên rất nhiều.
Lăng Hàn đánh trả.
Oanh!
Hai người va chạm với nhau, Lăng Hàn bị đánh bay ra ngoài, nhưng hắn cong người đáp xuống đất, hắn ăn thiệt thòi khi trúng một kích này, có cảm giác xương cốt toàn thân đang vỡ nát.
Tất cả mọi người tặc lưỡi thở dài, khốn khiếp, có người nào biến thái như hắn không?
- Mặc dù Phong Kế Hành mới bước vào Sinh Đan cảnh, nhưng hắn đã tu ra Cửu Đỉnh trong Chú Đỉnh, hơn nữa phẩm chất Tiên Đỉnh vô cùng kinh người, sau khi củng cố cảnh giới, chiến lực của hắn ít nhất cũng tăng lên tam trọng thiên.
- Có thể tiếp được một kích này mà không tổn thương, chiến lực Chú Đỉnh này sánh ngang Sinh Đan cảnh nhất trọng thiên.
- Tê, Chú Đỉnh có chiến lực Sinh Đan cảnh!
Mặc dù Sinh Đan cảnh chỉ có bốn giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn, nhưng cùng là sơ kỳ, đột phá từ Thiên Đỉnh và đột phá từ Cửu Đỉnh, chiến lực có thể giống nhau hay sao? Còn nữa, Thanh Đồng Đỉnh đột phá và Hoàng Kim Đỉnh, Lưu Ly Đỉnh chín màu đột phá sẽ giống nhau hay sao?
Cho nên, chiến lực Sinh Đan cảnh chỉ có giá trị tham khảo, lấy mấy trọng thiên đến định lượng, ví dụ như Phong Kế Hành, hắn vừa vào Sinh Đan nhưng chiến lực đã đạt tới tam trọng thiên, phần lớn người muốn đạt tới Sinh Đan sơ kỳ đỉnh phong tiếp cận trung kỳ mới có chiến lực đạt tới tam trọng thiên.
Mọi người nghị luận với nhau, sau đó không thể tin vào mắt mình.
Chú Đỉnh và Sinh Đan là một cây cầu không thể vượt qua, cũng không thể vượt qua.
Bởi vì Chú Đỉnh cực hạn chính là Cửu Đỉnh, cho dù Cửu Đỉnh mạnh thế nào cũng không thể đánh lại Sinh Đan cảnh, cho dù đối phương kinh diễm thế nào.
Nhưng Lăng Hàn lại phá vỡ thiết luật này.
Quái vật.
Phong Kế Hành biến sắc, hắn không phải bởi vì thực lực của Lăng Hàn, mà là ý nghĩa ẩn chứa phía sau.
Lăng Hàn hiện tại mới bước vào Cửu Đỉnh.
Tê, gia hỏa này thời điểm Bát Đỉnh liền đã có thể địch lại tu vi Cửu Đỉnh của mình, một khi hắn bước vào Cửu Đỉnh, thậm chí có được chiến lực Sinh Đan cảnh, cho dù chỉ là nhất trọng thiên yếu nhất.
Giết, nhất định phải giết chết hắn, nếu như gia hỏa này bước vào Sinh Đan, chiến lực của hắn sẽ kinh khủng cỡ nào?
Tứ trọng thiên? Ngũ trọng thiên?
Phong Kế Hành lại tấn công Lăng Hàn lần nữa.
Hắn có ý chí kiên định, trong mắt tỏa ra sát ý.
Lăng Hàn thở dài, mặc dù hắn có thể địch lại Sinh Đan cảnh yếu nhất, nhưng Phong Kế Hành cũng không phải Sinh Đan cảnh yếu nhất.
Hắn lắc người bay về hướng ổ trứng rắn, hắn dùng sát khí xung kích ảnh hưởng tới hoạt động của Phong Kế Hành.
- Hừ, cho dù yêu nghiệt hơn nữa cũng chỉ là Chú Đỉnh!
Nam Cung Hào tóc trắng lên tiếng, hắn vung tay phải tấn công Lăng Hàn.
Bài danh tinh võng của hắn gần với Phong Kế Hành, hiện tại bước vào Sinh Đan, hắn và Phong Kế Hành ai mạnh ai yếu còn phải chờ đánh xong mới biết.
Uy lực một chưởng này đạt tới tam trọng thiên.
Lăng Hàn không hành động, hắn vận dụng sát khí xung kích, cho dù là ai cũng trúng chiêu, hơn nữa công kích cũng dừng lại.
Nhìn Lăng Hàn tiếp tục lao lên phía trước, mỗi người đều không thể tin nổi.
Hai đại thiên tài đứng đầu cùng công kích, hơn nữa còn có ưu thế một đại cảnh giới vẫn phải nhìn Lăng Hàn thong dong phá vây, đây là chuyện khó khăn thế nào?
Tất cả mọi người đang đoạt trứng rắn, nhìn thấy Lăng Hàn đã tiếp cận, những người khác cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ vội vàng xuất thủ, cho dù là Tống Lam, Cát Tường Thiên cũng không ngoại lệ.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn phát động huyễn cảnh thần mang, ngay sau đó mọi người trúng chiêu và lâm vào trong ảo cảnh của mình.
Mặc dù một chiêu kiến công, nhưng Lăng Hàn lảo đảo suýt ngã, thân thể thoát lực.
Một lần công kích mười mấy tên Sinh Đan, cho dù hắn chỉ thúc giục huyễn cảnh thần mang cũng phải cố hết sức.
Trong nháy mắt tiếp theo, Lăng Hàn xông tới ổ rắng, hắn tóm lấy tất cả trứng rắn.
Đây là sinh mệnh thể nên không thể thu vào trong pháp khí không gian, chỉ có thể giấu trong người.
Nhưng những quả trứng rắn này lớn như nắm tay, Lăng Hàn không thể nhét hết vào trong người, cho nên hắn phải ném lại vài quả.
Làm như vậy cũng có thể giảm bớt thù hận, tránh những Sinh Đan kia cảnh này đuổi theo.
- Lăng Hàn!
Tống Lam quát lên một tiếng, nàng đã thoát khỏi huyễn cảnh thần quang sau đó cầm kiếm chém tới.
Cát Tường Thiên cũng không kém bao nhiêu, nàng là Thánh Nữ Phật tộc, bản thân hiểu mê hoặc nhân tâm, cho nên nàng có sức chống cự ảo cảnh rất mạnh.
Còn có Phong Kế Hành, Nam Cung Hào cũng thoát khỏi ảo cảnh, bọn họ xông lên chém giết Lăng Hàn.
Lăng Hàn không thể ngăn cản nhiều Sinh Đan vây công như vậy, hắn thét lên một tiếng, sau đó phát động Chỉ Xích Thiên Nhai bỏ chạy thật xa.
Có ít người đuổi theo, có ít người không đuổi theo, bọn họ tranh đoạt trứng rắn còn lại.
Chiến thuật phân hóa thành công.
Nhìn Lăng Hàn nghênh ngang rời đi, những Chú Đỉnh đứng quan sát há hốc mồm, hoàn toàn nói không ra lời.
Trong mắt bọn họ, Lăng Hàn đã không phải là người, mà là thần.
Quá đẹp, có thể đoạt bảo trước mặt Sinh Đan cảnh như lấy đồ trong túi, dưới gầm trời này còn có người thứ hai làm được như vậy hay sao?
Quá đẹp trai, quá lãnh khốc.
Chỉ trong nháy mắt, những người đuổi theo quay trở về, đối mặt với Lăng Hàn có sát khí xung kích cùng huyễn cảnh thần mang, hắn muốn thoát khỏi truy kích quá dễ dàng.