Lăng Hàn im lặng đi theo mọi người, hắn là người im lặng phát tài.
- Ngươi!
Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng, một người nhảy tới, hắn tức giận chỉ vào Lăng Hàn.
Lý Thì Minh.
Lúc trước hắn muốn cướp đoạt tiên dược của Lăng Hàn, kết quả lại bị Huyễn Cảnh Hắc Mang khống chế, hai tên tiểu đệ của hắn bị chém giết.
Đương nhiên hắn không chịu nổi, bởi vì từ đó về sau hắn không gặp được Lăng Hàn.
Bây giờ hắn nhìn thấy Lăng Hàn xuất hiện, thù mới hận cũ ập tới, hắn lập tức nhảy ra tính sổ với Lăng Hàn.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói:
- A, thì ra là ngươi.
Khốn kiếp, ngươi suýt nữa quên mất ta là ai sao?
Lý Thì Minh càng tức giận, hắn vung chưởng tấn công Lăng Hàn.
Chỉ là Chú Đỉnh, đương nhiên hắn không đặt Lăng Hàn vào mắt, chênh lệch một đại cảnh giới không khác gì chênh lệch như trời và đất.
- Dừng tay!
Tống Lam quát một tiếng.
Lý Thì Minh dám không đặt Lăng Hàn vào mắt, nhưng tuyệt đối không dám không đặt Tống Lam vào mắt.
Không nói Tống Lam chính là vưu vật thứ chín Tuyệt Sắc bảng, thiên phú võ đạo của nàng vô cùng kinh người, nghe nói giống như Phong Kế Hành, nàng đã đột phá Cửu Đỉnh bước vào Sinh Đan.
Cho nên, thực lực của hai người chênh lệch cực lớn, nếu đánh nhau, hắn phải thua không nghi ngờ.
Huống chi hắn không dám mạo phạm giai nhân, nếu làm thế, hắn sẽ bị nhiều người xem thường.
Hắn không cam lòng, nói:
- Tống tiên tử, người này giết hai tên thủ hạ của ta, ta không nuốt trôi cục tức này.
Tống Lam dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, nếu ngươi thật động thủ, ngươi không chỉ không nuốt cục tức này, ngươi còn có khả năng chết ngạt.
- Nơi này có các vị đại nhân, chớ có hồ nháo!
Nàng thấp giọng trách mắng.
Lý Thì Minh không cam tâm tình nguyện lui sang một bên, nơi này có năm đại lão Chân Ngã cảnh, cho dù hắn có hậu trường lớn cũng không dám cố ý đắc tội.
- Tốt rồi, các vị, hôm nay chúng ta thương nghị đại sự.
Một tên thổ dân mở miệng, hắn là tồn tại Sinh Đan viên mãn, hiện tại có không ít kẻ bên ngoài đột phá Sinh Đan, nhưng đối mặt chiến lực Sinh Đan viên mãn, bọn họ vẫn phải nghe lời.
Mọi người ngồi nghiêm chỉnh.
- Các vị, trước khi thương lượng việc này, lão phu muốn thỉnh giáo các vị một chuyện.
Còn chưa tiến vào chính đề, lại có một tên thổ dân Sinh Đan viên mãn mở miệng, hắn đã hơn bảy mươi tuổi, lông mày đã hơi ngã sang màu bạc.
- Trần lão cứ nói.
Cát Tường Thiên nói.
Những nghe bên ngoài như bọn họ dùng Phong Kế Hành làm đại biểu, nhưng bây giờ Phong Kế Hành bị Lăng Hàn đánh ra khỏi bí cảnh, hiện tại có cảm giác quần long vô thủ, bởi vậy, Cát Tường Thiên, Tống Lam, Nam Cung Hào, Triệu Vô Cực động thân ra làm đại biểu.
Lão giả tóc bạc gật đầu:
- Lão phu muốn biết, các vị có thể mang theo chúng ta ra khỏi bí cảnh hay không?
Nam Cung Hào nhướng mày:
- Đương nhiên là đi theo con đường của chúng ta, theo đường cũ trở về.
- Ha ha, tại sao lão phu nghe nói không có con đường?
Lão giả tóc bạc lại nói.
Khốn kiếp, là ai tiết lộ bí mật?
Sắc mặt Nam Cung Hào không có biến hóa, hắn cười ha ha một tiếng:
- Trần lão nghe ai nói, đây là chuyện không có thật!
- Như vậy, Nam Cung tiểu hữu, xin ngươi giao lệnh bài của ngươi cho lão phu được chứ?
Lão giả tóc bạc cười nói.
Lúc này, Nam Cung Hào biến sắc, hắn cau mày nói:
- Đây là át chủ bài cứu mạng, tha thứ ta không thể giao ra.
Lão giả tóc trắng cười to:
- Tiểu hữu, lão phu có thể cam đoan với ngươi, trong càn quét sau đó, không cần ngươi xuất một phần lực, thu hoạch sẽ không thiếu phần của ngươi. Cho nên, ngươi giao lệnh bài cho ta chứ?
Nam Cung Hào không nói gì, đối phương đã nói như thế, hắn còn có thể nói cái gì?
- Tâm phòng bị người không thể không có, bảo vật cứu mạng nên lưu lại trên người mình mới tốt.
Hắn trả lời.
Lão giả tóc bạc lại lắc đầu:
- Theo lão phu thấy, ngươi đang nói dối. Ngươi không chịu giao lệnh bài ra, là bởi vì đây là biện pháp rời đi duy nhất!
Những kẻ bên ngoài nhìn nhau, bọn họ đều kinh ngạc, là ai tiết lộ bí mật?
Bởi vì điều kiện tiên quyết giúp bọn họ hợp tác với thổ dân chính là lúc bọn họ rời đi sẽ mang theo thổ dân rời đi.
Nhưng chuyện này không có khả năng thực hiện, đám thổ dân sẽ khách khí với bọn họ hay sao?
Hơn nữa, chuyện này quan hệ đến mấy ngàn đến mấy vạn năm thọ nguyên, có thổ dân nào không liều mạng?
Giành lại lệnh bài, chính mình rời đi!
- Ha ha, không cần phủ nhận.
Lão giả tóc trắng nói:
- Lão phu từng bắt một người trong các ngươi, dùng nghiêm hình tra tấn, hắn đã nói rõ tất cả rồi.
Nghe nói như thế, mọi người không thể nói gì.
- Đã như vậy, các vị nên giao lệnh bài ra đi.
Lão giả tóc bạc cười nói, vẻ mặt ôn hòa của hắn lạnh như băng.
Chuyện này dính tới tuổi thọ của mình, hắn có thể không quan tâm hay sao?
Lăng Hàn thở dài, chẳng lẽ hắn là tai tinh hay sao?
Vừa đến đã trở mặt?
Kẻ bên ngoài đứng lên, đương nhiên bọn họ không chịu giao lệnh bài ra, đừng nói bọn họ sẽ bị vây tại nơi này, nơi này rất đặc thù, ở càng lâu thọ nguyên tiêu hao càng nhiều, rất ít có người có thể sống hơn trăm năm.
Đám thổ dân muốn sống lâu hơn, bọn họ muốn đoản mệnh hay sao?
Trong lúc nhất thời, hào khí giương cung bạt kiếm.
Đám thổ dân luôn kiêng kị bí bảo trong tay kẻ bên ngoài, không muốn quá mức bức bách, nhưng bây giờ đã khác, vì mấy trăm năm, mấy ngàn năm thọ nguyên, có ai không quan tâm.
Lăng Hàn nhìn năm lão quái Chân Ngã cảnh, hắn lắc đầu, có năm người này tọa trấn, đương nhiên kẻ bên ngoài không có phần thắng, cho nên, hiện tại chỉ có một lựa chọn, đó chính là bóp nát lệnh bài, bằng không sẽ bị bắt, lệnh bài bị tìm ra, bọn họ sẽ chết tại nơi này.
Đương nhiên các thiên tài không thiếu kẻ quả quyết, bọn họ nhao nhao bóp nát lệnh bài, bỗng nhiên thấy từng tia sáng xuất hiện, bọn hị truyền tống quay về.
Lăng Hàn cũng không do dự, hắn là Chú Đỉnh rất nghịch thiên, sau khi dùng đại chiêu có thể mài chết Sinh Đan viên mãn, nhưng đối mặt với lão quái Chân Ngã cảnh, hắn không có chút phần thắng.
Ai, hắn cũng không may, không phải truy sát người ta sao, hiện tại mơ mơ hồ hồ bị rơi vào cái hố ở nơi này.
Còn tốt, nên thu hoạch đều thu hoạch, hắn đã không có tiếc nuối.
Rời đi thôi, vừa vặn đi tìm đánh Phong Kế Hành.
Lăng Hàn bóp nát lệnh bài, hắn bị tia sáng bao phủ, hắn lập tức bay lên, sau đó gia tốc, chỉ trong nháy mắt hắn không phát hiện sự vật bên ngoài.
Sau đó, hắn phát hiện mình rơi từ trên trời xuống.