Bọn họ tiếp tục quan sát, nắm giữ quy luật của âm hồn.
- Mỗi khi qua mười ngày sẽ có âm hồn mang U Linh Hồn Tinh đi.
- Trong ba âm hồn Hóa Linh cảnh, âm hồn kia là yếu nhất.
- Ra tay từ nó.
Hai người Lăng Hàn chờ thêm một thời gian, sau khi ba âm hồn Hóa Linh Chân Quân thay nhau tọa trấn nơi này, cường độ linh hồn theo thứ tự là sơ kỳ, trung kỳ cùng hậu kỳ, cho nên muốn hạ thủ, khẳng định phải hạ thủ với âm hồn Hóa Linh sơ kỳ là tốt nhất.
Sau khi xử lý tên âm hồn này, Lăng Hàn cùng Trì Huyên sẽ đếm thời gian, thẳng đến mười ngày mới xuất động.
Bọn họ đã sớm thăm dò ra vị trí kho hàng, kỳ thật cũng không thể coi như là kho, chỉ là một nhà đá đơn giản, tên âm hồn Hóa Linh sơ kỳ kia trấn thủ bên cạnh, trên lý luận có thể sẽ không có sơ hở gì.
- Ngươi thực sự có nắm chắc?
Trì Huyên hỏi.
Bọn họ chỉ là cấp bậc Sinh Đan cảnh, mặc dù linh hồn đã bước vào Chân Ngã cảnh, nhưng bọn họ vẫn kém Hóa Linh cảnh một đại cảnh giới, chênh lệch như vậy không phải lớn bình thường.
Lăng Hàn gật đầu:
- Yên tâm, ta sẽ không đi chịu chết.
Mặc dù Trì Huyên vẫn không yên lòng nhưng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
U Linh Hồn Tinh, giá trị quá lớn.
Lăng Hàn nhảy ra ngoài chém giết âm hồn, lúc này, hắn không cần áp chế linh hồn ba động, trên người hắn tỏa ra ngọn lửa sáng không gì sánh bằng.
Ở âm phủ, dương hồn chính là mặt trời nhỏ biết đi, cho nên càng chói mắt không gì sánh được.
- A?
Âm hồn to lớn nhìn thấy hắn, nó rất ngạc nhiên, nói:
- Lại có dương hồn đánh tới? Ha ha, đúng lúc có thể giúp bổn tọa giải thèm.
Dương hồn cấp bậc Chân Ngã cảnh chính là mỹ vị, cho dù không thể gia tăng cường độ linh hồn của nó bao nhiêu.
Nó xuất chưởng đánh tới, cánh tay không ngừng duỗi dài ra, nó muốn bắt lấy Lăng Hàn và kéo tới trước mặt.
Đúng thế, hồn thể không bị hình thể hạn chế, duỗi dài cánh tay chỉ là chuyện nhỏ.
Oanh, âm hồn xuất chưởng mang theo lực lượng kinh người.
Hóa Linh cảnh đấy!
Nếu như ở dương gian, Lăng Hàn gặp được Hóa Linh Chân Quân, hắn không nói hai lời sẽ quay người rời đi, hoặc là vận dụng Thiên Đạo Hỏa trong Hỗn Độn Cực Lôi tháp.
Nhưng nơi này có khác, cường độ linh hồn của hắn có thể sánh ngang Chân Ngã cảnh trung kỳ, năng lượng hủy diệt có hiệu quả khắc chế âm hồn rất mạnh.
Đến!
Oanh, năng lượng hủy diệt sôi trào và quấn quanh hai tay của hắn, Lăng Hàn hét lớn một tiếng và xuất quyền như mưa.
- Cái gì!
Âm hồn Hóa Linh cảnh giật mình, năng lượng hủy diệt đánh trúng, linh hồn trên cánh tay nó run rẩy.
Nó chủ động xuất thủ ngăn cản công kích của Lăng Hàn.
- A!
Nó kêu la thảm thiết, một bàn tay đã tan rã giống như nước đá gặp nước sôi.
Nó nhanh chóng thu tay trở về, trên mặt mang theo lửa giận và sợ hãi.
Một kích mà thôi, nó đã mất đi cánh tay, có thể nói nó bị tổn thương rất lớn.
Lăng Hàn âm thầm lắc đầu, không hổ là âm hồn cấp bậc Hóa Linh, một kích này tạo thành tổn thương kém xa suy nghĩ của hắn, hơn nữa, hắn cũng bị chưởng lực của đối phương ảnh hưởng, khó chịu không cách nào hình dung.
Nếu như đánh tiếp, rất khó nói mình sẽ giết đối phương hay đối phương đánh nát linh hồn của hắn.
Cho dù thế nào, hắn không thể thua.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn chủ động tiến lên.
Âm hồn Hóa Linh không dám đón đỡ, vừa rồi nó đã tổn thất một phần trăm hồn thể, nó cũng không muốn tổn thất tiếp.
Phải biết, nó đạt tới bước này dễ dàng hay sao?
Ở âm phủ không có biện pháp tu luyện, chỉ có thể dựa vào thôn phệ hồn thể cùng giai gia tăng linh hồn, cảnh giới càng cao, số lượng âm hồn càng giảm, bởi vậy, cho dù tăng lên một ít cũng khó khăn.
Lăng Hàn bày ra tư thế liều mạng, nó càng kiêng kị, biểu hiện khó coi.
Khi bị Lăng Hàn bức bách, nó không ngừng lui lại.
Trì Huyên thừa cơ chạy tới và bắt đầu thu lấy U Linh Hồn Tinh, nàng hiện tại chỉ là hồn thể, đương nhiên sẽ thu U Linh Hồn Tinh vào trong thân thể của mình.
- Tiến lên!
Âm hồn Hóa Linh rống to, hắn muốn giết Trì Huyên.
Nhưng Lăng Hàn cường lực xuất thủ, từ đó âm hồn Hóa Linh cảnh chỉ có thể lùi bước.
Nó thật sự không muốn liều mạng với Lăng Hàn.
So với U Linh Hồn Tinh có thể khai thác, nó không muốn hi sinh hồn lực của mình.
Nó đụng phải kẻ biến thái như Lăng Hàn cho nên mới bị Trì Huyên cướp lấy U Linh Hồn Tinh.
- Cảm ơn phối hợp, lần sau gặp lại.
Lăng Hàn cười ha ha sau đó nghênh ngang rời đi.
Âm hồn Hóa Linh cảnh dừng bước, nó đuổi kịp thì sao chứ?
Trước đó Lăng Hàn liều mạng với nó, nó không ngừng trốn tránh, không muốn va chạm với Lăng Hàn, không muốn tổn thất một chút xíu hồn thể nào, hiện tại đuổi kịp khẳng định cũng có kết quả như vậy.
Có thể nói, cho dù Tây Mạc Vương xuất thủ, một kích có thể giết chết Lăng Hàn nhưng nhất định sẽ tổn thương hồn thể đối với âm hồn cấp Giáo Chủ mà nói, chút tổn thất này là cực kỳ nhỏ bé.
Lăng Hàn rời đi thật nhanh, hắn đuổi theo Trì Huyên, hai người không do dự chút nào, vội vàng rời khỏi trận pháp và trốn đi thật xa.
Có lẽ Tây Mạc Vương sẽ chạy tới nơi này, một âm hồn Giáo Chủ xuất thủ, bọn họ phải chết.
Sau khi rời đi thật xa, hai người dừng bước lại và chia đều U Linh Hồn Tinh.
Lăng Hàn thu hồn tinh vào người hắn, hắn có cảm giác khác thường.
Bởi vì hồn tinh vừa nằm trong hồn thể của Trì Huyên, dường như còn lưu lại linh hồn ba động của nàng, từ đó hai người sinh ra cảm giác kỳ diệu.
Dường như Trì Huyên cũng ý thức được, cả người nàng đỏ lên.
Trời ơi, tướng mạo của nữ tử này bình thường, vì cái gì lại có thể cho hắn cảm giác hưởng thụ tốt đẹp như thế?
Lăng Hàn vội vàng thu liễm tâm thần, hắn bắt đầu luyện hóa U Linh Hồn Tinh.
- Hai vị, xin buông U Linh Hồn Tinh xuống.
Lại có giọng nói vang lên, một người thanh niên đi ra, trên người hắn tỏa ra ánh sáng trắng, khuôn mặt không rõ nhưng có thể nhìn cái đầu trọc của hắn.
Linh hồn có thể thiên biến vạn hóa nhưng bình thường sẽ mô phỏng ra dáng vẻ của mình, chẳng lẽ bản thân gia hỏa này đầu trọc?
- Đế tử Phật tộc, Thích Vĩnh Minh!
Trì Huyên run lên.
- Thí chủ nhận ra tiểu tăng?
Tên đầu trọc này chắp tay nói:
- Thiện tai thiện tai, trước đó nữ thí chủ cũng ở trong đội ngũ kia, ngươi tự xưng là tiểu nhân vật trong Đông Lâm Đế tộc, nhưng bây giờ xem ra, địa vị nữ thí chủ rất phi phàm.
Lăng Hàn cũng cảm thấy rất đúng, nếu không có tài năng, nàng đã sớm chết trong quặng mỏ rồi.
- Buông U Linh Hồn Tinh ra, các ngươi có thể an toàn rời đi.
Thích Vĩnh Minh từ tốn nói:
- Tiểu tăng không thích đại khai sát giới, cho nên còn xin hai vị không nên làm khó tiểu tăng.